Quỳnh Thương

Quyển 2 - Chương 25: Đại hội thảo phạt


Thanh lậu tần di, vi vân dục thấp, chính là kim phong ngọc lộ, quan sát dãy núi Võ Đang, phong đỏ núi đồi, táo vàng óng ánh, thưa dày tương đồng, đỏ vàng ánh nhau. Võ lâm quần hùng nối liền không dứt, nhao nhao đến đây, mỗi người đều là tinh thần phấn chấn đấu chí dâng trào.

Hoàn Nhã Văn dịch dung giúp ta, giả trang thành tiểu thư đồng bên cạnh y, ta chỉ sợ người khác phát hiện, lúc đi đều cúi gằm đầu. Cho đến đại điện, chỉ thấy bên trong sớm chật ních người, đều đến từ danh môn chính phái, gia tộc quyền thế, cơ hồ mỗi người đều ăn mặc cầu kỳ, áo mũ chỉnh tề. Lúc này mọi người đều đang nghị luận nhao nhao, trong đại điện hừng hực như đồng cỏ bốc cháy.

Ba người đứng ở trung ương đại điện, hòa thượng râu bạc đứng bên trái mặc một thân cà sa màu đỏ nạm tơ vàng chính là Thích Huyền đại sư phương trượng Thiếu Lâm tự, nữ ni áo xám đứng ở giữa chính là chưởng môn phái Nga Mi Ly Không sư thái, mà đạo trưởng mày dài tóc bạc bên phải thì là chưởng môn phái Võ Đang ta hận không thể bằm thây vạn đoạn kia, Tu Mi.

Chúng ta vừa vào chưa bao lâu, liền có rất nhiều người đến bắt chuyện với Hoàn Nhã Văn. Trước nay đều rất bội phục năng lực trò chuyện với người khác của Hoàn Nhã Văn, vô luận người ta muốn thảo luận cái gì, y đều có thể ứng đối trôi chảy, khiến nhân sĩ bên cạnh không ai không thán phục. Lúc này một công tử trẻ tuổi niên kỷ xấp xỉ y bước lại chỗ chúng ta, khuôn mặt hơi nhỏ, phong độ phiên phiên, dung mạo tuy không bằng Hoàn Nhã Văn, lại có thể nói là tuấn mỹ. Thoạt nhìn còn cảm thấy không giống một giang hồ nhân sĩ, ngược lại như là con cháu quý tộc xuất thân danh môn.

Y cười sang sảng với Hoàn Nhã Văn, nói: “Mấy tháng không gặp, Hoàn công tử vẫn anh tư phơi phới như thế, thật là khiến chúng ta hâm mộ.” Hoàn Nhã Văn nói: “Không dám, Uất Trì công tử cũng là đến tham dự đại hội thảo phạt?” Uất Trì công tử nói: “Ta không định tham dự hành động thảo phạt Trùng Hỏa cảnh. Nhưng Minh Thần giáo gần đây làm quá nhiều việc ác, thật sự là không nhìn nổi.” Nói tới đây dừng một chút, đại để nhớ đến sự thật Lộng Ngọc là ca ca Hoàn Nhã Văn, lại nói: “Bất quá gần đây Minh Thần giáo lại làm một việc khá công đạo, diệt Phỉ Liêm giáo.”

Lần này ta và Hoàn Nhã Văn đều hơi giật mình. Hoàn Nhã Văn nói: “Theo ta được biết, Phỉ Liêm giáo tuy có chút khúc mắc với Minh Thần giáo, nhưng cũng chưa đến mức phải khiến Minh Thần giáo hưng sư động chúng diệt toàn môn bọn họ.” Uất Trì công tử cười nói: “Tại hạ cũng không nghĩ tới điểm này, chỉ là có lời đồn nói liên quan đến Hoàn công tử.” Hoàn Nhã Văn nói: “Liên quan đến ta?” Uất Trì công tử nói: “Thời gian trước trên giang hồ không phải đồn rằng ngươi và… nhân tình của y quan hệ khó lường, tin tức đó chính là Phỉ Liêm Huyết Vương thả ra.”

Hoàn Nhã Văn nói: “Phỉ Liêm Huyết Vương? Ta đắc tội hắn khi nào.” Uất Trì công tử cười ha ha, nói: “Việc này không liên quan lắm đến Hoàn công tử, chỉ là bọn họ mượn kế ly gián để gây chia rẽ quan hệ của Hoàn công tử và Mai Ảnh giáo chủ thôi – đương nhiên, tại hạ minh bạch, Hoàn công tử là nhân sĩ thanh cao, tốt hơn Mai Ảnh giáo chủ không biết bao nhiêu lần, tự nhiên sẽ không coi trọng nam sủng của y. Trên giang hồ lòng người hiểm ác, Hoàn công tử cần phải cẩn thận gấp bội.”

Y vừa nói xong câu này, ta và Hoàn Nhã Văn đều biến sắc. Tình cảnh thân mật với Hoàn Nhã Văn trước kia lại không cách nào khống chế mà ùa vào đầu, ta lặng lẽ cúi gằm đầu, lại nghe Uất Trì công tử nói: “Bất quá Phỉ Liêm Huyết Vương cũng coi như thất sách rồi, Mai Ảnh giáo chủ là người lãnh khốc vô tình mọi người đều biết, y làm sao chịu vì một nam sủng con con mà gây thù cho mình chứ, ha, uổng phí Huyết Vương một phen tâm huyết.”

Ngay lúc này, trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại. Thanh âm tang thương lại vang dội có lực của Ly Không sư thái vang lên trong đại đường: “Hôm nay chư vị anh hùng hào kiệt hội tụ một đường, đều là vì một mục đích, không cần lão ni lặp lại nữa.”

Lúc này, một nam tử kìm nén phẫn nộ rất lâu rốt cuộc bộc phát ra: “Cẩu tặc Thiên Nhai độc chết phụ mẫu ta! Ta phải giết hắn, dùng máu của hắn tế vong linh phụ mẫu ta!”

“Mười năm trước Trọng Liên giết cả nhà ta! Ta mới sáu tuổi đã biến thành cô nhi không cha không mẹ! Đến nay ở trên giang hồ vẫn không thân hữu, đều là bởi vì hắn!”

“Đại ma đầu Hoàn Lộng Ngọc kia đã diệt cả môn phái chúng ta! Mẹ nó, một nắm châm đã khiến sơn trang chúng ta biến thành phế tích! Không chém hắn thành tương ném cho chó lão tử sẽ không họ Trương!”

Tiếng kêu la càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng, chỉ nghe thấy mọi người trong cả sảnh đường đều đang chỉnh tề gào thét khẩu hiệu: “Diệt Trùng Hỏa, tuyệt Minh Thần! Sát Trọng Liên, thí Mai Ảnh! Diệt Trùng Hỏa, tuyệt Minh Thần! Sát Trọng Liên, thí Mai Ảnh!”

Thanh âm kia vang dội mà lại chói tai, đập vào đầu ta từng lần. Điều này không hề khiến ta cảm thấy nhục nhã, chỉ phẫn hận gấp bội.

Lúc này, Tu Mi giơ hai tay, làm một động tác trấn an, thần sắc bình yên nói: “Chư vị an tĩnh một chút. Vì báo thù cũng được, trừ hại cho võ lâm Trung Nguyên cũng được, mọi người đều phải cố gắng bình tĩnh. Tuy rằng chúng ta nhiều người, nhưng chúng ta không thể có mảy may tâm khinh địch. Trọng Liên là cao nhân thần long kiến thủ bất kiến vĩ, mọi người đều biết xưng hiệu của hắn là ‘thiên hạ đệ nhất’, cụ thể cao thâm đến trình độ nào thì không ai biết. Võ công của Hoàn Lộng Ngọc tin rằng rất nhiều người cũng lĩnh giáo qua hoặc là thấy qua rồi, hắn sở trường sử dụng phương thức công kích thập phần không nhập lưu, chỉ một mũi Mặc Mai ngân châm là có thể lấy tính mạng một đám người, lại thêm nhân cách ti tiện, không có việc gì hắn không làm được, cho nên chúng ta không thể xem thường.”

Mọi người liên tục nói phải, Uất Trì công tử lại nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, mỉm cười nói: “Tu Mi đạo trưởng lại nói vũ khí của Mai Ảnh giáo chủ không nhập lưu, nói đủ buồn cười, vũ khí của y là lực sát thương bản thân nhỏ nhất cũng dễ coi nhất mà ta từng thấy, ngân châm bé teo không đủ ba tấc như vậy, y lại có thể một châm lấy tính mạng người ta, đủ thấy công lực thâm hậu. Tuy rằng Minh Thần giáo làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ta lại có chút bội phục với nhân phẩm của Mai Ảnh giáo chủ, tuy là ác nhân, lại không phải là tiểu nhân đê tiện. Mai Ảnh giáo chủ trong miệng Tu Mi đạo trưởng chẳng lẽ không phải một người với người ta biết?”

Nghe y nói như vậy, ta lại sinh lòng cảm kích, vội vàng tiếp lời: “Uất Trì công tử nói không sai, những điều đó đều là Tu Mi bịa đặt.” Kết quả mới vừa nói ra miệng liền ý thức được mình phạm sai lầm. Cũng may Uất Trì công tử là một nhân sĩ rộng rãi, chỉ cười nhẹ một chút, nói: “Vị tiểu huynh đệ này lại có cách nhìn tương đồng với ta, lời của Tu Mi đạo trưởng khá là bất công.”

Tu Mi thở dài, nói: “Nói đến Mai Ảnh giáo chủ… Có một chuyện, thật là khó mà mở miệng. Lão phu cũng không biết nên nói với mọi người như thế nào.” Ta vừa nghe lão nói như vậy, ngực đều trở nên lạnh buốt. Quả nhiên, dưới sự kích động của quần chúng, lão lại giả bộ ỡm ờ tiếp tục nói: “Chúng anh hùng đều nên biết chuyện Mai Ảnh giáo chủ yêu thích nam phong, nhưng ta không sao ngờ được, sở thích đoạn tụ của hắn lại đã nghiêm trọng đến mức… muốn một nam tử đi làm ra loại chuyện đó với hắn… Ôi, lão phu thật sự không nói được nữa.”

Mọi người quả thực đều bắt đầu thóa mạ Lộng Ngọc, nói y ghê tởm, nói y bẩn, nói y không phải người, nói y hạ tiện dâm đãng… Còn có kẻ lại làm bộ nôn khan, ngay cả vành mắt cũng đỏ vì nôn, rất nhiều từ dơ bẩn không e dè nói ra miệng.

Nhìn Tu Mi làm ra vẻ, lại nghĩ tới dáng vẻ của Lộng Ngọc khi bị khuất nhục, ta căm phẫn đến mức toàn thân đều phát run, cả người cơ hồ phải bị lửa giận bốc cháy lên, mắng to: “Lão tạp chủng ngươi thật không biết xấu hổ! Ghê tởm chết ta rồi!”

Không ngờ khi ta nói câu này vừa vặn hội đường trở nên im lặng. Mọi người đều chuyển dời ánh mắt lên người ta, im bặt như ve sầu mùa đông. Tu Mi hằm hằm nhìn ta, đã tức đến xanh xám mặt. Lão nhịn hồi lâu, lại ra một câu: “Ôn Thái, ngươi rõ ràng là nam sủng của Mai Ảnh giáo chủ, sao lại xuất hiện ở đây?”

Mồ hôi lạnh dọc theo má ta chảy xuống: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Tu Mi nói: “Không cần giả bộ nữa, ngươi gỡ miếng da trên mặt kia xuống, để mọi người nhìn xem lão phu rốt cuộc có nhận sai người hay không!”

Mọi người thoạt tiên im lặng một hồi, sau đó liền có người bắt đầu nói: “Người này dịch dung sao, hắn là ai dẫn đến?” Rất nhanh chóng có người thò tay đến mặt ta, muốn thử xem trên mặt ta có đeo mặt nạ hay không. Ta trốn ra sau, người nọ lại bức sát từng bước, ta dùng hai tay ngăn hắn, mới nhớ tay phải đã không còn khí lực, tiếp tục như vậy võ công suy giảm mạnh.

Ngay khi người nọ sắp đụng tới mặt ta, một chiếc quạt giấy bỗng nhiên đập lên tay hắn. Hai tay ta đang ôm đầu buông xuống, chỉ thấy Hoàn Nhã Văn xòe quạt, đập lên tay người kia như giáng đòn, người nọ lui mấy bước liền, dựa cột phòng. Hoàn Nhã Văn mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại là băng hàn: “Người này là tại hạ dẫn đến, các hạ nếu muốn động vào y, thỉnh qua sự cho phép của ta trước, đa tạ.” Dứt lời thu quạt trong tay, kéo ta ra sau đám đông một chút.

Tu Mi bỗng nhiên đứng ra, nói: “Hoàn công tử thỉnh dừng bước.” Hoàn Nhã Văn dừng lại, nghiêm trang nói: “Tu Mi đạo trưởng có gì chỉ giáo.” Tu Mi nói: “Sự tình khẩn yếu, cho nên chúng ta phải kiểm tra xem thư đồng của ngươi có phải là Ôn Thái giả trang hay không.” Hoàn Nhã Văn nhìn hướng lão, ngắt từng chữ từng câu: “Nếu ta nói không thì sao.” Ta chưa bao giờ thấy y nghiêm túc như vậy, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, đã không giận tự uy.

Tu Mi do dự, nếp nhăn trên mặt tựa như bùn đất bò đầy mạng nhện. Lão ngoác miệng cười, nhất thời hoa cúc nở rộ đầy mặt: “Nếu chỉ nhìn giao tình của hai người chúng ta, lão phu khẳng định là phải thả Hoàn công tử, chỉ là… trước đông đảo hào kiệt võ lâm, Hoàn công tử, ngươi không phải khiến lão phu khó xử sao.” Hoàn Nhã Văn mỉm cười, nói chuyện lại cũng có chút hùng hổ dọa người: “Tu Mi đạo trưởng, trên giang hồ đều đồn đãi Ôn Thái đã chia tay với Mai Ảnh giáo chủ, ông vội vã lưu nam sủng của Mai Ảnh giáo chủ như vậy lại là bởi vì nguyên nhân gì?”

Tu Mi sắc mặt tối sầm, vuốt râu: “Ha ha, nói đến lời đồn, Hoàn công tử, ngươi chẳng lẽ đúng như người khác nói… phải không.” Hoàn Nhã Văn ung dung phong nhã xòe quạt, nói: “Tu Mi đạo trưởng quả thật là phản lão hoàn đồng rồi. Võ Đang võ học tuy lịch sử lâu đời, nhưng mà chú trọng nhất lại là tu thân dưỡng tính, ông không quan tâm nam nữ tình sự, lại mê luyến chuyện vui phân đào đoạn tụ, khác người như thế, thật đúng là nên công tiêu sử xanh.”

Tuy là đối thoại mùi thuốc súng rất nồng, nhưng Hoàn Nhã Văn vừa dứt lời, toàn trường liền cười vang. Tu Mi mặt già không nhịn được, mấy lần muốn bùng nổ lửa giận đều bị lão gượng dằn xuống, lão đanh mặt, khẩu khí đã gần như uy hiếp: “Hoàn công tử lời lẽ khôi hài, lão phu bội phục. Chỉ là việc hôm nay không thể đùa giỡn, thỉnh Hoàn công tử đừng đùa nữa.” Hoàn Nhã Văn nói: “Tại hạ không hề đùa giỡn.” Tu Mi nói: “Thế Hoàn công tử là không định giao người ra đây?” Hoàn Nhã Văn nói: “Chính thế.”

“Được, đã như vậy, lão phu cũng không khuyên nữa.” Tu Mi nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều không lên tiếng, “Mọi người cho rằng nên xử lý việc này như thế nào?” Vẫn tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, Thích Huyền đại sư đi ra, nói: “A di đà Phật, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hiện giờ Ôn Thái và Mai Ảnh giáo chủ đã không còn quan hệ, lão nạp cho rằng, nên thả y thôi.” Ông ta vừa nói xong, Ly Không sư thái liền nói tiếp: “Tuyệt đối không thể. Nếu như Ôn Thái là gian tế Minh Thần giáo phái ra, thế hành tung của chúng ta không phải bại lộ rồi?”

Còn tiếp tục như vậy sẽ phải nội chiến. Kỳ thật mọi người ở đây trừ Tu Mi, ta không hận bất cứ một ai. Ta giãy khỏi tay Hoàn Nhã Văn, tiến ra trước một bước, tháo mặt nạ da người trên mặt, nói: “Tu Mi đạo trưởng hảo nhĩ lực, ta tùy tiện nói một câu như vậy ngươi đã nghe ra là tiếng Ôn Thái, Ôn Thái thật là cảm thấy vinh hạnh bội phần.” Ta mới vừa nói xong, tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao thảo luận, ta cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy: “Ta hôm nay dám mạo muội trước mặt các vị anh hùng trừng ác trừ gian ra đây nói chuyện, là sớm có tính toán đập nồi dìm thuyền.”

Ta nghe thấy có người ở bên dưới chửi nhỏ: “Thật ghê tởm. Một tên luyến đồng còn dám đến nói chuyện, mẹ nó quá mất mặt nam nhân.” Ta nhắm mắt lại, hít sâu. Thích Huyền đại sư nói: “Ôn thí chủ, mời nói.” Ta gật gật đầu, chờ tâm tình bình phục một chút, tiếp tục nói: “Ôn Thái chỉ là một kẻ vô dụng mới bị phế võ công, chờ sau khi ta nói xong, mặc cho mọi người xử trí.”

“Thái, ngươi đừng…” Hoàn Nhã Văn bước đến lại muốn kéo ta đi, nhưng ta vùng thoát khỏi y: “Mọi người muốn đi thảo phạt Minh Thần giáo ta tuyệt không dị nghị, chỉ là không thể để gian tặc Tu Mi kia dẫn dắt – bởi vì hắn cùng Phỉ Liêm giáo là một bọn!” Mắt Tu Mi trợn to đến mức như thể phải rơi khỏi hốc mắt: “Ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì?!”

Ta không để ý đến lão, tự nói: “Ta từng rơi vào tay Tu Mi cùng Vệ Hồng Liên, bị hắn lôi xuống nhà hầm nghiêm hình bức cung, muốn ta giao ra ‘Phù Dung tâm kinh’, có lẽ rất nhiều người ở đây đều từng thấy ta thân bị trọng thương, không cách nào nói chuyện, đó là bởi vì hắn điểm á huyệt của ta. Hắn còn ý đồ bôi nhọ phụ thân ta Ôn Hằng Dự, bao quát dưỡng phụ Hoàn Lộng Ngọc của ta.” Lúc này, đã có người ở bên dưới hô: “Dưỡng phụ? Hai người các ngươi thật sự chỉ là dưỡng phụ dưỡng tử đơn giản như vậy?”

Ta lấy đủ dũng khí, nói: “Tự nhiên không phải. Giống như các ngươi nghĩ, ta là nam sủng của Lộng Ngọc, hơn nữa, còn là một nam sủng bị y dùng xong rồi ném.” Vừa nói lòng lại bắt đầu quặn đau. Lần này lại không một ai nói gì nữa. Thích Huyền ở bên cạnh than tiếc nói: “A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.” Ta nhìn Hoàn Nhã Văn một cái, lại nói: “Lúc ấy là Hoàn Nhã Văn công tử đã cứu ta, từ đó về sau, trên giang hồ liền có lời đồn rằng ta và y quan hệ không bình thường. Mấy tin tức này, truyền rằng là Phỉ Liêm Huyết Vương phái người truyền ra, thế thì, rất có khả năng – ta nói khả năng, là Võ Đang chưởng môn Tu Mi đạo trưởng nói ra.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Tu Mi đã không để ý hình tượng xé giọng rống to, “Muốn gán tội, hoạn gì mà không từ! Ngươi có chứng cứ gì?! Ngươi chẳng qua là một nam sủng của Hoàn Lộng Ngọc, có tư cách gì đến đây phát ngôn? Mời ngươi lập tức rời khỏi núi Võ Đang!” Ta cười khẩy nói: “Đạo trưởng, hà tất kích động như vậy? Ngươi càng kích động, sẽ chỉ khiến người ta càng hoài nghi ngươi mà thôi. Ta là nam sủng của y thì thế nào, điều này không có nghĩa là ta không nhìn thấy những việc bẩn thỉu ngươi làm.” Tu Mi tức đến đỏ bừng mặt: “Được, thế thỉnh Ôn công tử lấy chứng cứ ra.”

Đúng lúc này, một giọng nam tử hồn hậu bỗng nhiên truyền khắp cả sảnh đường: “Ôn Thái, ngươi là nhi tử của Ôn Hằng Dự, đừng quên họ của mình.” Mọi người đều kinh ngạc quay người, nhìn thấy nam tử trung niên đứng ở cửa, thân hình cao lớn, sau lưng đeo một thanh đồng kiếm cự đại, anh khí bức người, uy phong lẫm lẫm. Ta nghi hoặc nhìn ông, ông bước đến chỗ chúng ta, có một số lão tiền bối đã kinh ngạc đến thở dốc một hơi.

Đến gần rồi, ta mới nhìn rõ diện mạo của ông ấy, tim đập thình thịch, hoàn toàn nghẹn họng trố mắt. Ông nhìn Tu Mi nói: “Tu Mi đạo trưởng, năm đó ngươi cùng đám Vệ đảo chủ thật là hao hết khổ tâm, bàn lộng thị phi lừa dối, ước chừng lừa cả võ lâm hơn mười năm, hiện tại cũng là lúc đáp án nên công bố rồi.” Tu Mi mặt xám như tro tàn, toàn thân đều đang run rẩy. Ta sửng sốt hồi lâu, mới bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, khóc ròng nói: “Cha!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status