Rể quý trời cho

CHƯƠNG 1726: LÂM THANH DIỆN ĐÃ ĐẾN



CHƯƠNG 1726: LÂM THANH DIỆN ĐÃ ĐẾN

Nặc Nặc bởi vì không biết hiện tại mình đã bị khống chế, cho nên danh chóng dựa theo ý của Tà Vương mỗi ngày lặng lẽ hạ độc cho Chính Dương Chân Nhân.

Chính Dương Chân Nhân bởi vì bây giờ đang nghiên cứu cái này nên làm thế nào để giác tỉnh thánh thể trong cơ thể đứa bé, cho nên gần như mỗi ngày đều đến thăm Nặc Nặc.

Đồng thời bởi vì Nặc Nặc chỉ là đứa bé, cho nên không chút phòng bị với Nặc Nặc.

Nặc Nặc lại vì bị khống chế hoàn toàn, căn bản không biết mình làm những chuyện như vậy.

Hai người cứ như vậy, một người không phòng bị, một người thì hoàn toàn không biết rõ tình hình, độc tố thì lặng lẽ đi vào trong cơ thể Chính Dương Chân Nhân.

Chỉ chớp mắt Nặc Nặc cũng đã vào Chính Dương Môn được một thời gian rồi, những ngày này mặc dù mỗi ngày đều học một ít võ nghệ phòng thân cơ bản.

Những mà thực tế vẫn không nghĩ được biện pháp có thể giải quyết được chuyện giác tỉnh linh thể trong người cô bé.

Điều này làm trên dương Chính Dương Môn có chút nóng nảy, bỏi vì đứa bé hôm nay ở Hạ Môn được một thời gian rồi, nếu vẫn không có biện pháp giải quyết, đối với bọn họ thật sự cũng không phải chuyện gì tốt.

Bây giờ những người bên tà phái, thời thời khắc khắc đều có chủ ý với đứa bé này.

Mặc dù bọn họ đề phòng cẩn thận, nhưng mà không nói được lúc nào sẽ bị những người kia chiếm lấy cơ hội.

Hơn nữa những phái khác cũng đang nhìn chằm chằm vào tiến triển của bọn họ, nếu như tiếp tục không có đột phá gì, chỉ sợ cũng sẽ có bất mãn.

“Xem ra vẫn là phải tranh thủ thời gian nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới cớ thể kích thích tiềm lực của đứa bé.”

Chính Dương Chân Nhân sau một ngày trao đổi với Nặc Nặc, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Bây giờ thời gian còn lại cho bọn họ căn bản cũng không nhiều, đương nhiên không thể nào tiếp tục chậm trễ như vậy được, biện pháp tốt nhất lúc này chính là nhanh chóng tìm chỗ đột phá.

Thời gian ngày qua ngày, nháy mắt Nặc Nặc đã đi vào sơn môn, cũng đã khoảng một tháng rồi.

Mấy hôm nay cô bé đang tu luyện võ nghệ của mình với sư huynh.

Chợt nghe có sư huynh đồng môn khác ở đằng trước gọi cô bé.

“Tiểu sư muội Nặc Nặc, sự phụ bảo em đến đại điện.”

Nặc Nặc mặc dù không biết vì sao, hôm nay lại gọi mình vào lúc này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý sau đó đi đến.

Vốn còn mang đầy bụng hoài nghi, lúc tiến vào đại điện cũng chỉ còn lại vui mừng.

Bởi vì cô bé phát hiện ba của mình lúc này đang đứng đó đợi mình, vì vậy hưng phấn xông lên trước ôm ba của mình.

“Ba, sao ba lại đến đây?”

Mặc dù hôm nay Nặc Nặc không khóc không nháo, nhưng mà kỳ thật trong lòng ít nhiều vẫn có chút nhớ nhà.

Từ sau khi đến đây, cũng đã nhiều ngày không được gặp ba mẹ rồi, trong lòng đương nhiên có chút không nỡ.

Lúc này sau khi nhìn thấy ba, trực tiếp nhào đến ôm lấy anh.

Lần này Lâm Thanh Diện đến là đến thăm con gái của mình, nhìn thấy đứa bé này, hôm nay vẫn rất tốt, trong lòng xem như thở dài một hơi.

Mặc dù biết người của Chính Dương Môn nhất định sẽ chăm sóc tốt con gái của mình, nhưng mà dù nói thế nào, cũng khó tránh khỏi lo lắng trong lòng.

Lúc này nhìn thấy đứa bé hoạt bát hiếu động bổ nhào vào trong ngực mình, mới xem như yên lòng.

Vì vậy cưng chiều vuốt vuốt tóc con gái mở miệng nói: “Đây không phải là đã lâu không đến thăm con gái bảo bối của ba rồi, cho nên hôm nay cố ý đến thăm con sao.”

Nặc Nặc nghe thấy ba là đến thăm mình trong lòng ít nhiều cũng vô cùng vui vẻ, vì vậy lộ ra nụ cười.

Hai cha con ở trong này rảnh rỗi trò chuyện một lúc, Lâm Thanh Diện cũng quan tâm đến những tiến triển của đứa bé trong thời gian gần đây.

Nghe nói đối phương chỉ học được một ít võ nghệ phòng thân thì có chút kỳ quái, nhưng mà cũng có thể hiểu được tình hình hiện tại.

Chỉ là trong lòng âm thầm nghĩ, xem ra, mấy người này hôm nay vẫn chưa tìm được phương pháp kích phát tiềm năng.

“Thánh thể trong cơ thể đứa bé này mặc dù đến nay vẫn bị người nhớ thương nhưng trên thực tế muốn kích phát cũng không phải dễ dàng như vậy.”

Lâm Thanh Diện âm thầm nghĩ những chuyện này trong lòng, nhịn không được thở dài.

Con gái là thánh thể tiên thiên, chuyện này đối với người khác mà nói có thể sẽ là một loại vinh quang, nhưng với anh mà nói chỉ là gánh nặng mà thôi.

Đối với tình huống trước mắt, anh càng hy vọng con gái chỉ đơn thuần vui vẻ bình an lớn lên bên cạnh mình thôi.

Bây giờ vì đeo thêm gánh nặng như vậy, không thể không bị tất cả mọi người nhớ thương, đây cũng không phải là anh muốn nhìn thấy.

Thậm chí anh và vợ đã từng nghĩ, nếu như không có thánh thể tiên thiên này tồn tại, có lẽ đứa bé Nặc Nặc này cũng không bị bắt cóc, cũng không cốt nhục chia lìa như bây giờ.

Chỉ là ở trước mắt con trẻ đương nhiên sẽ không nói nhiều như vậy, nói chuyện với bé một lúc thì đi tìm Chính Dương Chân Nhân chào hỏi.

Trước khi đi vẫn không quên dặn dò con gái một lần, ở đây nhất định phải ngoan ngoan hiểu chuyện.

“Con nhớ kỹ, bây giờ đã bái Chính Dương Chân Nhân làm thầy thì phải tôn sư trọng đạo.”

Nặc Nặc nhìn ba tự mình nói mấy lời này, chỉ biết đối phương lại muốn rời đi rồi.

Trong lòng cô bé đương nhiên là không muốn, vì vậy ôm Lâm Thanh Diện thế nào cũng không chịu buông tay.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy con gái như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái, nhưng lúc này vẫn trấn an, vỗ vỗ sau lưng cô bé mở miệng nói: “Nặc Nặc ngoan, bây giờ ba còn chưa đi ngay, chỉ là đi nói chút chuyện với sư phụ con thôi.’ Nói đến đây hơi ngừng một chút, sau đó mới tiếp tục an ủi tâm trạng con gái.

“Ba thời gian này đã đến thăm con, nhất định sẽ ở thêm với con mấy hôm, bây giờ con ngoan ngoãn đợi một chút.”

Nghe thấy ba sẽ không rời đi ngay, Nặc Nặc mới xem như yên lòng, sau đó buông tay ra, ngoan ngoãn về phòng của mình.

Lâm Thanh Diện cũng không tiếp tục kéo dài, mà lại đi tìm Chính Dương Chân Nhân.

“Thời gian này con gái nhà tôi ở đây làm ngài thêm phiền rồi.”

Mặc dù vấn đề này là do người của Chính Dương Môn chủ động yêu cầu bái sư học nghệ, nhưng lúc này anh vẫn phải nói lời khách sáo.

Chính Dương Chân Nhân cũng không quá để ý, lúc đang muốn đáp lại, Lâm Thanh Diện đột nhiên nhìn chằm chằm vào bà.

“Chân Nhân đoạn thời gian gần đây có cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng còn không thoải mái?”

Lâm Thanh Diện nghiêm túc mở miệng hỏi thăm, Chính Dương Chân Nhân còn không phản ứng kịp.

Nhưng mà sau khi cẩn thận nhớ lại một lúc, phát hiện bệnh trạng theo lời đối phương, mình bây giờ đúng là có, vì vậy gật đầu.

Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy trạng thái này cũng không nói nhiều, không nói hai lời trực tiếp kéo cổ tay đối phương qua, bắt đầu bắt mạch.

Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cũng không biết người phương nào lớn mật như thế, còn dám hạ độc Chân Nhân.”

Lúc này Chính Dương Chân Nhân mới biết thì ra bản thân mình đã bị trúng độc nặng, vì vậy vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

Đáng sợ nhất là, bây giờ mà dù Lâm Thanh Diện có thể nhìn ra được đối phương trúng độc, nhưng lại không biết lai lịch của độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 686 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status