Sai gả kinh hôn: Tổng giám đốc xin kiềm chế

Chương 302: Ba chữ kia (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh: “Mới lạ, rõ ràng anh đang tức giận.”

Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên môi cô, cong môi cười: “Được rồi, anh thừa nhận, hơi tức giận, nhưng sẽ không ảnh hưởng tình cảm của anh đối với em.”

Trong mắt Lê Hiểu Mạn chứa đầy nụ cười, ôm chặt eo anh, cô rất vui vì gặp anh, rất vui được anh yêu, cho dù anh tức giận cũng không lãnh đạm với cô.

Anh xưa nay đều tốt với cô, mọi việc lấy cô làm trung tâm, vì được anh khoan dung và cưng chiều, cô mới có tư cách thất thường ở trước mặt anh.

Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ cau mày: “Tư Hạo, ông nội nhờ em chăm sóc anh ta.”

Cô không nói thẳng là Hoắc Vân Hy, nhưng cô biết không nói ra, anh cũng có thể đoán được cô nói tới ai.

Mắt Long Tư Hạo trầm xuống, sâu kín nhìn cô, trên mặt tuấn mỹ không nhìn ra vui giận: “Vậy em đồng ý?”

Nhìn thẳng vào mắt Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Long Tư Hạo cũng không cảm thấy bất ngờ, ánh mắt càng âm trầm u ám, môi mỏng mím thật chặt.

Lê Hiểu Mạn thấy anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô không chớp mắt, cô thấp giọng hỏi: “Anh tức giận?”

“Em cảm thấy thế nào?” Long Tư Hạo lạnh nhạt nhìn cô.

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh: “Em nào biết, em cũng không phải là con giun trong bụng anh.”

“Hiểu…”

Long Tư Hạo đang muốn nói, điện thoại anh vang lên, là Lạc Thụy gọi tới.

“Tổng giám đốc, chuyên vú Trương bị người mưu sát hãm hại đổ cho Lê tiểu thư có chút manh mối, hung thủ thật sự có lẽ không phải Lý Tuyết Hà, nhưng không khỏi có liên quan tới bà ấy, hung thủ có thể là người của binh đoàn luôn đối nghịch với chúng ta trong bóng tối, mục đích của bọn họ hẳn không phải đối phó Lê tiểu thư, mà là đối phó anh, đối phó Lê tiểu thư, chỉ muốn áp đảo tinh thần anh, binh đoàn này hiểu chúng ta như lòng bàn tay, nhất là anh quan tâm ai, Tổng giám đốc, tôi nghĩ vậy, để tránh người của binh đoàn nhân cơ hội hạ thủ với Lê tiểu thư để đả kích anh, hoặc là dùng Lê tiểu thư để uy hiếp anh, vì an toàn của Lê tiểu thư, có phải anh nên lạnh nhạt với Lê tiểu thư không? Doris chính là một ví dụ, có điều Doris chỉ là một sát thủ, chưa đủ gây sợ hãi, nhưng thủ lĩnh binh đoàn xuất quỷ nhập thần, không có ai thấy bộ mặt thật của anh ta, nếu anh ta đột nhiên xuất hiện, Tổng giám đốc khó lòng phòng bị.”

Cúp điện thoại, Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt u ám, trên mặt không có biểu tình gì.

Lê Hiểu Mạn thấy anh tiếp điện thoại xong, sắc mặt kỳ lạ, hai mắt nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Tư Hạo, thế nào? Ai gọi điện thoại cho anh? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Long Tư Hạo đưa tay vén tóc cô ra sau tai, nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhu hòa thâm tình: “Có anh ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Mặc dù cảm thấy Long Tư Hạo hơi kỳ lạ, nhưng Lê Hiểu Mạn không nói nhiều, nếu anh không nói, nhất định có đạo lý của anh.

“Khụ.”

Lúc này, bên trong truyền tới tiếng ho khan của Hoắc Nghiệp Hoằng.

Lê Hiểu Mạn nghe thấy, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo: “Ông nội tỉnh, em vào xem, tối qua anh cả đêm không ngủ, hay là về ngủ một lát đi.”

Bàn tay Long Tư Hạo khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thâm tình ôn nhu nhìn cô: “Yên tâm, tinh thần anh rất tốt, 10 ngày 10 đêm không ngủ cũng không sao.”

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh: “Đại vương khoác lác, anh khoác lác tiếp đi, em đi vào thăm ông nội trước.”

Long Tư Hạo thấy cô đi và, mi tâm lại nhíu, nếu người binh đoàn thật sự theo dõi tìm hiểu, như vậy không thể đoán trước lúc nào cô sẽ gặp nguy hiểm.

Anh bắt đầu hoài nghi, lần trước anh đi Pháp, chính là binh đoàn cố ý chi phối anh, nhân cơ hội không có anh ở bên cạnh mà hạ thủ Hiểu Hiểu của anh.

Nhưng nếu thật sự là thế, anh càng tốt với Hiểu Hiểu hơn, thì càng đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm.

Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng anh không thể không thừa nhận, trên thế giới này, duy nhất có thể chống lại anh chính là binh đoàn.

Bộ đội khổng lồ được huấn luyện nghiêm chỉnh võ trang đầy đủ, tuyệt đối không thể khinh thường.

Thủ lĩnh của bọn họ lại là đối thủ mạnh nhất, không phân cao thấp với anh.

Ánh mắt anh sâu thẳm, thoáng qua tia hung ác, phải bảo vệ Hiểu Hiểu của anh, anh phải tiêu diệt toàn bộ bộ đội võ trang khổng lồ này.

Thu hồi hung ác, Long Tư Hạo chuẩn bị đi vào phòng, điện thoại anh vang lên lần nữa.

Lần này vẫn là Lạc Thụy.

“Tổng giám đốc, Cục trưởng Ngô vừa gọi tới, nói là hung thủ sát hại vú Trương đến đồn cảnh sát tự thú.”

Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo trở nên chìm lãnh tàn độc, trầm giọng nói: “Anh đến đồn cảnh sát trước, tôi chạy tới sau.”

Cúp điện thoại, Long Tư Hạo lại gọi cho Lăng Hàn Dạ, nói anh ta tới bệnh viện tạm thời bảo vệ Lê Hiểu Mạn, sau đó lại gọi cho Lâm Mạch Mạch, nói cô ta tới bồi Lê Hiểu Mạn.

Anh vừa cúp điện thoại, Lê Hiểu Mạn vừa vặn đi ra.

Anh cất bước tiến lên, kéo cô ngồi xuống sofa, ánh mắt thâm tình nhìn cô, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Hiểu Hiểu, lát nữa anh có chuyện phải đi, anh gọi Lâm Mạch Mạch tới ở cùng em.”

Lê Hiểu Mạn thấy anh rời đi còn gọi cho Lâm Mạch Mạch tới ở cùng cô, trong lòng cô lại xúc động không thôi, tại sao anh có thể tỉ mỉ, quan tâm như vậy?

Hai tay cô vòng qua cổ anh: “Tư Hạo, cảm ơn anh tốt với em, quan tâm em, cưng chiều em, yêu em như vậy, chờ ông nội khá hơn một chút, chúng ta liền kết hôn, em phải tuyên bố với toàn thế giới em là vợ của anh.”

Nếu là trước kia, vừa nghe được lời này, Long Tư Hạo nhất định sẽ mừng rỡ xúc động, nhưng giờ phút này nghe cô nói kết hôn, còn muốn nói cho toàn thế giới biết, anh nhíu mày, trầm mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status