Sất trá phong vân

Chương 254: Dược sư đáng quý, dược liệu Ngưu Vĩ Hoa (2)

Đi qua đoạn đường dài, liên tục vòng qua hai con đường, mũi Càn Kình hít vài cái. Trong không khí thoảng qua mùi đặc biệt gay mũi, lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc:

- Mùi thuốc!

Ánh mắt Càn Kình sáng ngời, ngửi các mùi thuốc lẫn vào nhau, thì thầm nói:

- Phi Xà Lam Diệp? Tam Thải Lăng Hoa? Đông Mạch Ngân Tuệ... ?

Hoa Viêm Bất Kiến dừng chân quay đầu lại nghi hoặc liếc nhìn Càn Kình. Thật hay giả vậy? Có thể từ trong mùi thuốc hỗn hợp này, phân biệt ra từng loại thuốc sao? Không thể nào? Hắn không phải là chiến sĩ sao? Đợi lát nữa vào hỏi Dược bà bà một chút vậy.

Hoa Viêm Bất Kiến đẩy một cánh gỗ trông có vẻ cũ nát. Mùi thuốc nồng hơn từ bên trong giống như phun ra đường. Càn Kình đứng ở ngoài cửa, hai mắt lại sáng ngời:

- Còn có Hoàng Kim Ngọc Mễ?

- Là Hoa Viêm sao? Vào đi.

Trong gian phòng tràn ngập mùi thuốc, còn có hơi nước, thứ làm người khác chú ý nhất vẫn chiếc nồi đồng rất lớn được treo cao. Nói nó là vại nước có lẽ còn chính xác hơn một chút.

Bên cạnh vại nước đặt một cái thang. Trên đó có một lão thái bà, tóc bạc đang đứng. Thân hình to béo ở bên cạnh vại nước thật sự rất hợp với nhau. Một cái gậy gỗ màu đen để vào trong vại nước chứa chất lỏng màu lam đang sôi trào, không ngừng quấy, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Có phải lại ra ngoài đánh nhau với người ta lại bị thương hay không? Lần này lại bị thương ở chỗ nào? Nữ nhân, nhất định phải yêu quý thân thể mình. Nhanh cởi quần áo ra, để lão nhân gia ta nhìn xem thân thể ngay cả nữ nhân thây còn động lòng của ngươi, lần này lại bị người ta đả thương ở chỗ nào...

Tuy rằng cách lớp mặt nạ sát màu đen, Càn Kình dường như vẫn có thể cảm giác được, gương mặt của nữ mã tặc có dáng người nóng bỏng trước mặt, lúc này chắc nóng bừng.

- Dược bà bà!

Giọng nói của Hoa Viêm Bất Kiến không có khí tức của mã tặc, mà phần nhiều giống như một tiểu nữ nhi làm nũng:

- Ta không bị thương, ngày hôm nay ta dẫn người đến. Dược bà bà đừng nói lung tung!

- Dẫn người đến?

Dược bà bà ngẩng đầu đẩy cặp mắt kính trên sống mũi, dùng đôi mắt dường như không tốt, nhìn chằm chằm vào Càn Kình quan sát một hồi lâu:

- Thân thể hắn rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì. Tay không đánh lão hổ cũng không thành vấn đề. Nếu như ngươi muốn làm nữ nhân của hắn, sinh con cho hắn, bảo đảm có thể sinh một hài tử khỏe mạnh...

- Dược bà bà!

Hoa Viêm Bất Kiến vọt tới phía dưới chiếc thang, hai tay nắm lấy chiếc thang ngửa mặt nói:

- Bà bà còn như vậy, ta lắc thang.

Càn Kình ngạc nhiên nhìn Dược bà bà đang đứng trên thang.

- Không phải sao?

Vẻ mặt Dược bà bà mờ mịt liếc nhìn Hoa Viêm Bất Kiến:

- Xem ra là ta nhìn nhầm,, Vậy lần này ngươi tới đây làm gì? Nói cho ta biết, hắn cũng muốn gia nhập sao? Trên người hài tử này có sát khí, nhưng không có dã khí của mã tặc. Ta nghĩ hắn không thích hợp làm mã tặc, thích hợp làm đồ tể hơn. Được rồi, tiểu tử này ta đã nhìn xong, đừng cản trở ta điều chế thuốc.

- Cũng không phải gia nhập.

Hoa Viêm Bất Kiến ngửa mặt nói:

- Ta tới xin thuốc. Ba bằng hữu của bị người ta đả thương, cho nên tới tìm dược sư bà bà xin thuốc.

- Bị người đả thương?

Dược bà bà nhìn chằm chằm vào thuốc trong vại nước, trong tay quấy gậy gỗ khi thì nhanh, khi thì chậm nói:

- Tình trạng thế nào?

- Ba người, có hai người xương cánh tay bị gãy, còn có ngay cả xương vai cũng rời ra. Có một người cột sống, xương sau lưng rất khó tìm được chỗ nào không gãy...

Hoa Viêm Bất Kiến thuật lại đáp án đã được Càn Kìnhn ói trên đường tới đây:

- Bọn họ một người là Hàng Ma cửu chiến, một người là Hàng Ma lục chiến. Còn có một người là Hàng Ma tam chiến, bị một ma vũ sĩ huyết mạch cự ma, cường giả nhị giai tầng bốn đả thương.

- Nhị giai tầng bốn? Chiến sĩ Phục Ma? Hơn nữa còn là ma vũ sĩ huyết mạch cự ma?

Dược bà bà không ngẩng đầu, lắc lắc cái cổ:

- Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Bọn họ căn bản không thể sống được. Cho dù sống sót, sợ rằng nội tạng cũng bị đánh nát, tìm một nơi tốt chuẩn bị chôn cất bọn họ đi.

- Bọn họ đã bị thương hai ngày, còn sống.

Hoa Viêm Bất Kiến khẽ lắc cái thang:

- Lần này vận khí bọn họ tốt. Ma vũ sĩ huyết mạch cự ma muốn bắt sống bọn họ, cho nên ra tay nhẹ một chút...

- Còn sống?

Dược bà bà chặc lưỡi:

- Đúng là vận khí. Giữa chiến sĩ Phục Ma và chiến sĩ Hàng Ma chênh lệch hai cảnh giới... Thôi đi! Ta cũng không muốn quản nhiều như vậy. Nếu còn sống, vậy ngươi lấy lọ sức màu trắng và lọ thuốc mỡ nút màu đỏ trên bàn kia mang đi cho bọn họ nối xương. Về vấn đề điều trị đấu mạch trong cơ thể bị trùng kích, cầm cái lọ sứ màu đỏ có buộc dây nhỏ màu trắng.

- Cảm ơn Dược bà bà.

Hoa Viêm Bất Kiến cầm lấy hai lọ thuốc trên bàn, vung tay lên nói với Càn Kình:

- Cầm lấy. Lần này coi như các ngươi có vận khí tốt. Dược bà bà chính là dược sư chân chính. Nếu không cho dù các ngươi trở lại trong quân doanh, có thể tìm một dược học đồ điều chế thuốc cho các ngươi, đã xem như ngươi may mắn.

- Không gặp. Khiêm tốn, phải khiêm tốn.

Trên mặt Dược bà bà lộ ra nụ cười hài lòng. Bà bà ngẩng đầu nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, trong mắt lộ vẻ đắc ý, hoàn toàn không có ý định che giấu.

Thuốc! Cho tới bây giờ đều một môn học vấn thâm sâu. Cái này không thể chỉ dựa vào trí nhớ là có thể trở thành dược sư, mà cần phải thực sự hiểu dược lý. Có thể cho các loại thuốc khác nhau phối hợp cùng một chỗ, phát huy ra công hiệu thần kỳ hơn. Đây là môn học cần có ngộ tính rất cao. Rất nhiều người cả đời cho đến chết vẫn chỉ là dược học đồ, không lên nổi tới dược sư tập sự. Muốn trở thành dược sư? Đây là tồn tại luôn được tôn kính trong nghiệp đoàn dược.

Toàn bộ Hắc Phong, cũng không có một dược sư! Dược bà bà phất phất tay:

- Đi đi. Sau này ngươi bị thương ở đâu, cũng có thể tới tìm ta. Ngươi đừng dẫn người tới đây nữa. Hiện tại, không nên cản trở ta chế tạo thuốc Man Ngưu vĩ đại.

Càn Kình mở nút lọ thuốc nút, hít vài cái. Khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười nhạt. Trong này có Hổ Cốt, Hạt Tử Thảo, Tự Chiết Thảo, Địa Luyện Hoa điều chế thành thuốc nối xương, lại tinh luyện nó thành dạng thuốc mỡ. Cái này vốn là thuốc nối xương ngũ cấp. Chẳng qua thuốc ở tiêu chuẩn trung hạ thủy, biến thành trung thượng thủy.

- Lão nhân gia thật có sức tưởng tượng.

Càn Kình bịt chặt miệng lọ thuốc lại, nói:

- Không biết, ta có thể sử dụng dược liệu ở chỗ của ngài, tự mình chuẩn bị chút thuốc không?

- Ngươi muốn tự mình chuẩn bị thuốc sao? Ngươi cũng biết về thuốc sao?

Dược bà bà theo thói quen đẩy mắt kính dưới sống mũi lên. Trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. chiến sĩ còn trẻ như vậy cho dù đặt tất cả tinh lực vào thăng cấp đấu khí và học tập đấu kỹ, sợ rằng còn cảm thấy không đủ thời gian?

Hắn còn có thời gian học thuốc sao? Không thấy nha đầu kia có khả năng quan sát gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status