Siêu cấp binh vương

Chương 152: Đây Được Xem Là Tình Địch Sao?


Tuy Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên đã có vô số lần ngủ cùng giường, nhưng cái gì cũng không có làm. Giống như lời Tống Nhiên nói, bọn hắn đánh nhau là yêu, mắng nhau là thương, dám cùng nhau tắm ngủ chung, nhưng mà bước cuối cùng lại không dám bước qua. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng hết sức rõ ràng, đừng nhìn Tống Nhiên nữ nhân này một bộ dáng mị hoặc chết không đền mạng, nhưng nếu thật là đối với nàng làm cái gì, tin rằng nữ nhân này cũng sẽ biểu hiện ra thần thái khẩn trương cùng sợ hãi.

Tống Nhiên cũng thừa nhận, Diệp Khiêm làm nàng thay đổi cách nhìn đối với nam nhân, đối với Diệp Khiêm, Tống Nhiên có loại cảm giác rất đặc biệt. Vừa giống tình yêu, vừa giống như tình thân, thế cho nên có đôi khi Tống Nhiên cũng rất mờ mịt, nàng đối với Diệp Khiêm rốt cuộc là yêu hay là một loại ỷ lại.

Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Khiêm rời giường Tống Nhiên đã đi ra ngoài, đoán chừng là đi xử lý nghiệp vụ của tập đoàn Hạo Thiên. Diệp Khiêm có chút cảm động, nếu như không có Tống Nhiên, tập đoàn Hạo Thiên nhất định không có thành tựu như hôm nay, nữ nhân này không cầu mình báo đáp bất luận cái gì, nàng làm như vậy một phần vì trả ơn, nhưng quan trọng vẫn là sự yêu thích của nàng giành cho Diệp Khiêm.

Lúc xuống lầu Ngô Hoán Phong cũng không ở nhà, hắn là cận vệ của Tống Nhiên, nhất định sẽ đi theo bảo vệ nàng.

Sau khi súc miệng, Diệp Khiêm thay đổi một bộ quần áo, đi ra ngoài gọi một chiếc taxi hướng bệnh viện chạy tới. Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa, Diệp Khiêm để cho xe taxi ngừng một chút, nhớ tới mình quen Lâm Nhu Nhu lâu như vậy, còn không có tặng hoa cho nàng. Vì vậy xuống xe đi vào trong tiệm hoa, mua một bó hoa hồng đỏ tươi.

Lúc đến bệnh viện, Diệp Khiêm trực tiếp hướng phòng nghỉ của y tá đi đến. Lâm Nhu Nhu lúc này đang ở trong phòng nghỉ, chuyên tâm nhìn xem các loại tư liệu y học, mà ngay cả khi Diệp Khiêm tiến vào, Lâm Nhu Nhu cũng hoàn toàn không có phát hiện.

Trong phòng nghỉ, còn có một vị nam tử trẻ tuổi mang giày tay đang ngồi ở một bên, trên người có loại khí tức quý tộc, tướng mạo tuấn nhã. Trông thấy Diệp Khiêm từ cửa ra vào tiến vào, hướng Diệp Khiêm nở nụ cười, nhẹ gật đầu. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, hiển nhiên nam tử đối diện không phải là bác sĩ, nếu không thì thời gian làm việc hẳn là một thân áo khoác trắng mới đúng. Diệp Khiêm lễ phép nhìn hắn mỉm cười, lặng lẽ đi đến sau lưng Lâm Nhu Nhu, đem hoa hồng để trước mặt Lâm Nhu Nhu quơ quơ.

Lâm Nhu Nhu xoay đầu lại, sau khi trông thấy Diệp Khiêm, trên mặt lập tức nở nụ cười hạnh phúc."Sao anh lại tới đây?" Lâm Nhu Nhu nói.

Diệp Khiêm mỉm cười, đem hoa hồng đưa tới, nói: "Tặng cho em."

Lâm Nhu Nhu giơ tay nhận, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn!" Sau đó nhìn vết thương trên cánh tay Diệp Khiêm, quan tâm hỏi: "Miệng vết thương đã lành chưa?"

Diệp Khiêm nhàn nhạt cười nói: "Có sự quan tâm của lão bà, đương nhiên không có việc gì."

Lâm Nhu Nhu ôn nhu liếc Diệp Khiêm, nói: "Miệng lưỡi trơn tru."

Lúc hai người đang nói chuyện, vị nam tử trẻ tuổi kia chậm rãi đứng lên, đi đến bên người Diệp Khiêm, lễ phép vươn tay ra, nói: "Ngươi nhất định là Diệp Khiêm mà Nhu Nhu hay nhắc tới. Xin chào, ta gọi là Trần Thăng!"

Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn hắn, có chút không rõ lai lịch của hắn, chẳng lẽ lại là thân thích của Lâm Nhu Nhu? Lâm Nhu Nhu thản nhiên nói: "Hắn chính là người mà mẹ em tìm cho em..."

Lời còn chưa nói hết, Trần Thăng liền ngắt lời nói: "Ta chính là đối tượng mà Hứa a di giới thiệu cho Nhu Nhu, ha ha, đều là trưởng bối loạn điểm uyên ương, kỳ thật ta một mực xem Nhu Nhu là muội muội đối đãi. Ta rất hân hạnh được biết ngươi."

Diệp Khiêm bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người nam nhân trước mặt này chính là đại công tử của bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Tô, khó trách trên người lại có khí tức cao quý. Bất quá, để cho Diệp Khiêm càng thêm cảm thấy bội phục chính là trên người Trần Thăng không có tính xấu giống các quan nhị đại khác, đây là một nam nhân đáng giá kết giao. Diệp Khiêm giơ tay cùng hắn bắt tay một chút, nói: "Xin chào, cũng thật cao hứng có thể biết ngươi."

Trần Thăng nói: "Ta cũng là vừa vặn đến thành phố Thượng Hải có chút việc, cho nên tiện đường sang đây thăm Nhu Nhu, không nghĩ tới có thể gặp ngươi. Ta cùng Nhu Nhu là bạn học đại học, cùng năm cùng lớp. Ngươi yên tâm đi, ta cũng không phải là đến xem mắt nàng, ha ha, ta vẫn luôn xem Nhu Nhu như là muội muội của mình, thấy nàng có thể có hạnh phúc như hôm nay, ta cũng rất vui vẻ."

"Trần Thăng, ta..." Lâm Nhu Nhu có chút cảm động, tựa hồ trước kia nàng đối với người nam nhân này hiểu lầm không ít.

Trần Thăng nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Đừng cho ta là người vĩ đại, ta cũng vì bản thân mà thôi, kỳ thật ta cũng có bạn gái, lần này tới Thượng Hải cũng là vì gặp nàng. Ha ha!"

Tuy Diệp Khiêm không có đoán được kết quả sẽ thành thế này, nhưng lại rất vui vẻ. Mới đầu, Diệp Khiêm còn tưởng tượng nếu có một ngày nhìn thấy vị công tử này, thì sẽ giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp, một tay cầm Ỷ Thiên Kiếm, tay còn lại cầm Đồ Long đao, ở đỉnh Hoa Sơn quyết một trận sống mái, người thắng được phép cưới mỹ nhân. Nhưng hôm nay mọi chuyện lại diễn ra êm đẹp. Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Gặp nhau không bằng vô tình gặp được, Trần tiên sinh buổi trưa hôm nay cũng đừng có đi, hôm nay do ta mời khách."

"Ta cũng đang nghĩ như vậy." Trần Thăng ha ha vừa cười vừa nói, "Bất quá ta muốn gọi điện thoại cho bạn gái của ta trước. Nàng là bình dấm chua, không xin chỉ thị một chút buổi tối trở về ta phải quỳ ván giường. Ha ha."

"Hiểu rõ, có thể hiểu rõ! Ha ha!" Diệp Khiêm cũng bị mị lực của Trần Thăng thuyết phục. Người trẻ tuổi này trên người có một loại lực tương tác đặc thù, Diệp Khiêm cảm thấy hắn vô luận là nhân phẩm hay là tướng mạo đều là nam nhân thật tốt, xem ra ánh mắt của mẹ vợ tương lai quả nhiên không tệ. Ít nhất, không có đem Nhu Nhu gả cho một tên quần là áo lượt.

Lâm Nhu Nhu trừng Diệp Khiêm, nói: "Anh hiểu rõ cái gì."

Rất hiển nhiên, ý tứ trong lời nói của Lâm Nhu Nhu là, ngươi không có thử qua, làm sao ngươi biết. Diệp Khiêm hiểu ý, ha ha nở nụ cười."Trần tiên sinh, ngươi cùng Nhu Nhu tâm sự, ta đi thăm bằng hữu của ta." Diệp Khiêm nói.

"Đừng khách khí như vậy, về sau kêu tên của ta là được, ta cũng trực tiếp gọi ngươi là Diệp Khiêm." Trần Thăng nói, "Ngươi có việc làm thì đi mau lên."

Diệp Khiêm gật gật đầu, nói với Lâm Nhu Nhu: "Anh một lát nữa sẽ quay lại."

Lâm Nhu Nhu "Ừ" một tiếng, nhẹ gật đầu.

Diệp Khiêm hướng Trần Thăng nở nụ cười, quay người đi ra khỏi phòng nghỉ của y tá, hướng phòng bệnh của Vương Hổ đi tới.

Trong phòng bệnh, chỉ có một mình Lý Đông, Vương Hổ trên người vẫn quấn đầy băng gạc, một bộ dáng xác ướp. Trông thấy Diệp Khiêm bước vào, Lý Đông cuống quít đứng lên, cung kính hướng Diệp Khiêm khom người, kêu lên: "Nhị thiếu gia!"

Diệp Khiêm khẽ gật đầu, đi đến trước giường bệnh của Vương Hổ, quan tâm hỏi: "Như thế nào? Đã khỏe chưa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status