Siêu cấp binh vương

Chương 155: Nhu Nhu Muốn Đi Xa


Lâm Nhu Nhu liếc Diệp Khiêm, hỏi: "Mẹ của em không có làm khó anh chứ?"

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Không có, chúng ta nói chuyện rất hợp ý, anh vẫn thật không nghĩ tới, mẹ vợ tương lai vậy mà rất dễ ở chung như vậy. Có câu nói như thế nào nhỉ, giống như mẹ vợ xem con rể càng xem càng ưa thích. Ha ha, có thời gian mà nói anh còn chuẩn bị đi chính thức bái phỏng cha me của em một chút."

Đối với tính cách mẹ của mình, Lâm Nhu Nhu rất rõ ràng, lần gặp mặt kia tuy không nhất định sẽ có đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không như Diệp Khiêm nói nhẹ nhàng như vậy. Bất quá, Diệp Khiêm đã không muốn nói, Lâm Nhu Nhu cũng không có tiếp tục truy vấn, nàng biết rõ Diệp Khiêm là không muốn làm cho chính mình bị kẹp chính giữa bọn họ thì không tốt lắm.

Bữa tiệc diễn ra trong không khí hài hào. Thông qua bữa tiệc lần này, Diệp Khiêm càng cảm giác Trần Thăng là một người đáng giá kết giao bằng hữu, vô luận từ giơ tay nhấc chân hay là khí chất, nhân phẩm, Trần Thăng đều không cách nào bị bắt bẻ. Toàn thân không có tính cách xấu của quan nhị đại, làm người nho nhã lễ độ, hơn nữa lại khôi hài. Thế lực Nanh Sói tương lai nhất định sẽ tiếp tục hướng địa phương khác của Hoa Hạ phát triển, Trần Thăng này đối với mình có thể sẽ có trợ giúp rất lớn. Đương nhiên, dù cho không liên quan đến mặt lợi ích, Diệp Khiêm cũng rất nguyện ý cùng Trần Thăng kết giao bằng hữu.

Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu đi ra khỏi Phi Tuong cá. Sau khi thấy bọn hắn rời đi, Dịch Quân Như càng cảm thấy hình như là đã gặp Diệp Khiêm ở nơi nào.

Chứng kiến bạn gái biểu lộ cau mày, Trần Thăng kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Làm gì lại nhíu lông mày?"

Dịch Quân Như lệch đầu nói: "Em thật sự đã gặp hắn ở đâu đó, tuy nhiên lại nghĩ không ra. Ở nơi nào? Là ở nơi nào?"

Trần Thăng ha ha nở nụ cười, nói: "Nghĩ không ra thì cũng đừng có suy nghĩ, em đau đầu anh sẽ đau lòng nha."

Dịch Quân Như hạnh phúc trợn nhìn Trần Thăng, bỗng nhiên, trong đầu linh quang lóe lên, kêu lên: "Em nhớ ra rồi, em nhớ ra rồi."

"Em nhớ ra cái gì?" Trần Thăng bị nàng làm cả kinh, có chút buồn bực nói.

"Em nhớ đã gặp hắn ở nơi nào rồi. Lúc công ty của em tổ chức yến hội, em đã thấy hắn." Dịch Quân Như nói.

"Công ty của em trước kia không phải ở nước Mỹ sao? Ah, đúng rồi, ta nghe Lâm Nhu Nhu từng nói qua, Diệp Khiêm cũng là gần đây mới trở lại thành phố Thượng Hải." Trần Thăng nói, "Yến hội của công ty em cũng mời người ngoài tham gia sao?"

Dịch Quân Như nói: "Đó là lúc công ty em họp hằng năm, đều là nhân viên bên trong công ty. Ừ, em cũng không phải rất rõ ràng, bất quá khi ấy em nghe một ít người trong công ty nói, hắn mới là lão bản của công ty của chúng ta."

"Em nói hắn là lão bản của tập đoàn Hạo Thiên?" Trần Thăng có chút giật mình hỏi.

"Em cũng không rõ ràng, bất quá khi đó người của công ty hình như là nói như vậy. Hắn không thường xuyên đến công ty, trong công ty có rất ít người gặp hắn, bất quá thư ký của tổng giám đốc chúng ta có gặp hắn mấy lần, nàng hình như nói như vậy." Dịch Quân Như nói.

Trần Thăng có chút trầm ngâm, nghĩ thầm, Diệp Khiêm thật đúng là không đơn giản. Bất quá, hắn cũng không có tâm tình đi truy cứu Diệp Khiêm rốt cuộc là làm cái gì, dù sao cùng mình cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Sau khi rời khỏi Phi Tương các, Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu cũng không có ngồi xe, đi bộ hướng bệnh viện đi đến. Hai người tay trong tay trên đường chậm rãi đi.

"Tại sao không nói chuyện? Em sẽ không phải còn đang suy nghĩ lời Trương Kiếm nói chứ?" Diệp Khiêm chứng kiến Lâm Nhu Nhu bô dáng trầm mặc, hỏi.

Lâm Nhu Nhu lắc đầu, nói: "Không phải, anh không phải loại người như vậy."

Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Vợ trước của hắn quả thật là anh biết, ban đầu ở một lần chấp hành nhiệm vụ trong lúc vô tình cứu nàng, lúc ấy anh thấy nàng đáng thương, vì vậy cho nàng tiền mua vé máy bay về nước. Đúng rồi, em cũng đã gặp nàng,là lão bản nhà hàng Tây lần trước chúng ta đi ăn cơm, nàng còn có một đứa con gái, hiện tại đang đi học ở nhà trẻ."

"Ah!" Lâm Nhu Nhu phản ứng rất bình thản, tựa hồ có tâm sự gì.

Diệp Khiêm sửng sốt, hỏi: "Nhu Nhu, em có phải là có tâm sự gì hay không? Có chuyện gì thì em nói ra đi, không nên giấu ở trong lòng."

Trầm mặc một lát, Lâm Nhu Nhu nói: "Diệp Khiêm, gần đây hội Chữ Thập Đỏ quốc tế tổ chức hoạt động đi cứu viện bệnh nhân AIDS, bệnh viện của em nằm trong danh sách được mời, cho nên em muốn xin đi tham gia hoạt động lần này."

"Đi bao lâu?" Diệp Khiêm sửng sốt hỏi.

"Khoảng nửa năm đến một năm, đi Nam Phi." Lâm Nhu Nhu nói, "Diệp Khiêm, kỳ thật em thật sự rất thích công việc hiện nay, em cũng hi vọng em có thể giúp đỡ cho thêm nhiều người nữa. Hiện tại có một cơ hội như vậy em không muốn bỏ qua. Thế nhưng mà, ngẫm lại thời gian dài như vậy không thể gặp anh, em lại có chút không nỡ."

Diệp Khiêm mỉm cười, đem Lâm Nhu Nhu kéo vào trong ngực, nói: "Thời gian là hơi dài, bất quá đã đây là mơ ước của em, anh với tư cách là bạn trai của em, anh sẽ ủng hộ em. Nam Phi tuy xa, bất quá nếu có thời gian anh sẽ đi thăm em. Hơn nữa, hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến, chúng ta mỗi đêm có thể call video gặp mặt nhau mà."

"Nói như vậy anh đáp ứng cho em đi?" Lâm Nhu Nhu vui vẻ nói.

"Anh có thể không đáp ứng sao?" Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.

"Lão công, anh thật tốt." Lâm Nhu Nhu vui vẻ ở trên mặt Diệp Khiêm nhẹ nhàng hôn một cái.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Nhu Nhu, đáp ứng anh, về sau mặc kệ có chuyện gì nhất định phải nói với anh, biết không? Đừng giấu ở trong lòng, nhìn em bộ dạng sầu mi khổ kiểm anh sẽ rất đau lòng."

"Ừ!" Lâm Nhu Nhu kiên định nhẹ gật đầu, nói: "Em đáp ứng anh. Anh phải nhớ kỹ, sau khi em đi, anh mỗi đêm trước khi ngủ đều phải nghĩ tới em."

"Đó là điều tất nhiên." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Bất quá, anh đang suy nghĩ trước khi em đi, muốn hay không..."

"Muốn hay không cái gì?" Lâm Nhu Nhu kinh ngạc hỏi.

Hắc hắc nở nụ cười, Diệp Khiêm tiến đến bên tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Anh đang nghĩ trước khi em đi phải đem em ăn hết."

Lâm Nhu Nhu một hồi thẹn thùng, liếc Diệp Khiêm, gắt giọng: "Sắc lang."

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, không nói gì. Chia ly thời gian dài như vậy, Diệp Khiêm nếu như nói cam lòng cho Lâm Nhu Nhu ly khai đó là nói dối, bất quá hắn biết rõ Lâm Nhu Nhu nhìn như là một nữ tử nhu nhược, kỳ thật nội tâm rất kiên cường, nhận định chuyện gì rất khó sửa đổi. Huống hồ, Diệp Khiêm cũng hiểu được cách làm của nàng đáng giá cho mình cổ vũ, cho nên cũng không có kiên trì. Diệp Khiêm biết rõ, nếu như mình kiên trì không cho nàng đi Lâm Nhu Nhu nhất định sẽ lưu lại, bất quá khó tránh khỏi sẽ lưu lại một ít tiếc nuối.

"Lão công, em mỏi chân." Lâm Nhu Nhu nói.

"Chúng ta gọi xe đi thôi." Diệp Khiêm nói xong, liền chuẩn bị ngăn xe taxi lại.

"Em muốn anh cõng em." Lâm Nhu Nhu làm nũng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status