Siêu cấp binh vương

Chương 162: Gặp Lại Vương Vũ


Mở cửa chính là Vương Vũ. Lúc trông thấy Diệp Khiêm, Vương Vũ có chút sửng sốt, trong ánh mắt vốn hiện lên một tia hưng phấn, lại ảm đạm xuống dưới.

Ngẫm lại, mình hình như đã rất lâu chưa gặp Vương Vũ rồi, lúc gặp nàng, trong nội tâm của Diệp Khiêm khó tránh khỏi cảm thấy có chút áy náy. Lúc trước tiểu nha đầu này đối với chính mình biểu hiện ra phần tình ý kia, Diệp Khiêm không phải không hiểu, chỉ là đối với nàng không biết phải làm thế nào mới đúng. "Chúng ta đến tìm Vương bí thư." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.

"Cha ta còn chưa có trở về, các ngươi ngồi đợi chút đi." Vương Vũ vừa nói vừa để cho Diệp Khiêm cùng Jack tiến vào."Ngồi đi, uống gì?" Vương Vũ đóng cửa thật kỹ, nhìn Diệp Khiêm, hỏi.

"Cái gì cũng được!" Diệp Khiêm đáp.

Một lát, Vương Vũ rót hai chén trà đưa đến trước mặt của bọn hắn. Nàng cũng ở một bên ngồi xuống, sau khi nhìn Diệp Khiêm, Vương Vũ lại không biết nên nói cái gì. Jack tự nhiên không nói gì, Diệp Khiêm cũng không biết nên nói cái gì, trong lúc nhất thời không khí có chút nặng nề.

Đối với Vương Vũ, Diệp Khiêm cũng không biết mình đến cùng là có cảm giác gì. Lần thứ nhất nhìn thấy nàng, Diệp Khiêm đối với nàng ấn tượng cũng không tốt, cảm giác nàng có chút điêu ngoa cùng không thể nói lý. Thế nhưng mà về sau, cảm giác lại dần phát sinh biến hóa, mỗi lần trông thấy nàng lại nhịn không được muốn trêu chọc nàng, cảm giác nhìn bộ dáng tức giận của nàng thật đáng yêu. Về sau, lúc đang cùng Tần Nguyệt ước hẹn, Vương Vũ rõ ràng biểu hiện ra đối với mình có hảo cảm, Diệp Khiêm không phải người ngu, tự nhiên có thể cảm giác được; lúc ấy trông thấy nàng cùng Tần Nguyệt nói chuyện, Diệp Khiêm liền không nhịn được có chút nhớ nhung bật cười, nha đầu kia cũng có được một mặt hồn nhiên, bất quá cuối cùng gừng càng già càng cay, ở trong tay Tần Nguyệt Vương Vũ vẫn là bại trận. Thẳng đến lúc Âu Dương Thiên Minh hãm hại mình, Vương Vũ có thể nói đã đem tâm ý của nàng biểu hiện rõ ràng, Diệp Khiêm thừa nhận mình ngay lúc đó đã không cân nhắc, ở trong phòng giam đùa giỡn nàng, nhất định sẽ để cho nàng hiểu lầm ngày càng lớn, chỉ là Diệp Khiêm lúc ấy cũng không biết mình tại sao phải làm như vậy. Có lẽ, ở trong tiềm thức của Diệp Khiêm, đối với Vương Vũ cũng có hảo cảm.

"Đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?" Rốt cục vẫn là Diệp Khiêm phá vỡ trầm mặc, mở miệng nói.

"Như cũ, ngươi thì sao?" Có lẽ là bởi vì thời gian quá dài không gặp, hai người đều có chút lạnh nhạt.

"Ta? Coi như cũng được, chỉ là không có bị ngươi bắt vào cục cảnh sát có chút không uen." Diệp Khiêm nở nụ cười nói. Diệp Khiêm vẫn cảm thấy, chính mình thân là nam nhân, có lẽ nên chủ động phá vỡ không khí nặng nề này, cho nên cố ý trêu chọc nói.

Vương Vũ trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thực mang thù, ta cũng chỉ giải quyết việc chung mà thôi."

Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Ta là đùa ngươi thôi. Thật tâm mà nói, ngươi là cảnh sát có chính nghĩa nhất mà ta từng gặp, ta hi vọng ngươi có thể tiếp tục kiên trì phần chính nghĩa này, dù sao xã hội này còn cần có người giống như ngươi vậy, mới có thể bảo hộ an toàn tánh mạng và tài sản của nhân dân chúng ta."

"Ngươi nếu thật có phần tâm ý kia, thì ít đi gây chuyện là được rồi." Vương Vũ nói, "Gần đây thành phố Thượng Hải không bình tĩnh, tuy ta không biết ngươi rốt cuộc là làm cái gì, nhưng hi vọng ngươi chú ý một chút, đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ không hạ thủ lưu tình."

Diệp Khiêm ha ha cười nói: "Ngươi nỡ làm vậy sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Khiêm đã cảm thấy có chút không đúng, mình đang nói cái gì vậy, hận không thể hung hăng tát cho mình hai cái. Quả nhiên, Diệp Khiêm vừa thốt lên xong, Vương Vũ có chút sửng sốt, trầm mặc xuống. Không khí lập tức lại trở nên có chút nặng nề cùng xấu hổ.

Jack ngồi ở một bên, nhàn nhã uống trà, phảng phất giống như không có nghe được hai người bọn họ đối thoại.

Diệp Khiêm cũng không biết nên nói cái gì để đánh vỡ không khí trầm mặc này, có chút xấu hổ nhìn Vương Vũ nở nụ cười, bưng lên ly trà trước mặt uống một ngụm. Vương Vũ dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Diệp Khiêm, đứng dậy nói: "Cha ta sắp trở về, các ngươi ngồi chờ một lát, ta lên phòng nghỉ ngơi trước.".

"Ách!" Diệp Khiêm sững sờ lên tiếng, không biết phải nói cái gì.

Một mực nhìn bóng lưng của Vương Vũ biến mất ở cầu thang, Diệp Khiêm mới thu hồi ánh mắt, lẳng lặng ngồi xuống. Nhìn Diệp Khiêm, Jack nở nụ cười, nói: "Lão đại, phong lưu ah."

Diệp Khiêm sững sờ, trợn nhìn Jack, nói: "Nói bậy bạ gì đó."

"Ha ha, ngươi cũng đừng nói với ta ngươi nhìn không ra, nha đầu kia rõ ràng đối với ngươi có ý tứ." Jack nói.

"Ta thật đúng là không có nhìn ra." Diệp Khiêm nói.

"Ngươi bớt xạo l-n đi, ha ha!" Jack ha ha nở nụ cười, nói.

Diệp Khiêm từ chối cho ý kiến, cũng không có giải thích cái gì.

Không bao lâu, Vương Bình trở về, sau lưng còn có Lí Hạo. Tiểu tử này đã được Vương Bình thăng làm cục trưởng phòng công an thành phố Thượng Hải, có thể nói là một khi được sủng ái, thì một bước lên mây ah.

"Diệp lão đệ, đợi lâu không? Ha ha, chuyện hơi nhiều, mong Diệp lão đệ thứ lỗi ah." Vương Bình ha ha mà cười cười ngồi xuống đối diện Diệp Khiêm.

"Vương bí thư nói quá lời, ngươi là vì nước vì dân, trên người mang trọng trách a." Diệp Khiêm khoác lác nói, tuy Diệp Khiêm cũng biết có chút dối trá, nhưng là không có biện pháp, cú chém gió này đúng thời điểm thì vẫn phải chém một cái, mặc dù mình không nhất định phải vuốt mông ngựa Vương Bình.

"Nhị ca!" Lí Hạo nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, kêu lên.

Diệp Khiêm gật gật đầu, nói: "Có thời gian thì nhớ trở lại thăm nhà, nhớ mang theo vợ con, lão tía cũng rất nhớ các nàng."

"Ừ, đã biết, nhị ca!" Lí Hạo nói.

Vương Bình ha ha nở nụ cười, nói: "Diệp lão đệ, vị này là ai? Như thế nào không giới thiệu cho ta ah."

"Ách, thất lễ." Diệp Khiêm sợ nói gấp, "Jack, đây chính là người ta thường xuyên nhắc với ngươi, bí thư thị ủy thành phố Thượng Hải của chúng ta Vương Bình Vương bí thư, chiến tích sặc sỡ, tác phong quyết đoán, là vị quan tốt, có cơ hội ngươi cần phải cùng Vương bí thư thân cận hơn một chút."

"Vương bí thư, mong được chiếu cố nhiều hơn." Jack đứng người lên, rất lễ phép khom người, nói. Bất quá, lưng khom không phải rất sâu, chỉ là thoáng ý tứ mà thôi, dù sao tại trong ý thức của Jack, Vương Bình trong mắt hắn cũng không phải là nhân vật mà hắn phải tôn kính đối đãi.

"Ngồi, ngồi, đừng khách khí, đều là người một nhà, ha ha!" Vương Bình vừa cười vừa nói.

"Vương bí thư, vị này chính là bạn tốt của ta, tên là Jack, hiện tại là người đại diện của công ty bảo an Thiết Huyết." Diệp Khiêm nói.

"Công ty bảo an Thiết Huyết?" Vương Bình có chút sửng sốt, ánh mắt không khỏi chuyển hướng sang Lí Hạo dang ngồi bên cạnh, kinh ngạc nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status