Siêu cấp binh vương

Chương 168: Trò Chuyện (2)


Tần Thiên có chút sửng sốt, dụi tắt điếu xì gà trong tay mình, hắn không thể không thừa nhận, Diệp Khiêm có tài ăn nói rất tốt. Xem ra đúng như nhi nữ của mình cùng Chương Cường nói, người trẻ tuổi này không đơn giản, trên người của hắn vừa có sự thành thục cùng lão luyện, lại có được nhiệt huyết cùng kích tình của tuổi trẻ. Tương lai, nói không chừng hắn thật có thể xông ra một phen Thiên Địa.

"Nếu như hiện tại có hai con đường cho ngươi lựa chọn, một là có quá trình rất đặc sắc, nhưng kết quả có thể sẽ vô cùng bình thản; một sư lựa chọn khác là quá trình bình thản, nhưng kết quả có thể sẽ dị thường phấn khích. Ngươi sẽ chọn cái nào?" Tần Thiên hỏi.

Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt, trong lời nói của Tần Thiên tựa hồ có ý tứ khác, thế nhưng mà trong lúc nhất thời lại đoán không ra."Đối với vấn đề giả thiết tính, con từ trước đến nay không trả lời." Diệp Khiêm đem nguyên lời của Tần Thiên trả lại cho hắn.

Tần Thiên sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Xem ra chúng ta vẫn có chỗ tương tự ah. Chẳng qua nếu như ta cho ngươi biết đây không phải vấn đề giả thiết? Ngươi trả lời thế nào?"

"Thứ cho tiểu tử ngu muội, không biết Tần bá bá nói là có ý gì?" Diệp Khiêm hỏi.

Tần Thiên ha ha cười cười, nói: "Trước không nói vấn đề này. Nghe nói hiền chất..."

"Gọi con là Diệp Khiêm là được rồi!" Diệp Khiêm đánh gãy lời hắn nói, nói.

"Tốt, ta nghe Nguyệt Nhi nói ngươi trước kia đều ở vùng Trung Đông, là gần đây mới về nước, thật sao?" Tần Thiên hỏi.

"Vâng, trở về cũng không có bao lâu." Diệp Khiêm hồi đáp.

"Vậy ngươi có tính toán gì không? Hoặc là nói ngươi đối với tương lai của mình có kế hoạch gì không?" Tần Thiên hỏi.

"Chuyện này thật đúng là khó nói." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói, "Nếu như hướng xa mà nói, con hi vọng mình có thể lấy vợ, sinh mấy đứa hài tử, sau đó người một nhà bình an sống cả đời."

Diệp Khiêm hời hợt nói, bất quá Tần Thiên không thể phủ nhận Diệp Khiêm nói không đúng, hắn cũng minh bạch, đây chẳng qua là Diệp Khiêm muốn nói cho qua chuyện, Diệp Khiêm căn bản không muốn nói ra tính toán của mình mà thôi. Tần Thiên đương nhiên cũng sẽ không truy vấn, sống đến tuổi này của hắn, lại trãi qua nhiều mưa gió như vậy, biết rõ mình có hỏi cũng vô dụng. "Nhưng đôi khi muốn sống bình an cũng không dễ dàng, trừ phi ngươi có thể thừa nhận sự khuất nhục cùng áp lực từ các nơi." Tần Thiên nói.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ha ha, có lẽ vậy, con cũng không rõ ràng lắm."

Lúc nên cãi lại thì cãi lại, nên giả ngu thì giả ngu, Tần Thiên không thể không thừa nhận, Diệp Khiêm là người rất khó đối phó. Trong lòng của hắn thậm chí âm thầm nghĩ, nếu như tương lai Diệp Khiêm là đối thủ của mình ai thắng ai thua, thật đúng là không thể nói trước. "Diệp Khiêm, ngươi là người trẻ tuổi mà ta thấy có phách lực nhất, có rất ít người ở trước mặt ta có thể thong dong bình tĩnh giống như ngươi vậy, nói thật, ta rất thưởng thức ngươi." Tần Thiên nói.

"Tần bá bá đã quá suy nghĩ, tiểu tử thụ sủng nhược kinh ah." Diệp Khiêm một bộ dạng khiêm tốn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Ngươi trở về tuy thời gian không dài, nhưng cũng vài ngày rồi a? Ngươi đối với thế cục thành phố Thượng Hải thấy thế nào?" Tần Thiên hỏi.

"Mạch nước ngầm mãnh liệt." Diệp Khiêm nói.

Hiển nhiên, đó không phải là đáp án mà Tần Thiên muốn, hắn hy vọng Diệp Khiêm có thể phân tích kỹ càng thế cục thành phố Thượng Hải, như vậy hắn có thể nhìn ra Diệp Khiêm phải chăng đúng như Tần Nguyệt nói, là một người trẻ tuổi đáng để bồi dưỡng, thậm chí trở thành người nối nghiệp của mình. Bất quá, cẩn thận cân nhắc lại không thể không thừa nhận lời của Diệp Khiêm nói rất đúng, tuy đơn giản, nhưng lại cũng đem tình thế của thành phố Thượng Hải nói rất rõ ràng, đúng là mạch nước ngầm mãnh liệt. "Vậy ngươi cảm thấy Hồng Môn của chúng ta nên làm như thế nào?" Tần Thiên hỏi tiếp.

Diệp Khiêm có chút trầm ngâm một lát, hỏi: "Câu trả lời của con có thể ảnh hưởng quyết định của Tần bá bá không?"

"Không thể!" Tần Thiên kiên định nói.

Diệp Khiêm nhún vai, ha ha nở nụ cười, nói: "Con đây nói hay không đều không trọng yếu, Tần bá bá cần gì phải biết ý kiến của con? Có khi ý kiến của con trái ngược với Tần bá bá, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Tần bá bá."

Tần Thiên hơi sững sờ, sau đó ha ha nở nụ cười, nói: "Cứ nói đi không sao hết."

Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nói: "Ta chỉ hỏi Tần bá bá một câu, Tần bá bá cho rằng nếu như Hồng Môn cùng Thanh bang toàn diện tranh đấu, ai có cơ hội thắng lớn hơn? Hay là nói ai được lợi ích lớn nhất?"

Tần Thiên khẽ chau mày, lâm vào trầm mặc. Hắn không phải là không có phân tích qua vấn đề này, chỉ là lần nữa do Diệp Khiêm hỏi lên, Tần Thiên tựa hồ cảm thấy cần cân nhắc vấn đề ở trong đó. Diệp Khiêm cũng không nói gì, rút ra một điếu xì gà đốt lên, khoan thai tự đắc hút, cũng không có quấy rầy Tần Thiên. Diệp Khiêm đương nhiên cũng minh bạch, Hồng Môn là một tổ chức khổng lồ, khẳng định không thiếu khuyết người có mưu kế, bọn hắn trước đó cũng khẳng định cân nhắc qua chuyện lợi và hại này. Bất quá, giống như Diệp khiêm nói, có một số việc truy cầu không phải kết quả, mà là quá trình. Bởi vậy, lúc Diệp Khiêm nói ra những lời này, Tần Thiên mới lâm vào trầm mặc.

Trước đó, tất cả thế lực của thành phố Thượng Hải đều không có chú ý tới Diệp Khiêm, nhưng mà thông qua giao phong ngắn ngủi vừa rồi, Tần Thiên không thể không coi Diệp Khiêm là đối thủ lợi hại mà đối đãi, dù cho bây giờ không phải, thì tương lai cũng sẽ, cho nên không thể không một lần nữa cân nhắc lại vấn đề mà lúc trước hắn đã xem nhẹ.

Hồi lâu, lông mày của Tần Thiên chậm rãi giãn ra, nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, nói: "Diệp Khiêm, ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi."

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Tần bá bá, ta có bạn gái."

Tần Thiên sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, lúc này không khí không còn nặng nề như trước. "Qua mấy ngày ta muốn đi thành phố Nam Kinh, ngươi có rãnh không? Nếu rãnh thì đi cùng ta." Tần Thiên nói.

"Thành phố Nam Kinh? Cố đô Lục triều, ta đã sớm nghĩ tới đi tham quan một lần, chỉ là không có cơ hội ah." Diệp Khiêm nói. Tuy không biết dụng ý của Tần Thiên, bất quá Diệp Khiêm ngược lại cũng không sợ hắn đùa nghịch thủ đoạn đối phó mình, thứ nhất Tần Thiên không phải là người như vậy, thứ hai Tần Thiên cũng không có lý do gì đối phó mình. Địch nhân lớn nhất của Hồng Môn hiện tại không phải mình, tin tưởng Tần Thiên sẽ không ở trong lúc nguy cấp lại tạo thêm địch nhân cho mình. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, là Tần Thiên muốn lôi kéo mình, dù cho không hoàn toàn là vậy, tin tưởng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có ý tứ như vậy ở bên trong.

"Vậy là đã đáp ứng. Ha ha!" Tần Thiên cười nói, "Đến lúc đó ta liên hệ ngươi."

"Cho con hỏi một câu, tiền vé máy bay có phải Tần bá bá thanh toán hay không?" Diệp Khiêm mỉm cười nói.

Tần Thiên sững sờ, ha ha nở nụ cười, nói: "Yên tâm, ta lo trọn gói, ha ha."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status