Siêu cấp binh vương

Chương 261: Ai Rồi Cũng Thay Đổi


Chuyện đã đáp ứng Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm vẫn cảm thấy có lẽ tận lực trợ giúp hắn, lần này gặp được Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Diệp Khiêm vẫn cảm thấy nên thử một chút. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Diệp Khiêm không cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe động tay chân. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng muốn trợ giúp hắn, dù sao dựa vào một mình Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, muốn cùng Hoa Hạ đấu, chuyện kia không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Diệp Khiêm, không hy vọng nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có kết quả như vậy.

"Như thế nào? Muốn giúp cục Quốc An lấy Phật Tổ Xá Lợi về?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe khinh thường nở nụ cười, nói, "Đường đường thủ lĩnh Nanh Sói, Lang Vương Diệp Khiêm, lúc nào biến thành tay sai của cục Quốc An rồi."

"Thiên Hòe, ngươi biết, ta không phải là người như thế." Diệp Khiêm nói, "Phật tổ Xá Lợi đối với ngươi mà nói cũng căn bản không có bất luận tác dụng gì, bất quá chỉ là một vật nghiên cứu có chút giá trị lịch sử cùng tôn giáo mà thôi, ngươi lấy cái này để làm cái gì? Hơn nữa, mục đích của ngươi cũng đã đạt được, không phải sao? CIA đã đem chuyện này đỗ lên đầu cục Quốc An, ngươi cần gì phải giữ lại nó?"

"Ngươi chẳng phải đã kêu cục Quốc An đem trách nhiệm đổ lên trên đầu người Nhật Bản sao, ngươi làm cũng khá tốt." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói, "Đón lấy, ngươi nợ ta một cái nhân tình a." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói xong, tiện tay ném qua một cái bao.

Diệp Khiêm tiện tay tiếp lấy, mở ra xem xét, bên trong quả nhiên có một vật thể bộ dáng giống Dạ Minh Châu, hơn nữa còn tản ra một tia quang mang màu vàng. Diệp Khiêm ngược lại là có chút ngây ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không ngờ rằng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại dễ nói chuyện như vậy, có lẽ, trong lòng của hắn vẫn còn có một tia lương thiện cùng trung nghĩa a.

"Phật tổ Xá Lợi tạm thời để ở cục Quốc An, đợi đến lúc có một ngày ta muốn dùng lại đi lấy. Ngươi nói bọn hắn phải cẩn thận, nếu như lại bị ta lấy đi, có thể cũng không đơn giản trả lại như vậy." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói xong, thả người nhảy lên, nhảy ra bên ngoài tường viện, đảo mắt liền biến mất trong màn đêm.

Suy nghĩ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, để cho Diệp Khiêm hoàn toàn không biết đâu mà lần, cũng hoàn toàn không rõ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đến cùng muốn làm gì? Vì cái gì đem Phật tổ Xá Lợi đánh cắp, rồi lại trả lại đơn giản như vậy, lại còn tuyên bố ngày khác sẽ đi đánh cắp lần nữa. Chẳng lẽ Phật tổ Xá Lợi này còn ẩn tàng bí mật gì sao? Hay là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cố lộng huyền hư? Hay là là mượn nhờ chuyện này khơi mào chiến tranh giữa các quốc gia? Nhưng mà, chuyện này đối với hắn lại có chỗ tốt gì?

Nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe biến mất trong bóng đêm, Diệp Khiêm lâm vào trong mê hoặc.

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rốt cuộc kềm nén không được tính hiếu kỳ của mình, hỏi: "Sư phụ, hắn đến cùng là người nào à?"

Diệp Khiêm có chút hiện lên bộ dáng tươi cười, có chút kiêu ngạo, nhưng cũng có chút đắng chát, nói: "Hắn gọi là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, là đệ nhất cao thủ của lính đánh thuê Nanh Sói, cũng là sư huynh của ta. Chúng ta đã từng học võ từ một sư phụ, thiên tư của hắn có thể nói là đệ nhất."

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không khỏi một hồi kinh ngạc, trách không được vừa rồi Diệp Khiêm cùng Thanh Phong đều có biểu hiện kì quái như vậy, nguyên lai bọn họ quen biết nhau, hơn nữa đối phương còn là một cao thủ. "Sư phụ, vậy ngươi cũng là..." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói quanh co hỏi.

"Đúng vậy, ta cũng là thành viên lính đánh thuê Nanh Sói." Diệp Khiêm nói.

"Móa, sư phụ, ngươi nên sớm nói a, ta đối với lính đánh thuê Nanh Sói rất sùng bái. Trước kia thường nghe đại bá ở bên cạnh lẩm bẩm lính đánh thuê Nanh Sói, nguyên lai là nói đến sư phụ ah. Đúng rồi sư phụ, ngươi ở trong lính đánh thuê Nanh Sói có danh hiệu là gì? Người kia gọi Quỷ Lang? Vậy còn ngươi?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hưng phấn hỏi.

"Lão đại là thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói chúng ta, danh hiệu Lang Vương." Thanh Phong nói.

"Lang Vương? Wow, thật là danh hiệu uy phong ah. Những danh hiệu trong bộ đội chúng ta dều khó nghe muốn chết, nếu không gọi kên kên thì gọi sơn ưng, trời ạ, nào có uy phong như danh hiệu này. Thanh Phong, vậy là danh hiệu của ngươi là gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

"Tật Phong Lang!" Thanh Phong hồi đáp.

"Tật Phong Lang, Tật Phong Lang!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lầm bầm hai lần, nói, "Cái danh hiệu này nghe không kêu, sao không gọi là Lang Vương Lãnh Khốc."

"Đjxmm~, Lang Vương chỉ có một, ngươi cho rằng ai cũng có thể gọi là Lang Vương ah." Thanh Phong hung hăng khinh bỉ Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói.

Nhìn Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Diệp Khiêm nói: "Đi thôi!" Nói xong, trực tiếp thả người nhảy qua tường biệt thự. Dù sao ở đây có rất nhiều người chết, hơn nữa Phùng Phong lại ở trong khu biệt thự cao cấp, có camera giám sát, Diệp Khiêm không muốn mình gặp nhiều phiền toái.

...

Tin tức Phùng Phong chết, chỉ ngắn ngủn một ngày, toàn bộ thành phố Hàng Châu đều xôn xao. Thủ hạ của Phùng Phong cũng không có nghĩ qua báo thù cho hắn, mà nhao nhao bắt đầu đấu tranh nội bộ, tranh nhau thượng vị, tin tưởng không bao lâu, sản nghiệp của Phùng Phong sẽ bị chia cắt không còn một mảnh.

Phùng Tứ Lượng ý đồ đứng ra chủ trì đại cục, nhưng mà bằng chút ít năng lực của hắn thì làm sao trấn được những tên sài lang hổ báo kia, tuy có người ồn ào ủng hộ Phùng Tứ Lượng, nhưng người sáng suốt ai cũng nhìn ra, chẵng qua là muốn bắt thiên tử chèn ép chư hầu mà thôi.

Tin tức này tự nhiên cũng lừa không được Lý Tể Thiên. Lúc chứng kiến tin tức này, Lý Tể Thiên không khỏi kinh hãi không thôi, Diệp Khiêm động tác quá nhanh. Ban ngày vừa mới náo xong, buổi tối liền trực tiếp đem Phùng Phong giết đi, thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ. Bất quá, chuyện này cũng làm nổi bật ra năng lực của Diệp Khiêm, Lý Tể Thiên tự nhiên là hết sức vui mừng, cảm giác mình đã không chọn sai đối tượng hợp tác.

Lâm Hải tự nhiên cũng nhìn thấy tin tức này, thân là phó bí thư tỉnh ủy Tỉnh Chiết Giang, Lâm Hải đã nghiêm khắc người phía dưới tra rõ việc này. Nhưng mà, Lâm Hải cũng không khỏi nghĩ tới Diệp Khiêm, vừa mới đến thành phố Hàng Châu, đêm đó Phùng Phong đã bị người sát hại, chỉ sợ chuyện này cùng Diệp Khiêm thoát không khỏi liên quan. Bất quá, hiện tại trọng yếu hơn vẫn là ổn định lại cục diện thành phố Hàng Châu, Phùng Phong vừa chết, giang hồ Hàng Châu loạn thành một đống, lúc này phải gia tăng đề phòng, nếu không nhất định sẽ gây ra đại loạn. Bí thư Tỉnh ủy sẽ đến trung ương nhận chức, cái ghế trống Bí thư Tỉnh ủy, Lâm Hải tự nhiên khát vọng đã lâu.

Diệp Khiêm cũng không có ở lại thành phố Hàng Châu, sáng sớm hôm sau liền đáp máy bay trở về thành phố Thượng Hải. Thành phố Hàng Châu có loạn hay không, hắn căn bản không để ý tới, hơn nữa thành phố Thượng Hải còn có rất nhiều chuyện chờ hắn giải quyết.

Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Thanh Phong mang theo Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi công ty bảo an Thiết Huyết, Diệp Khiêm thì bắt taxi trực tiếp trở về biệt thự Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt cũng không có ở nhà, Triệu Nhã cũng chưa có trở về. Từ khi chuyện Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân được giải quyết, Triệu Nhã đột nhiên giống như biến mất, Diệp Khiêm vốn tưởng nàng trở về thành phố Thượng Hải, hiện tại không có trông thấy nàng, không khỏi trong nội tâm có chút bận tâm. Hắn sở dĩ có thể nhanh chóng đánh bại Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, mặc dù nói là do lòng tham của bọn họ, nhưng ở trong đó cũng có công lao thật lớn của Triệu Nhã. Diệp Khiêm thậm chí cảm giác hắn thiếu nàng rất nhiều, rất khó để có thể trả hết.

Đến lúc chiều, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã vẫn chưa có trở về, Diệp Khiêm đã gọi điện thoại cho các nàng, nhưng đều là âm thanh ngọt ngào của nhân viên tổng đài điện thoại, "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách...." nghe được âm thanh này, Diệp Khiêm có loại cảm giác muốn đánh vào mông của nàng. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Diệp Khiêm, thường thường nữ nhân có âm thanh rất êm tai, đều có một bộ mặt như ma quỷ.

Jack đã đem Ngô Hoán Phong từ bệnh viện thành phố Nam Kinh trực tiếp chuyển đã đến bệnh viện thành phố Thượng Hải, dù sao nơi đây cũng xem như căn cứ tạm thời của Nanh Sói, chăm sóc hắn cũng dễ dàng hơn và cũng tiện cho Diệp Khiêm quan sát thế cục biến hóa của thành phố Thượng Hải. Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Khiêm gọi một điện thoại cho Jack, để cho hắn đem tư liệu tình huống thành phố Thượng Hải gần đây, gữi vào trong máy vi tính.

Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Diệp Khiêm nhớ tới Tiểu Vũ, không khỏi hiện lên bộ dáng tươi cười. Tiểu hài tử này thật ra vô cùng đáng yêu, Diệp Khiêm rất ưa thích. Vì vậy trên đường tùy tiện mua một một số món quà cùng đồ ăn vật mà trẻ em thích, ngồi xe hướng nhà Kỷ Mộng Tình chạy tới.

Mở cửa chính là Tiểu Vũ. Trông thấy Diệp Khiêm, Tiểu Vũ lộ ra bộ dáng tươi cười, kêu lên: "Thúc thúc, sao ngươi lại tới đây."

Nghe thấy âm thanh ngọt ngào của Tiểu nha đầu, Diệp Khiêm vui vẻ nở nụ cười. Đều nói trẻ con là liều thuốc tiêu trừ phiền não tốt nhất, tuyệt không giả, lúc đối mặt Tiểu Vũ, Diệp Khiêm cảm giác rất vui vẻ, không cần lục đục với nhau, không cần cẩn thận từng li từng tí, cũng không cần vắt hết óc bày mưu nghĩ kế. "Mẹ con đâu?" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc hỏi.

"Mẹ..." Tiểu Vũ nói đến một nửa, liền ngừng lại, vẻ mặt có bộ dạng rất thương tâm.

Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Mẹ của con có phải lại bị người khi dễ? Con nói cho thúc thúc, thúc thúc giúp con đánh người xấu."

"Không phải, mẹ bắt con gọi một thúc thúc là ba ba, thế nhưng mà Tiểu Vũ rất chán ghét hắn, Tiểu Vũ không muốn hắn làm ba của Tiểu Vũ." Tiểu Vũ một bộ dạng rất ủy khuất nói.

Diệp Khiêm lông mày có chút nhíu lại, tuy hắn đối với Kỷ Mộng Tình cũng không có ý nghĩ yêu thương, cũng không có nghĩ qua cùng với nàng phát sinh quan hệ nào đó, nhưng Kỷ Mộng Tình tựa hồ lại đang trêu đùa hắn. Vừa nói đối với hắn cảm ơn, đối với hắn ái mộ, lại cùng nam nhân khác thông đồng ở cùng một chỗ. Bất quá Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu phẫn nộ, vốn, hắn cùng nàng cũng không có bao nhiêu quan hệ, lúc trước trợ giúp nàng cũng thuần túy là bởi vì nàng là người Hoa Hạ người lại có chút đáng thương mà thôi, nàng muốn lựa chọn sinh hoạt dạng gì, đó là tự do cùng quyền lợi của nàng.

Diệp Khiêm sờ lên đầu Tiểu Vũ, nói: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ của con một mình nuôi con cũng rất vất vả, con phải biết cảm thông với mẹ của con, biết không?"

Tiểu Vũ cái hiểu cái không, mê hoặc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thế nhưng mà thúc thúc, Tiểu Vũ muốn thúc thú làm ba Tiểu Vũ!"

Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Thúc thúc đã có bạn gái, thúc thúc không thể làm ba của con, biết không? Về sau hảo hảo nghe lời mẹ, thúc thúc có rảnh sẽ tới thăm con."

Nói xong, Diệp Khiêm đứng lên, chuẩn bị ly khai. Tiểu Vũ lưu luyến không rời lôi kéo góc áo Diệp Khiêm, đi theo phía sau hắn. Đúng lúc này, cửa chính bỗng nhiên đẩy ra, Kỷ Mộng Tình cùng một nam tử trung niên đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status