Siêu cấp binh vương

Chương 292: Đàn ông đổ máu không rơi lệ


Lâm Phàm toàn thân run rẩy một chút, sau đó dứt khoát ngẩng đầu, nói: "Đúng vậy, là ta giết, ai kêu hắn dám khi dễ Tinh nhi."

"Cái thứ không cha không mẹ, đồ con hoang, lão tử thấy ngươi là muốn tự tìm cái chết. Lão tử sẽ lột da của ngươi đem đốt đèn trời!" Thôn trưởng phẫn nộ rống lên một tiếng, chạy lại trước mặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm biểu lộ rõ ràng biến đổi, trong ánh mắt hiện lên nồng đậm sát ý. Hắn thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, đây cũng là nghịch lân của hắn, thôn trưởng lại hoàn toàn đụng chạm vào đấy.

Diệp Khiêm vui mừng nhẹ gật đầu, nam nhân nên có đảm đương, Lâm Phàm tuy tuổi không lớn lắm, nhưng cũng có thể xem là nam nhân. Diệp Khiêm giơ tay ngăn thôn trưởng lại, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Thôn trưởng sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, phát hiện hắn không phải là người trong thôn, không khỏi hừ một tiếng, nói: "Ngươi là ai? Nơi đây còn chưa tới phiên ngươi xen vào!"

"Vậy sao? Ta là thúc thúc của Lâm Phàm, nói một cách khác, ta có thể làm người giám hộ của nó, chuyện của nó ta đương nhiên có thể quản." Diệp Khiêm nói.

"Tốt, ngươi cũng đã nhìn thấy, nó đã giết con của ta, ta chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua?" Thôn trưởng trừng mắt Diệp Khiêm nói.

"Miệng của ngươi tốt nhất sạch sẽ một chút." Diệp Khiêm trừng trưởng thôn, nói tiếp, "Giết người tự nhiên có người quản, ngươi cũng không thể chấp hành hình phạt riêng."

"Hừ, người nói ta đừng để ý đến? Ta cho ngươi biết, ở trong thôn này ta chính là vương pháp, ta muốn ai chết thì chết, ta muốn ai sống liền sống. Đứa con hoang này dám giết con ta, ta chẳng những muốn lột da của nó đốt đèn trời, ta còn muốn móc thi thể của tổ tông nó ra để quất roi." Thôn trưởng phẫn nộ quát.

Hoàn toàn chính xác, trong thôn này, bởi vì ngoài tầm tay với, nên thôn trưởng cơ hồ là vương pháp. Nhìn hắn có thể ở nhà lầu, mà những thôn dân khác chỉ ở nhà bằng đất cũ nát liền biết. Hơn nữa, đứa con lớn nhất của thôn trưởng ở trên thị trấn đảm nhiệm chức tiểu đội trường đồn công an, đối với thôn này mà nói, đây chính là đại quan, ai dám đắc tội bọn hắn ah. Cho nên, một nhà thôn trưởng ở trong thôn cơ hồ là hoành hành ngang ngược, nhà ai có con dâu xinh đẹp, thôn trưởng cũng phải đi thông đồng vài câu; nhà ai có món ăn gì ngon, cũng đều phải ngoan ngoãn hiếu kính hắn. Tiền chính phủ giúp đỡ người nghèo, đều bị tầng tầng nuốt lấy, lúc đến trong tay hắn đã không nhiều lắm rồi, thế nhưng mà hắn vẫn còn nuốt lấy, những thôn dân kia một chút tiền phúc lợi đều không có được hưởng.

"BA~!" Thôn trưởng vừa mới nói xong, Diệp Khiêm một bạt tai liền vung tới, đánh cho thôn trưởng mắt nổi đom đóm, váng đầu hoa mắt. Lạnh lùng hừ một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Ta đã kêu ngươi không nói lời khó nghe. Ngươi bị điếc hả."

"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?" Thôn trưởng bụm lấy mặt của mình, kêu lên.

"Không có thiên lý, không có vương pháp nữa à, đã giết người còn muốn đánh người, cái thế đạo gì thế này ah." Vị phụ nữ trung niên kai lớn tiếng ồn ào bắt đầu kêu lên, nghiễm nhiên một bộ dáng người đàn bà chanh chua.

Diệp Khiêm trừng người phụ nữ kia, rút ra Huyết Lãng, nói: "Đánh ngươi thì thế nào? Ai kêu miệng của ngươi không sạch sẽ. Còn ngươi nữa, ngươi còn dám lải nhải kêu la, lão tử một đao róc xương lóc thịt ngươi." Đối phó người đàn bà chanh chua, cần đúng là loại người hung ác, Diệp Khiêm lớn tiếng nói lên, người phụ nữ kia liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cho tới nay, thôn trưởng ở trong thôn này là đại diện cho quyền uy, là pháp luật, hắn nói cái gì không ai dám phản đối. Đột nhiên toát ra một mãnh nhân giông như Diệp Khiêm, ngược lại thoáng làm cho hắn bị chấn trụ."Ngươi... Ngươi chờ, người đồn công an đã sắp đến đây, ta muốn tiểu tử này giết người thì phải đền mạng." Thôn trưởng trừng mắt Diệp Khiêm, nói.

"Chúng ta sẽ chờ!" Diệp Khiêm thản nhiên nói. Sau đó quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm, nói: "Đi thôi, không có chuyện gì đâu."

Lâm Phàm nhẹ gật đầu, quay người chạy đến trước mặt Triệu Tinh, quan tâm mà hỏi: "Tinh nhi, ngươi không sao chớ?" Vừa hỏi dùng tay để lên bả vai Triệu Tinh, nhưng mà, Triệu Tinh lại uốn éo thân thể, thoát khỏi tay Lâm Phàm, chạy đến sau lưng mẹ của nàng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm đã không còn nhu tình như trước kia, ngược lại hình như là có một tia chán ghét.

Diệp Khiêm có chút ngơ ngác một chút, âm thầm thầm nghĩ: "Cô bé này tương lai chỉ sợ cũng không đơn giản, có lẽ tương lai Lâm Phàm sẽ bị nàng hại." Diệp Khiêm trong đầu, có chút trầm ngâm một chút, suy nghĩ một kế sách, coi như là rèn luyện Lâm Phàm một chút, chuyện này đối với hắn về sau sẽ có trợ giúp.

Mang theo Lâm Phàm ly khai, Hổ Tử cũng hấp tấp đi theo."Lâm Phàm, đã từng đi đến cục cảnh sát lần nào chưa?" Diệp Khiêm hỏi.

"Không có!" Lâm Phàm lắc đầu.

"Vậy con có sợ không?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.

"Không sợ!" Lâm Phàm cắn răng, nói.

"Những cảnh sát kia có khả năng buổi chiều sẽ đến, đến lúc đó khi đến đồn công an, con cũng đừng nói cái gì hết, có biết không? Cho dù bọn hắn có đánh con, con cũng không được nói. con có thể làm được không?" Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.

"Có thể!" Lâm Phàm kiên định nói.

"Thúc, ca sẽ bị cảnh sát bắt đi sao? Con trai của lão hỗn đãn kia là cảnh sát, ca lại bị hắn bắt tới, ca còn không bị chơi chết sao." Hổ Tử lo lắng nói.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta tin tưởng Lâm Phàm, nó biết rõ nên làm như thế nào." Hoàn toàn chính xác, Diệp Khiêm hiện tại có thể để cho Lâm Phàm không bị chuyện gì hết, nhưng Diệp Khiêm nghĩ, nếu không để cho hắn trải qua một phen gặp trắc trở, Lâm Phàm không có khả năng từ một đứa bé lột xác thành một nam nhân chân chính.

Hổ Tử hiển nhiên không hiểu, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, sau đó lại nhìn Lâm Phàm một chút, nhưng cũng không có nói cái gì nữa.

Về đến nhà, thân thể Lâm Phàm không khỏi run lên một cái, không dám nhìn vào mắt của Lâm Cẩm Thái, trầm thấp kêu một tiếng, "Gia gia!"

Lâm Cẩm Thái nhìn Lâm Phàm, nói: "Sợ hãi?"

Lâm Phàm lắc đầu, nói: "Không sợ!"

"Đi lột da mấy con Bái đi!" Lâm Cẩm Thái rất bình tĩnh nói.

Lâm Phàm có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Lâm Cẩm Thái, sau đó hướng trong phòng đi vào. Hổ Tử cũng bước nhanh đi theo, Diệp Khiêm đi đến bên cạnh Lâm Cẩm Thái ngồi xuống, nói: "Sư phụ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

"Ta tin tưởng con." Lâm Cẩm Thái nói, "Chuyện này coi như là cho tiểu tử này một bài học, coi như là một cái kinh nghiệm. Bên ngoài không thể so với trong núi này, tràn ngập gió tanh mưa máu, cũng là nơi nó có thể phát triển a."

Diệp Khiêm gật gật đầu, nói: "Sư phụ ngồi một lát, con đi gọi điện thoại." Lâm Cẩm Thái nhẹ gật đầu, chậm rãi nhấp một miếng trà ở bên trong ấm tử sa. Diệp Khiêm đi đến một bên, lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ, liền gọi cho Hoàng Phủ Kình Thiên. Diệp Khiêm cũng không nhận ra quan viên tỉnh Giang Tây, đành phải nhờ vả Hoàng Phủ Kình Thiên.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Diệp Khiêm đem chuyện này nói đơn giản qua một lần, cũng đem ý nghĩ của mình nói một lần. Hoàng Phủ Kình Thiên không do dự, rất sảng khoái đáp ứng, chuyện này với lão mà nói, bất quá chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Đã có hứa hẹn của Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm cũng cảm thấy yên lòng.

Mặc dù nói Hoàng Phủ Kình Thiên là cục trưởng cục Quốc An, căn bản không cách nào nhúng tay vào quản lý trị an chính quyền địa phương, nhưng hắn dù sao cũng là quan viên cấp cao của trung ương, hơn nữa lão cũng có mạng lưới quan hệ khổng lồ, một cuộc gọi điện thoại phân phó xuống dưới, lãnh đạo thành phố Giang Tây còn không phải hấp tấp làm theo sao. Người phía dưới tự nhiên là không dám làm trái ý nghĩ của lão.

Sau khi ăn cơm trưa xong, một xe cảnh sát lái vào thôn. Dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng, hai gã cảnh sát hấp tấp đi tới nhà Lâm Cẩm Thái. Một người cảnh sát có bộ dáng có vài phần tương tự thôn trưởng, có lẽ là con trai của thôn trưởng, tại trên thị trấn đảm nhiệm chức đội trưởng đồn công an a.

"Nhân Hùng, chính là đứa con hoang này đã giết chết em trai của con, con cần phải báo thù em trai a. Còn người ở bên cạnh hắn, chẳng những mở miệng vũ nhục cha, lại còn kích động lòng người, cha thấy hơn phân nửa chính là người sai sử thằng con hoang kia." Thôn trưởng phẫn nộ chỉ vào Diệp Khiêm cùng Lâm Phàm nói.

Lâm Cẩm Thái cau mày, hiển nhiên là đối với việc thôn trưởng gọi Lâm Phàm là đứa con hoang có chút phẫn nộ, bất quá đã quyết định đây là một cuộc khảo nghiệm đối với Lâm Phàm, liền nén xuống cơn tức trong đầu, ngồi ở chỗ kia không nói tiếng nào. Hổ Tử ngược lại can đảm tiến lên vài bước, nói: "Là Nhân Kiệt khi dễ Tinh nhi trước, cũng là hắn lấy đao ra muốn giết ca ta trước, ca ta chỉ tự vệ mà thôi. Ai ngờ Nhân Kiệt lại vô dụng như vậy ah."

"Xú tiểu tử, lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện!" Nhân Hùng tát vào mặt Hổ Tử một cái, đánh Hổ Tử văng qua một bên. Diệp Khiêm ở một bên nhìn, có chút nhẹ gật đầu, Hổ Tử này mặc dù có chút trung hậu, nhưng lại rất giảng nghĩa khí, tương lai có thể sẽ trở thành người trợ giúp Lâm Phàm rất tốt.

"Ngươi dựa vào cái gì đánh người khác? Hổ Tử không có giết người, giết người chính là ta, có bản lĩnh thì ngươi tới bắt ta." Lâm Phàm đứng dậy, nói.

"Xú tiểu tử, ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi sao." Nhân Hùng vừa nói vừa giơ tay tát qua.

Diệp Khiêm ở bên cạnh liền bắt được cổ tay của Nhân Hùng, dùng sức bóp mạnh một cái. Lập tức, một cơn đau đớn truyền tới, khuôn mặt của Nhân Hùng liền biểu lộ vặn vẹo. "Bản thân ngươi là người chấp pháp, lại dám dùng hình phạt riêng!" Diệp Khiêm rất bình thản nói, mang theo một tia nghiền ngẫm.

"Ngươi... Ngươi thả ta ra!" Nhân Hùng đau đớn lớn tiếng kêu lên, gã cảnh sát bên cạnh muốn hướng Diệp Khiêm tiến lên, nhưng mà, bị ánh mắt của Diệp Khiêm trợn nhìn, vậy mà ngoan ngoãn rụt trở về. Diệp Khiêm chậm rãi buông cổ tay Nhân Hùng ra, nhàn nhạt nở nụ cười. "Ngươi dám đánh cảnh sát?" Nhân Hùng phẫn nộ nói, loại địa phương nhỏ này cảnh sát cũng sẽ không phải mỗi người đều được trang bị súng ngắn, toàn bộ đồn công an, có lẽ cũng chỉ có một cây súng mà thôi. Nhân Hùng cũng không phải người ngu, Diệp Khiêm vừa mới ra tay, hắn tự biết bản thân không phải là đối thủ của Diệp Khiêm, nếu có súng ngắn trong tay, dũng khí sẽ có một ít, nhưng hiện tại cũng không dám cùng Diệp Khiêm liều mạng.

"Lúc đến địa bàn của ta, ta sẽ cho các ngươi biết rõ sự lợi hại của ta." Nhân Hùng vừa nói vừa đi lên, xuất ra còng tay muốn còng tay Diệp Khiêm cùng Lâm Phàm.

"Không cần làm phiền ngươi, chúng ta đi theo ngươi là được." Diệp Khiêm nói. Vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm, cũng không có nói cái gì, sau đó quay đầu nhìn Lâm Cẩm Thái, nói: "Sư phụ, chúng ta đi một lúc sẽ về, sư phụ không cần lo lắng."

"Gia gia..." Lâm Phàm cũng biết, đi cục cảnh sát có khả năng sẽ không về được, nhìn Lâm Cẩm Thái kêu một tiếng, nước mắt muốn trào ra.

"Không có tiền đồ, đàn ông đổ máu không đổ lệ!" Lâm Cẩm Thái hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phàm, nói.

Lâm Phàm kiên định nhẹ gật đầu, nói: "Con biết rõ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status