Siêu cấp gen thần

Chương 109: Nghịch Lân Cừu

Translator: Nguyetmai

"Mong là hắn có thể làm được."

Quyền Ca không chắc ăn lắm, chỉ nhìn chằm chằm xuống đáy hang.

Không ai dám chắc là mình có thể ám sát được một con sinh vật thần huyết, huống hồ gì tên tuổi cuồng mông đầy tai tiếng, điều này ít nhiều gì cũng khiến bọn họ không đặt nhiều lòng tin vào Hàn Sâm cho lắm.

Cả đám người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào con sinh vật thần huyết kia, nhưng nó không hề định uống nước, sau khi ăn dây leo đen hơn nửa giờ thì nó lại nằm lên tảng đá ngủ ngon lành.

Nhóm của Quyền Ca đều thấy xoắn xít, bình ôxy họ chuẩn bị chỉ lớn cỡ bàn tay, lượng ôxy bên trong dù sao cũng chỉ có hạn. Nếu con sinh vật thần huyết này ngủ cả đêm thì nó không thể cung cấp đủ ôxy trong thời gian dài như thế được.

Khi cả nhóm cuống cuồng, muốn quỳ lạy cầu khấn con sinh vật thần huyết kia đi uống nước thì cuối cùng nó cũng chịu thức dậy. Như nghe thấy lời khẩn cầu của nhóm Quyền Ca, nó từ từ bò về phía đầm nước, chúi đầu xuống, thè lưỡi liếm nước uống.

Nhưng sắc mặt của cả nhóm Quyền Ca đều tái đi, vì nơi sinh vật thần huyết uống nước cách chỗ Hàn Sâm ẩn mình khá xa. Nếu lúc này Hàn Sâm di chuyển tới đó, sóng nước nhất định sẽ khiến sinh vật thần huyết giật mình.

"Phải làm sao đây?"

Trái tim của cả nhóm muốn vọt lên cổ họng. Với khoảng cách xa như hiện giờ, Hàn Sâm không thể tới gần sinh vật thần huyết, chứ đừng nói gì tới chuyện ám sát.

Tiếc là mặt nước khá đục nên bọn họ không nhìn thấy được bên dưới, cả nhóm đều không biết Hàn Sâm đang làm gì.

Khi cả đám đều nơm nớp lo sợ, không biết Hàn Sâm sẽ xử lý tình huống ngoài dự kiến này như thế nào thì đột nhiên có một tiếng rống thảm thiết vang lên từ dưới đáy hang.

Con sinh vật thần huyết kia ngửa đầu lên, một mũi tên đen cắm sâu vào phần cằm trắng của nó, chỉ còn chưa tới một nửa mũi tên lộ ra ngoài, máu tươi trào ra chảy dọc theo mũi tên đó.

Không thấy bóng dáng Hàn Sâm đâu, con sinh vật thần huyết kia hét thảm, muốn cuộn thân thể lại. Nhưng có mũi tên cắm ở trên cằm khiến nó không thể cuộn tròn kín kẽ như lúc trước được, hiện giờ nó như một chiếc lốp xe bị méo, phần bụng trắng hếu lộ ra trước mặt mọi người.

Đám người Quyền Ca mừng như điên, vội vàng triệu hồi vũ khí xông ra. Nhưng dù sao thì nó cũng là sinh vật thần huyết, tuy đang bị thương nặng nhưng lăn một vòng vẫn có thể khiến núi đá vỡ vụn, giống như một chiếc máy ủi không gì cản nổi.

Nhóm Quyền Ca không dám đối cứng với nó nên vội vàng tránh né. Khi họ đang chuẩn bị đánh kiểu thả diều với sinh vật thần huyết thì bỗng nhiên nó lăn vào một hang đá hòng chạy trốn.

Lúc này Hàn Sâm mới cầm Mạt Nhật Chi Hồn trồi lên mặt nước, hiện giờ nhóm Quyền Ca không có lòng dạ nào mà để ý tới hắn, bọn họ vội vàng chui vào hang đá kia, đuổi theo con sinh vật thần huyết đó.

Hàn Sâm cũng lập tức đuổi theo, dù bị thương nhưng tốc độ của con sinh vật thần huyết kia vẫn rất nhanh, chỉ mới đó mà đã mất hút. May là trên mặt đất có rất nhiều vết máu, cả nhóm người lần theo vết máu để đuổi theo.

Mũi tên Hắc Châm Phong biến dị có độc và rãnh máu, lại thêm con sinh vật thần huyết kia cuộn người lại và lăn đi, ép mũi tên độc ngày càng đâm sâu hơn, miệng vết thương không thể khép lại được khiến vết máu kéo dài không dứt.

Cả nhóm đuổi theo sinh vật thần huyết vào trong hang đá chừng hai tiếng thì trước mặt đột nhiên sáng bừng lên, họ đã đi ra bên ngoài hang động. Thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là một rừng đá, trên mặt đất có nhiều vệt máu loang lổ, rõ ràng con sinh vật thần huyết kia đã trốn vào bên trong rừng đá này.

"Con mẹ nó, thể chất của con sinh vật thần huyết này khủng thật đấy. Nếu chúng ta bị chảy nhiều máu như vậy thì chắc là đã chết từ lâu rồi, thế mà nó vẫn chạy được nhanh như thế." Ngón Cái chửi thề.

Địa thế ở rừng đá này khá gập ghềnh, cả nhóm không thể dùng vật cưỡi được, đành phải chạy bộ đuổi theo mục tiêu.

Đuổi được một lúc, Hàn Sâm đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu: "Giết chết sinh vật cấp thần huyết Nghịch Lân Cừu*, nhận được thú hồn Nghịch Lân Cừu, ăn thịt nó có thể nhận được từ 0 đến 10 điểm gen thần."

* Con tatu.

Hàn Sâm ngẩn ra, hắn không ngờ con Nghịch Lân Cừu này lại chết như thế, càng không nghĩ tới chuyện mình lại nhận được thú hồn, niềm vui đến quá bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng.

Thấy Hàn Sâm đột nhiên ngừng lại, nhóm Quyền Ca vội hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Nghịch Lân Cừu chết rồi." Hàn Sâm trả lời.

"Nghịch Lân Cừu?"

Nhóm Quyền Ca ngẩn ra, sau đó mới chợt hiểu ra Nghịch Lân Cừu chính là tên của con sinh vật thần huyết kia, đúng là niềm vui bất ngờ mà.

"Trên mũi tên của cậu có độc à?" Quyền Ca vội hỏi.

"Đúng là có, nhưng hình như độc tính không đủ mạnh để giết được sinh vật thần huyết." Chính Hàn Sâm cũng lấy làm khó hiểu.

"Nhất định là do con Nghịch Lân Cừu kia lăn quá mạnh, khiến mũi tên cắm vào sâu hơn, nói không chừng đã đâm vào trong não của nó đấy." Ngón Áp Út nói.

"Đúng đấy đúng đấy. Dám là thế lắm. Chúng ta phải mau lên, tránh đêm dài lắm mộng." Ngón Cái lại giục cả nhóm.

Cả nhóm hưng phấn lần theo vết máu tiến về phía trước. Sau khi ngoặt ở một góc núi, cuối cùng họ cũng tìm thấy con Nghịch Lân Cừu đã chết kia.

Nhưng tất cả mọi người đều đứng hình tại chỗ. Thực tế không hề giống với suy đoán của bọn họ, đúng là Nghịch Lân Cừu đã chết, nhưng hình như không phải chết dưới mũi tên độc của Hàn Sâm.

Chỉ thấy một con chim lớn oai phong, cao hơn ba mét, toàn thân như được đúc bằng bạc, đôi mắt như hai viên đá hồng ngọc, trên lớp lông vũ màu bạc kia như có hào quang lấp lánh. Nó đang dùng móng như móc bạc của mình xé rách lớp vảy của Nghịch Lân Cừu. Lớp vảy mà đến vũ khí cấp thần huyết cũng khó lòng phá vỡ của Nghịch Lân Cừu lại bị chim bạc khổng lồ dùng móng xé toạc, dễ dàng như xé nát một tờ giấy, sau đó cái mỏ lớn của nó rỉa phần thịt bên trong.

Hiện giờ Hàn Sâm mới hiểu, quả nhiên Nghịch Lân Cừu không chết bởi mũi tên độc của hắn mà chết dưới vuốt của con chim bạc khổng lồ này, chẳng qua không biết tại sao hắn lại được tính là giết chết Nghịch Lân Cừu.

"Đậu xanh, lại là một con sinh vật cấp thần huyết, còn là sinh vật thần huyết loại phi hành nữa!" Ngón Cái kinh ngạc bật thốt.

Ngay khi Ngón Cái kêu lên, Hàn Sâm và nhóm Quyền Ca đều biến sắc. Con chim bạc khổng lồ kia đang vui vẻ ăn thịt lập tức quay đầu nhìn về phía này bằng đôi mắt đỏ rực như viên bảo thạch. Ngay khi phát hiện ra nhóm bọn họ thì ánh mắt của nó lóe lên sự hung tàn, hai cánh vỗ mạnh, toàn thân như một áng mây bạc che trời bổ nhào về phía bọn họ.

"Chia ra chạy đi!"

Quyền Ca hét lớn một tiếng rồi lập tức xoay người chạy trốn. Con chim bạc khổng lồ này mạnh đến đáng sợ, bọn họ chắc chắn không đủ khả năng ứng phó. Ngay cả lớp vảy cứng rắn của Nghịch Lân Cừu cũng không ngăn nổi móng vuốt của nó, bọn họ lấy gì để đấu với nó cơ chứ.

Hàn Sâm cũng lập tức chọn một hướng khác rồi chạy thục mạng.

Mấy người còn lại chia nhau ra chạy, nhưng khi Hàn Sâm quay đầu lại nhìn thì không khỏi hét lên một tiếng xui xẻo. Con chim bạc khổng lồ kia lại đuổi theo hắn, đôi mắt chim đỏ quạch đầy vẻ hung tàn kia đang nhìn hắn lom lom.

"Mẹ nó, chẳng lẽ ông trời ghen tị vì mình nhận được thú hồn thần huyết à?!"

Hàn Sâm thầm mắng một câu, dốc hết sức bú sữa mẹ chạy thục mạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status