Siêu cấp gen thần

Chương 124: Thắng liên tiếp

Translator: Nguyetmai

Vương Long cảm thấy lần này mình phát huy khả năng trên cả mức tuyệt vời, tốc độ còn nhanh hơn lúc bình thường một bậc. Ngay lúc gã đang vênh váo đắc ý vì sự vượt bậc của mình, cho rằng bản thân thắng chắc rồi thì trận đấu đột nhiên kết thúc, khiến Vương Long chỉ biết ngớ người ngay tại chỗ.

100:80, một điểm số rất tròn, và đương nhiên tám mươi chính là điểm số của Vương Long. Đồng thời con số này cũng nói lên một điều khi đối phương đánh xong một trăm điểm sáng, gã chỉ mới đánh được tám mươi điểm, trình độ chênh lệch một trời một vực.

"Mày là ai?"

Vương Long ngẩn người một lúc lâu sau mới gửi tin hỏi. Gã đoán rằng đối phương không thể nào là một tên vô danh tiểu tốt được, chắc chắn là ID phụ của một đại thần nào đó trong trường. Trong trường cũng không có mấy người thắng được gã với tỷ số cách biệt hai mươi điểm thế này.

Đối phương không trả lời mà chỉ gửi lại một lời mời solo, tên kia muốn mời gã solo tiếp.

Mặt Vương Long đỏ bừng nhưng có thua cũng không thể hèn nhát được, Vương Long nhắm mắt nhấn đồng ý.

Hai bên lại tiến vào solo, vẫn là một trận đấu áp đảo tuyệt đối. Hàn Sâm cũng chỉ an phận đánh điểm sáng bên mình chứ không đi cướp điểm sáng bên phía Vương Long, kết quả lại y như trước, vẫn là tỷ số 100-80.

Cả người Vương Long như bị hóa đá, mặt dại ra. Lại là 100-80, gã không biết đây là trùng hợp hay là do đối phương cố ý tạo ra. Nếu là cố ý, gã thật sự không tưởng tượng được trình độ của tên kia cao đến mức nào nữa.

Lại có một lời mời solo được gửi tới, Vương Long cắn răng nhấn đồng ý.

Kết quả vẫn như cũ, Vương Long lại thua thảm hại với tỷ số 100-80. Lại là 100-80, Vương Long thấy mà sởn cả tóc gáy, trong lòng khiếp sợ đến cùng cực.

"Nhãi con, sao không sủa nữa đi? Top 20 trong trường mà trình cỡ này đấy á?"

Lão Thạch cười to giễu cợt, về phần Tiểu Điểu Y Nhân ở bên kia thì đã lặng lẽ rời khỏi phòng trong khi trận thứ ba vẫn đang diễn ra rồi.

"Tụi mày có giỏi thì ở đó chờ tao mười phút, tao đi tìm người hành chết tụi mày." Vương Long điên tiết gửi tin qua.

"Được thôi, mày cứ đi tìm người đi, anh đây tiếp hết! Tới một thằng xử một thằng, tới hai thằng xử luôn cả đôi!"

Lão Thạch trả lời vô cùng ngang ngược. Trong lòng cậu ta sảng khoái vô cùng, bao nhiêu bực bội khó chịu lúc nãy đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.

Vương Long không trả lời lại, chắc là đang gọi người đến.

Lão Thạch hưng phấn nói: "Lão tam, cậu ghê thật đấy, hành Vương Long lên bờ xuống ruộng, trình của cậu đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp được đấy."

"Không đến mức đó đâu, là do đối phương quá yếu, chỉ có hư danh thôi." Hàn Sâm nhún vai đáp.

"Yếu mới tốt, tôi thích nhìn người ta bị hành, đặc biệt là những thằng cặn bã thế này." Lão Thạch trả lời.

Vương Long mở game để đó, người lại chạy sang phòng kế bên. Khi thấy một thanh niên đang nói chuyện trong phòng, gã mừng rỡ, vội đi vào nói: "Anh Lý, anh cũng ở đây à?"

"Mày sao mà hốt hoảng thế?" Lưu Khắc cắt lời của Vương Long, trên mặt hiện lên vẻ không vui.

"Lưu Khắc, tao bị người ta cho ăn hành trong Bàn tay của Thượng Đế, mày phải giúp tao báo thù." Vương Long vội vàng kéo tay Lưu Khắc, vừa kéo vừa nói.

"Tự đi luyện tập rồi cho nó ăn hành lại." Lưu Khắc cười nói.

"Không kịp nữa rồi, tao đã chơi với nó ba trận, cả ba trận nó đều thắng tao hai mươi điểm."

Lúc này Vương Long cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi nữa, huống chi Lưu Khắc lại là anh em chí cốt của gã, trình độ chơi Bàn tay của Thượng Đế cao hơn gã nhiều, năm ngoái xếp thứ mười một, gã cũng không sợ mất thể diện trước mặt Lưu Khắc.

Còn đàn anh họ Lý kia tên là Lý Trách, lớn hơn bọn họ một tuổi, là cao thủ Bàn tay của Thượng Đế chân chính, anh ta là kẻ mạnh siêu cấp xếp thứ bảy trong cuộc thi năm ngoái, có thể kéo anh ta qua luôn thì càng tốt.

"Ba trận đều thắng cậu hai mươi điểm ư? Trong trường Hắc Ưng chúng ta cũng không có mấy người làm được như vậy, người nọ là ai?" Lý Trách hỏi.

Thật ra vị đàn anh này đã hiểu sai ý, cứ cho rằng hai mươi điểm mà Vương Long nói chỉ là một con số đại khái, chứ không ngờ rằng ba trận thua hai mươi điểm có nghĩa là cả ba trận đều thua tròn hai mươi điểm, không thừa không thiếu một điểm nào.

"Em không biết là ai hết, đối phương cũng không chịu nói." Vương Long trả lời.

"Nhìn ID chắc phải nhận ra được chứ?" Lưu Khắc liếc mắt nhìn Vương Long.

"ID của đối phương là ID mới, trước giờ chưa từng thấy lần nào, tên ID là Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên." Vương Long vội đáp.

"WTF, thằng nào mà ngứa đòn thế? Không ngờ lại dám lấy ID kiểu này. Hèn gì không dám để người khác biết nó là ai, nếu bị Kỷ Yên Nhiên biết, nó chết chắc cho xem. Đi nào, chúng ta tới lôi nó ra, xem thử rốt cuộc nó là ai." Lưu Khắc lập tức có hứng ngay.

Vương Long mừng rỡ, vội dẫn Lưu Khắc và Lý Trách qua phòng mình. Gã chạy đến bên cạnh trò chơi nhìn thử, thấy hai người kia vẫn đang chờ ở đó.

"Có ID này thật luôn nè, để em chơi trước với nó một trận, xem thử rốt cuộc là thằng hèn nào không dám ra gặp người." Lưu Khắc cười nói với Lý Trách.

Sau đó Lưu Khắc mở máy liên lạc, tiến vào phòng game, gửi lời mời solo qua cho Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên.

Hàn Sâm không quan tâm đối phương là ai, dù sao hắn cũng không quen biết, cứ thế mà nhấn đồng ý thôi. Còn lão Thạch ở bên cạnh cũng chẳng biết gì nhiều về các cao thủ Bàn tay của Thượng Đế trong trường, ngay cả Vương Long mà cậu ta cũng chỉ mới thấy trong lúc ghi danh. Bây giờ cho dù Lưu Khắc và Lý Trách có đứng ngay trước mặt cậu ta, cậu ta cũng không nhận ra chứ đừng nói chi là ID trong game.

Lưu Khắc bắt đầu trận đấu, vừa chờ thời gian đếm ngược kết thúc vừa quay qua nói chuyện với Lý Trách đang ngồi bên cạnh: "Anh Lý, gần đây em huấn luyện đạt được chút thành quả, cho anh xem em tiến bộ thế nào này."

"Rất mong đợi." Lý Trách cười nói.

Vương Long đứng một bên nhìn, trong lòng lại thấy căng thẳng không yên. Mặc dù Lưu Khắc mạnh hơn gã nhiều, cũng có thể thắng gã hai mươi điểm, nhưng chưa chắc đã thắng gã tròn hai mươi điểm trong ba trận liên tục như đối phương.

Solo bắt đầu, vừa nhìn thấy tốc độ tay của đối phương, Lưu Khắc lập tức tập trung tinh thần cao độ không dám khinh thường chút nào, dốc hết sức xử lý điểm sáng bên cạnh mình, không dám phân tâm dù chỉ là một chút.

Nhưng Lý Trách và Vương Long ở bên cạnh xem chiến đều trợn to hai mắt, xem ảnh chiếu 3D mà cứ như nhìn thấy ma vậy.

Trình độ áp đảo hoàn toàn, lúc này bọn họ được chứng kiến sự chênh lệch cực lớn giữa hai bên hệt như Tiểu Điểu Y Nhân trước đó. Đối phương nhanh hơn Lưu Khắc quá nhiều, nhìn tay của Lưu Khắc rồi lại nhìn tay của đối phương, phải nói thật là tốc độ của Lưu Khắc chậm như sên vậy.

Hai chữ khiếp sợ đã không thể nào lột tả hết tâm trạng bây giờ của Vương Long. Không ngờ đối phương lại nhanh đến mức này, Lưu Khắc là người xếp thứ mười một toàn trường đấy, trình cao hơn gã nhiều, ấy vậy mà cũng không cùng một đẳng cấp với đối phương.

Về phần Lý Trách thì đang xem trận đấu với vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Trình độ của đối phương khiến anh ta khiếp sợ vô cùng.

Ngay lúc trận đấu đang diễn ra, rất nhiều bạn tốt của Lý Trách và Lưu Khắc thấy bọn họ online cũng xúm lại, đặc biệt là bạn của Lý Trách, chẳng mấy chốc đã tiến vào phòng game này. Những người này hầu như đều là người chơi Bàn tay của Thượng Đế trong trường, trong đó có không ít cao thủ.

"Định mệnh, Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên á? Thằng thần kinh nào lại đi lấy ID này vậy?"

Có người vừa thấy ID của Hàn Sâm đã kêu lên.

Chỉ lát sau mọi người đều chú ý tới ID này, ai cũng cảm thấy ID này quá não tàn quá lộ liễu, thế mà còn dám dùng ID này công khai trên mạng chiến đấu của trường, bọn họ thật không ngờ lại có người làm ra chuyện thế này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status