Siêu cấp gen thần

Chương 143: Cốc này không có


Editor: Nguyetmai

Gần đây Kỷ Yên Nhiên đang ra sức chuẩn bị cho cúp Tinh Vũ, ngày nào cũng luyện tập đến khuya lắc khuya lơ, sau đó đến đây kiếm gì đó ăn tạm, không ngờ lại gặp phải Hàn Sâm thế này.

Lườm Hàn Sâm một cái, Kỷ Yên Nhiên chẳng buồn nói gì nữa, nếu đối phương đã không dám đến đúng hẹn, chứng tỏ hắn đã sợ rồi, cô cũng chẳng muốn ép người quá đáng.

Nhưng không ngờ Hàn Sâm lại ngồi xuống đối diện cô, còn nhìn cô mà rằng: "Lần trước có việc đột xuất nên không đến được, tôi lại không có số của chị nên không báo trước được, xin lỗi nhé."

"Con trai các cậu đều hay viện cớ như thế à?" Kỷ Yên Nhiên bĩu môi nói.

Hàn Sâm há to miệng, cảm thấy việc này đúng là khó mà giải thích rõ được, hắn hẹn đấu với Kỷ Yên Nhiên, kết quả lại không đến được, nhìn kiểu gì cũng giống sợ thua nên trốn.

"Hay ngày mai chúng ta tái chiến nhé?" Hàn Sâm ngẫm nghĩ xong rồi nói, chỉ có thể dùng thực lực để chứng mình mà thôi.

"Miễn đi, tôi không muốn bị lừa nữa." Rõ ràng Kỷ Yên Nhiên đã khẳng định Hàn Sâm là một tên gian lận, nên không muốn dây dưa với hắn nữa.

Hàn Sâm đang muốn giải thích tiếp thì thấy vài học viên đi tới bên cạnh, một gã đàn ông lạnh lùng liếc Hàn Sâm một cái rồi hỏi Kỷ Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cậu ta là ai thế?"

"Một đàn em vừa vào học, tôi còn không biết cậu ấy tên gì nữa." Kỷ Yên Nhiên không nói chuyện với Hàn Sâm ra, sợ Lý Ngọc Phong sẽ kiếm chuyện với hắn.

Lý Ngọc Phong ồ một tiếng, sau đó lại hỏi Hàn Sâm: "Cậu ở hệ nào thế?"

"Hệ bắn cung." Hàn Sâm thuận miệng đáp.

"Anh bảo này chú em, muốn bắt chước người ta tán gái thì cũng phải xem rõ trước sau chứ, chủ tịch câu lạc bộ của bọn anh là người mà chú em có thể tán linh tinh đấy hả?" Một tên gầy gò ngồi xuống cạnh Hàn Sâm, khoát tay lên vai hắn, nheo mắt lườm Hàn Sâm nói.

"Ai cũng có quyền theo đuổi người đẹp mà, sao tôi lại không được phép chứ?" Hàn Sâm hỏi lại với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Tên gầy kia cười hềnh hệch, vói tay lấy một viên giấy vo tròn đặt lên bàn ở trước mặt Hàn Sâm, sau đó lấy cốc ở bên cạnh úp lên viên giấy nọ, tiếp theo lại úp thêm hai cái cốc ở bên cạnh rồi nhanh tay di chuyển, đổi chỗ ba cái cốc, khiến người xem hoa cả mắt.

Lát sau, tên gầy kia cười gằn nói với Hàn Sâm: "Nếu chú mày có thể nhìn ra viên giấy kia nằm trong cái ly nào thì sau này muốn theo đuổi ai cũng được, tùy mày. Nhưng nếu không được thì sau này cút thật xa cho tao, đừng có lẽo đẽo đi theo làm phiền chủ tịch của bọn này."

Kỷ Yên Nhiên cũng không ngăn cản tên gầy nọ, cô nhìn Hàn Sâm với vẻ hứng thú, kỹ năng tay của tên gầy đó có thể xếp vào top 3 trong câu lạc bộ Bàn tay của Thượng Đế, muốn nhìn rõ không dễ chút nào.

Hàn Sâm nhìn thoáng qua tên gầy kia, mỉm cười đặt tay lên một cái cốc, tên gầy kia lập tức mừng thầm.

Nhưng Hàn Sâm lại cười nói: "Không có trong này."

Nói đoạn, Hàn Sâm lại nhấc cái cốc ấy lên, quả nhiên không có gì cả.

Tiếp theo, Hàn Sâm lại đặt tay lên cái cốc ở bên cạnh, ngón tay miết nhẹ vài cái rồi cười nói tiếp: "Trong này cũng không có."

Hàn Sâm đặt tay lên cái cốc cuối cùng, mặt vẫn mỉm cười: "Cái cuối này còn cần tôi nói không?"

Cả đám người kia đều biến sắc, ngay cả Kỷ Yên Nhiên cũng phải nhìn Hàn Sâm với ánh mắt khác hẳn, không ngờ hắn lại có nhãn lực lợi hại như thế.

"Coi như chú mày giỏi, hôm nay xem như bỏ qua, lần sau đừng để anh thấy mặt của chú mày nữa." Tên gầy kia gầm gừ đe nạt.

"Sao hả, định thôi như thế à?" Hàn Sâm mỉm cười nhìn tên gầy kia, ăn miếng mà không trả miếng thì thất lễ quá. Hàn Sâm hắn không phải loại người bị bắt nạt mà chẳng dám đánh trả.

"Mày muốn gì đây?" Tên gầy kia đanh mặt lại, nhìn thẳng mặt Hàn Sâm hỏi.

Hàn Sâm không nói gì cả, chỉ kéo ba cái cốc ban nãy lại gần, sau đó đặt một viên giấy vào trong như tên gầy kia làm khi nãy, sau đó lại di chuyển, đổi chỗ ba cái cốc.

Mấy người Kỷ Yên Nhiên và Lý Ngọc Phong đương nhiên nhận ra ý của Hàn Sâm là gì, nhưng cả đám đều cảm thấy Hàn Sâm đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Tốc độ tay của hắn chậm hơn tên gầy nhiều, phải nói là bình thường, tên gầy kia còn hừ một tiếng khinh thường ra mặt.

Hàn Sâm lại như không nghe thấy gì, cứ di chuyển cốc liên tục, sau đó nhấc hai tay lên, thẳng lưng dậy nhìn đám người kia nói: "Giống như lời anh nói vừa nãy, nếu như đoán đúng thì sau này các anh muốn làm gì cũng được, đoán sai thì cút xa một chút cho tôi, đừng để tôi thấy các anh lảng vảng bên cạnh Kỷ Yên Nhiên."

Tên gầy cười lạnh một tiếng, với tay muốn nhấc một cái cốc lên: "Như mày mà cũng muốn chơi với tao à, đúng là không biết trời cao đất rộng mà."

Hàn Sâm lập tức ngăn hắn ta lại, tên gầy kia trừng mắt nhìn Hàn Sâm, cả giận nói: "Mày muốn gì nữa đây?"

Hàn Sâm nhìn thoáng qua Lý Ngọc Phong ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Tôi chỉ muốn biết lựa chọn của anh có thể đại diện cho tất cả mọi người ở đây hay không? Nếu không được thì đổi người khác ra đi."

Tên gầy lập tức nhìn Lý Ngọc Phong, tuy rằng hắn ta rất chắc ăn, nhưng lại không biết mình có thể đại diện cho Lý Ngọc Phong hay không.

Lý Ngọc Phong bình tĩnh nói: "Gầy, mở đi."

Tên gầy kia nghe Lý Ngọc Phong nói xong thì lập tức ra chiều đắc ý, hếch mặt nói với Hàn Sâm: "Nhãi con, bây giờ anh sẽ cho mày biết cái gì gọi là cao thủ thật sự, nó ở đây."

Tên gầy nọ vươn tay nhấc cái cốc ở giữa lên, trên mặt đầy vẻ tự tin.

Nhưng sau khi nhấc lên thì tất cả mọi người đều giật mình, sắc mặt của tên gầy kia cũng trở nên khó coi vô cùng, bên dưới cái cốc nọ lại không hề có gì.

"Không thể nào, không thể như thế được!"

Tên gầy mở to hai mắt ra nhìn, trong mắt đầy vẻ không dám tin, ngửa cốc lên xem thử, nhưng bên trong cũng trống trơn không có gì cả.

Kỷ Yên Nhiên cũng lấy làm khó hiểu, khi nãy cô đã xem rất kĩ, rõ ràng viên giấy ở trong cái cốc đó, không thể nào sai được, sao lại không có gì thế này?

"Mắc công có người thua xong lại không phục, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, anh chọn thêm lần nữa đi." Hàn Sâm chỉ vào hai cái cốc trên bàn, mỉm cười nói với Lý Ngọc Phong ngồi ở đối diện.

Lý Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giơ tay ấn lên một cái cốc, thản nhiên nói: "Trong đây không có."

Lý Ngọc Phong cũng học theo cách của Lý Ngọc Phong, cái cốc vốn có giấy lại không có, hắn thì không thể nào nhìn lầm được, vậy thì chỉ có thể là Hàn Sâm đã dùng mánh lới nào đó để giấu viên giấy đi, nên trong hai cái cốc còn lại chắc chắn không thể có giấy được.

Nhưng khi Lý Ngọc Phong nhấc cái cốc lên thì lại sững sờ ngay tại chỗ, dưới cái cốc lại có một viên giấy.

Đám người còn lại đều đực mặt ra, nếu Hàn Sâm giấu được viên giấy đó thì bọn họ cũng không thấy lạ gì, khi nãy tên gầy cũng giấu nó đi, bên trong cả ba cái cốc cũng chẳng có gì, nhưng viên giấy nằm dưới một trong ba cái cốc lại khiến bọn họ giật mình.

Kỷ Yên Nhiên cũng bất ngờ, kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, không biết hắn làm kiểu gì mà được như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status