Siêu cấp gen thần

Chương 147: Khiêu vũ trên lưỡi dao


Editor: Nguyetmai

Hàn Sâm không nói hai lời, trực tiếp keo căng dây cung Ma Giác Xà, mũi tên Hắc Châm Phong biến dị nhắm thẳng vào con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ kia, dừng một chút mới bắn tên ra.

Keng!

Mũi tên Hắc Châm Phong biến dị bắn lên giáp của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ, nhưng không thể để lại đến một vết xước nhỏ nhất.

"Cái đệch, cứng tới vậy sao, chắc chắn là thần huyết rồi." Lâm Bắc Phong ngồi bên cạnh kêu lên.

Chỉ trong chớp mắt mà con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ kia đã chui ra khỏi vết nứt, nhanh chóng lao về phía Hàn Sâm và Lâm Bắc Phong ở bên này, tốc độ kia còn đáng sợ hơn cả báo săn.

Hàn Sâm trực tiếp triệu hồi mũi tên Hắc Châm Phong biến dị về, kéo cung lần nữa, bắn về phía con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ đang nhanh chóng lao tới kia.

Keng!

Mũi tên lại bắn trúng đầu của nó, nhưng lại không có chút tác dụng nào, nhưng chỉ trong nháy mắt mà con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ kia đã chạy ra hơn hai trăm mét.

"Anh đi trước đi."

Hàn Sâm lại triệu hồi tên Hắc Châm Phong biến dị về, nhắm bắn về phía con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ nọ lần nữa.

"Cùng đi đi, khe hở trên giáp của con này nhỏ quá, tên bắn cũng không trúng." Lâm Bắc Phong kêu to.

"Tôi tự biết đúng mực, anh cứ đi trước đi."

Lúc Hàn Sâm kéo tên lần nữa thì con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ nọ chỉ cách bọn họ có bảy tám trăm mét.

Lâm Bắc Phong thấy Hàn Sâm không có ý rút lui thì đành phải đi trước, hắn ta tự biết thực lực của mình đến đâu, có khi không đỡ nổi một cú của con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ kia ấy chứ, ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân Hàn Sâm.

Nhưng Lâm Bắc Phong vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, vẫn thấy lo lắng cho Hàn Sâm.

Hàn Sâm lại nhanh chóng bắn thêm hai mũi tên, nhưng vẫn không được tích sự gì, nhưng con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ kia đã cách hắn chưa tới hai trăm mét, Lâm Bắc Phong nhìn mà giật thót tim.

Hàn Sâm thì vẫn đứng im bất động, trên người lóe sáng, toàn thân được một bộ áo giáp màu đỏ rực như lửa bao phủ, trên đầu xuất hiện một chiếc vương miện hồng ngọc, đến tóc cũng biến thành màu vàng kim.

Lúc này đôi mắt đỏ rực của Hàn Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ nọ, hắn kéo căng cung tên nhưng không bắn ra mà chỉ nhắm thẳng vào con U Linh Tinh Nghĩ đang nhanh chóng tới gần.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt thì con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ kia đã vọt tới trước mặt Hàn Sâm, chỉ cách hắn không tới ba mét, nó chồm người nhào tới, cặp càng như lưỡi cưa kia nhắm thẳng tới Hàn Sâm.

Lâm Bắc Phong nhìn mà tim muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhưng hắn ta bỗng thấy Hàn Sâm bước ra một bước. Một bước này nhanh đến không tưởng, gần như chỉ thấy thân thể của Hàn Sâm lóe lên một cái, nhưng không lùi mà còn tiến tới, nghiêng người vọt tới trước mặt con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ kia, mũi tên trong tay rốt cuộc cũng bắn ra ngoài.

Cạch!

Khoảng cách giữa hai bên quá gần, mũi tên này của Hàn Sâm cắm thẳng vào trong miệng của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ, cả mũi tên thoáng cái cắm vào khiến U Linh Tinh Nghĩ phát ra một tiếng rít thảm.

Thân thể của Hàn Sâm lại lóe lên, bởi vì đau đớn nên nó lách mình qua một bên.

U Linh Tinh Nghĩ tức giận đuổi theo Hàn Sâm, tốc độ nhanh như chớp, khiến cho Hàn Sâm căn bản không thể kéo giãn khoảng cách với nó. Nhưng khi U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ sắp sửa bắt được Hàn Sâm thì hắn chợt nhảy vọt lên một bước, tránh được một kích trí mạng của U Linh Tinh Nghĩ trong đường tơ kẽ tóc.

Lâm Bắc Phong đứng ở phía xa nhìn mà sợ muốn chết, tốc độ của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ thật sự quá nhanh, Hàn Sâm đúng là khiêu vũ trên lưỡi dao, chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ không ngóc đầu lên được ngay.

Nhưng loại chiến đấu này cũng khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, Lâm Bắc Phong chỉ muốn chạy về kề vai chiến đấu với Hàn Sâm ngay, nhưng khi thấy tốc độ đáng sợ của U Linh Tinh Nghĩ thì Lâm Bắc Phong đành ngậm ngùi từ bỏ suy nghĩ ngu ngốc đó, hắn ta có về cũng chỉ đút thêm đồ ăn cho U Linh Tinh Nghĩ mà thôi.

Lâm Bắc Phong đứng xem một lúc, càng xem càng thấy lạ, tuy rằng tốc độ của Hàn Sâm không nhanh bằng con U Linh Tinh Nghĩ kia, nhưng lần nào hắn cũng tránh được một kích trí mạng của U Linh Tinh Nghĩ trong lúc nguy cấp nhất, chiêu tránh né đó đúng là nhanh đến mức người ta không thể nào tưởng tượng được.

Rõ ràng đây không phải là ngẫu nhiên, mà là Hàn Sâm đã luyện loại thân pháp kỳ lạ nào đó, dù là như vậy, nhưng thấy Hàn Sâm trong hiểm cảnh như thế, trái tim của Lâm Bắc Phong vẫn đập thình thịch từng hồi.

Thân pháp Gia Tốc Siêu Hạt của Hàn Sâm cũng chỉ mới nhập môn, khả năng bộc phát chỉ duy trì được trong thời gian một bước ngắn ngủi, còn phải chờ thêm một lúc mới bộc phát lần nữa.

Nhưng đối với Hàn Sâm mà nói thì đã đủ rồi, chỉ cần có thể tránh được một kích trí mạng của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ thì đã đủ cho hắn làm được rất nhiều việc rồi.

Tình cảnh thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm, nhưng với Hàn Sâm thì lại không phải như thế, trong tình trạng biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng, động tác nhanh như chớp của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ lại không là gì với hắn, giúp hắn có đủ thời gian phản ứng.

Nếu không phải vì tốc độ thân thể không theo kịp phản ứng thì hắn hoàn toàn không cần dùng tới thân pháp Gia Tốc Siêu Hạt.

Vừa tránh né đòn tấn công của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ, vừa tìm cơ hội bắn tên, mục tiêu của Hàn Sâm chỉ có một mà thôi, đó chính là miệng của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ.

Lớp vỏ giáp xác của con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ này vừa dày vừa cứng, bắn lên khe hở của nó cũng vô dụng, chỉ có bắn vào trong cơ thể của nó mới được.

Phập!

Lại thêm một mũi tên bắn vào trong miệng, khiến U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ đau tới mức lăn một vòng trên mặt đất, Hàn Sâm mượn cơ hội này để kéo khoảng cách.

Khi U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ muốn nhào lên lần nữa thì mũi tên Hắc Châm Phong biến dị kia đã quay về trong tay của hắn lần nữa.

Phập!

Trong lúc lách mình tránh né, Hàn Sâm lại bắn thêm một mũi tên vào miệng của U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ.

Lâm Bắc Phong đứng ở đằng xa nhìn đến trợn mắt há mồm, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có xạ thủ chơi kiểu này, lúc cận chiến mà có thể liên tục dùng những tư thế kỳ lạ để bắn tên ra, căn bản không hề vấp váp, hơn nữa còn không trượt phát nào.

Hàn Sâm có được trình độ như bây giờ, thật ra hơn phân nửa phải cảm ơn Lôi Ban mà hắn gặp được trong đợt thần chiến lần trước. Hắn ta đã khiến cho Hàn Sâm biết được cái gì gọi là xạ thủ thật sự, khả năng di chuyển trong lúc bắn tên quả thật có thể nói là khủng bố, đó mới là tinh túy của xạ thủ thật sự.

Cũng từ lúc đó trở đi, Hàn Sâm mới ý thức được và bắt đầu tập luyện ở phương diện này, lại thêm phần huấn luyện của Dương Mạn Lệ, sau khi gia nhập trường quân đội Hắc Ưng, hắn cũng học được rất nhiều kiến thức và kỹ xảo ở phương diện này, nhờ đó mới khiến Hàn Sâm có được thân thủ như vậy.

Nhưng so với Lôi Ban thì tỉ lệ trúng mục tiêu khi di chuyển vẫn rất thấp, nhưng vì tố chất thân thể và thuật gen siêu hạch của hắn quá mạnh nên mới bù đắp được ít nhiều.

Sau khi trúng năm sáu mũi tên, U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ bắt đầu chậm lại, Hàn Sâm biết rõ đây là do chất độc trong mũi tên bắt đầu phát tác, tuy rằng không đến mức trí mạng, nhưng lại khiến nó dần mất sức chiến đấu.

Phải rèn sắt khi còn nóng, Hàn Sâm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhanh chóng tìm cơ hội bắn tên vào miệng nó.

Rõ ràng con U Linh Tinh Nghĩ khổng lồ này không thông minh được như hồ vương thần huyết, đến mức này rồi mà vẫn liều mạng muốn cắn Hàn Sâm cho bằng được, căn bản không hề muốn rút lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status