Siêu cấp gen thần

Chương 207: Mạnh tới mức không có đối thủ



Editor: Nguyetmai

Bùm!

Cùng với hiệu ứng tia lửa bắn ra mà hệ thống cho thêm vào, Nạp Lan Thừa Nặc lại bị đấm bay ra ngoài với vẻ mặt không thể tin nổi.

Mà ngoài sân đấu lúc này cũng đã lặng ngắt như tờ. Nạp Lan Thừa Nặc lại thua, thua liền hai điểm. Lúc đối mặt tên quái vật ở trường quân đội Trung Ương thì hắn ta cũng không thua thảm đến mức liên tục mất 2 điểm. Chuyện này quả thật khiến người ta không thể nào tin được.

"Nạp Lan Thừa Nặc mất liên tục 2 điểm rồi, không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?"

"Lúc đấu với tên quái vật kia thì Nạp Lan Thừa Nặc cũng làm gì thảm như vậy đâu?"

"Đáng sợ quá!"

"Hắc Ưng lần này mạnh thế, nếu như loại được trường quân đội Thánh Đức thì chắc chắn là sẽ đạt được quán quân, dù sao thì trường quân đội Trung Ương cũng không tham gia cuộc thi này mà."

"Đức vua vô địch, đến giờ này cũng không cho Thánh Đức giành được nửa điểm, đỉnh phết."

"Chẳng trách thành viên và huấn luyện viên bên Hắc Ưng lại tự tin như vậy. Nếu có được tuyển thủ như đức Vua thì tôi còn tự tin hơn ấy chứ."

"Đức vua đúng là xịn xò, đúng là vô địch khoản hắc bạch quyền này luôn."

Phương Minh Toàn híp mắt vừa xem livestream vừa uống trà, tuy gã cảm thấy Hàn Sâm có thể thắng nhưng cũng không ngờ Hàn Sâm lại thắng áp đảo như vậy.

Nhưng mà gã cũng không bất ngờ gì lắm, lúc tranh cúp Tinh Vũ thì Hàn Sâm cũng có biểu hiện y hệt như vậy, cảm giác như thể chỉ cần có hắn thì không phải lo gì cả, chỉ cần thoải mái tận hưởng cảm giác vui mừng do thắng lợi mang tới mà thôi.

Phương Minh Toàn cảm thấy cậu trai Hàn Sâm này rất thú vị, dường như rất giống một người nào đó, nhưng phong cách thì lại không giống lắm.

Mà Văn Tú Tú lúc này cũng thật sự ngu người, Nạp Lan Thừa Nặc vậy mà lại mất liên tục 2 điểm, đúng là cứ như đang nằm mơ vậy. Kể cả là ở trong mơ thì đó cũng là một cơn ác mộng, dù là hiện thực hay trong mơ thì nó đều tàn khốc như nhau.

Đội đại biểu cho trường quân đội Thánh Đức mà cô vốn coi trọng đến giờ vẫn chưa được điểm nào. Nếu như Nạp Lan Thừa Nặc thua một điểm nữa thì đội của trường quân đội Thánh Đức sẽ bị loại vì thua trắng.

Thua trắng đấy, đó là khái niệm gì chứ, e là từ khi trường quân đội Thánh Đức thành lập đội thi tới nay cũng chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy.

Dù là thời kỳ được xem là yếu nhất của trường quân đội Thánh Đức thì cũng không có chuyện bị thua trắng khi thi đấu, huống hồ bây giờ là thời điểm mạnh nhất của trường quân đội Thánh Đức, thậm chí còn có cơ hội khiêu chiến địa vị tối cao của trường quân đội Trung Ương nữa.

Nhưng không thể ngờ họ lại thua thảm như vậy khi gặp đội của trường quân đội Hắc Ưng. Nghĩ đến những lời mình nói và làm trước khi trận đấu bắt đầu, Văn Tú Tú cảm thấy trên mặt mình nóng ran lên, giống như đã có ai cho một bạt tai thật đau.

Thậm chí cô còn sờ lên mặt theo bản năng, cảm giác này đúng là không thể diễn tả bằng lời được.

Lúc này đến Nạp Lan Thừa Nặc cũng phải giật mình, khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm: "Từ lúc bắt đầu thì cậu ta đã tính kế mình rồi sao?"

Bạch Dịch Sơn thấy trạng thái Nạp Lan Thừa Nặc lúc này thì lắc đầu thở dài: "Vẫn còn quá trẻ, tâm động ắt sẽ thua, Nạp Lan Thừa Nặc thua rồi."

Nhưng khi nhìn sang Hàn Sâm thì ánh mắt của Bạch Dịch Sơn lại hừng hực lên: "Có lẽ cậu ta là người thích hợp nhất để tu luyện Đại Âm Dương Từ Lực Pháo."

Sự thật cũng giống như Bạch Dịch Sơn đoán, tâm lý Nạp Lan Thừa Nặc bị ảnh hưởng, không đủ bình tĩnh để duy trì khả năng quan sát và phán đoán nữa, ván thứ ba lại bị Hàn Sâm dùng hắc quyền đấm bay.

Nhất thời, học viên của trường quân đội Hắc Ưng cũng không dám tin rằng trường mình lại thắng áp đảo trường quân đội Thánh Đức, không cho bên kia ăn điểm nào, là một trận thắng trước giờ chưa từng có.

Sau giây lát tĩnh lặng, tất cả học viên của trường quân đội Hắc Ưng đều hoan hô, hô to hai chữ "đức vua".

Mà lúc này trên mạng cũng đã bùng nổ, trường quân đội Thánh Đức thua thê thảm chưa từng có, mà người ban cho Thánh Đức trận thua này lại là cậu trai có ID "Vua Hắc Quyền".

"Đúng là một tuyển thủ đáng sợ. Trong thiên hạ này, trừ vương thần ra thì đến cả kẻ mạnh như Nạp Lan Thừa Nặc cũng phải cúi đầu trước đức vua."

"Đúng là quá khủng, trước giờ trường quân đội Thánh Đức đã bao giờ thảm bại như vậy đâu chứ?"

"Ha ha, tôi thấy nên vĩnh viễn loại bỏ thể thức thi đấu luân phiên, nếu không thì ai dám đấu với trường quân đội Hắc Ưng nữa chứ."

"Đúng là thể thức đấu này có vấn đề, nên dùng kiểu đấu năm trận thắng ba như trong cuộc thi liên trường thì tốt hơn. Tuy rằng thể thức đấu luân phiên khiến khán giả được thưởng thức nhiều hơn nhưng nếu như gặp phải tuyển thủ khủng như đức vua thì mấy đội khác bít cửa chơi tiếp."

"Đúng là tuyển thủ đẳng cấp mà, chắc là cậu ta có thể chiến một trận với tên quái vật trường quân đội Trung Ương đấy nhỉ?"

"Phần thi khác thì tôi không dám nói, nhưng mà riêng phần hắc bạch quyền thì tôi đánh giá đức vua cao hơn, đúng là mạnh cmn mẽ!"

"Thua trắng... Thua trắng... Đây chính là thời mạnh nhất của trường quân đội Thánh Đức đấy, sao lại bị thua trắng như vậy chứ?"

"Xem đã mắt quá, tôi muốn xem thêm một trận nữa."

Văn Tú Tú ngơ ngác đứng đó, sắc mặt tái nhợt, nhưng vì bản thân là một phóng viên và streamer, cô vẫn cắn răng đi về phía đội trường Hắc Ưng để hoàn thành phần phỏng vấn cuối cùng của mình.

"Bạn học Hàn Sâm, chúc mừng cậu đã thắng..." Văn Tú Tú cảm thấy trên mặt đau rát khó chịu, cô chưa bao giờ thấy hổ thẹn vì sự vô tri và nông cạn của mình như lúc này.

Quyết định của Phương Minh Toàn cũng khiến Văn Tú Tú cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa, Phương Minh Toàn muốn tốt cho cô, nên đã cho cô một cơ hội rất tốt, nhưng chính cô lại phá hủy nó.

"Thầy Phương đúng là thầy Phương, mình còn phải học nhiều lắm." Văn Tú Tú không phải là kiểu người nằm luôn tại chỗ khi bị ngã, ít nhất thì cô còn biết nhìn nhận và sửa đổi lỗi lầm của mình.

Trận đấu này đã làm những đội thi khác hoảng sợ, những đội vốn không đánh giá cao trường Hắc Ưng đều tìm tư liệu của trận đấu này rồi xem đi xem lại để nghiên cứu.

Nhưng dù họ có nghiên cứu bao nhiêu lần đi nữa cũng chỉ có một kết luận: Vua Hắc Quyền này thật sự rất đáng sợ, nếu như họ gặp phải Hắc Ưng thì e là cũng chỉ có kết cục thê thảm như trường quân đội Thánh Đức mà thôi.

Rất nhiều đội dự thi đưa ra kháng nghị với ban tổ chức, yêu cầu sửa đổi thể thức thi đấu, nếu không sẽ rút khỏi giải đấu.

Ban tổ chức cũng sứt đầu mẻ trán, vốn chọn thể thức thi đấu luân phiên là để hấp dẫn hơn nhưng lại nhảy ra một tuyển thủ như Vua Hắc Quyền, đến cả trường quân đội Thánh Đức mà cũng bị thua trắng, nếu như tiếp tục thi đấu thì đây cũng không phải là giải đấu gì nữa, mà sẽ biến thành một show diễn cá nhân của Vua Hắc Quyền thì có.

Cuối cùng ban tổ chức không thể không mở một cuộc họp khẩn cấp, quyết định tạm thời thay đổi thể thức thi đấu, từ vòng sau trở đi đổi thành thể thức đấu 5 trận thắng 3, mỗi tuyển thủ chỉ được thi đấu 1 lần.

Tuy Trần Linh gửi văn bản kháng nghị trước quyết định của ban tổ chức nhưng cũng vô dụng. Nếu cứ thi đấu kiểu này thì những đội còn lại căn bản không có cửa thắng, ai mà chịu chứ.

"Ghê thật đấy, vì một người mà thay đổi cả thể thức thi đấu của cả giải thế này, đức vua trâu bò thật."

"Ha ha, đúng là mất mặt, còn đổi cả thể thức thi đấu nữa chứ."

"Kiểu này thì đức vua sắp băng hà rồi."

"Sao lại đổi, tôi còn muốn xem đức vua một chọi năm mà."

"Đúng rồi, tôi vẫn chưa xem đủ mà, yêu cầu giữ nguyên thể thức thi đấu luân phiên!"

"Không hổ là đức vua, mạnh đến mức không có đối thủ thế này, chỉ có thể đấu với ban tổ chức."

"Nếu lần này Hắc Ưng mà thua thì đức vua cũng vẫn là quán quân trong tim tôi, đúng là mạnh cmn mẽ!"

"Nếu như đức vua tham gia giải đấu liên trường hạng mục hắc bạch quyền cá nhân thì không biết hắn và tên quái vật trường quân đội Trung Ương kia, ai mạnh hơn nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status