Siêu cấp gen thần

Chương 214: Lời mời của đàn chị



Editor: Nguyetmai

Một cô bé đáng yêu chừng mười hai, mười ba tuổi mặc váy trắng, chân trần đứng trước mặt Hàn Sâm, đôi mắt to trắng đen rõ ràng chớp chớp nhìn hắn, mái tóc đen dài rủ xuống quá eo.

"Thú hồn sủng vật... Lại là thú hồn sủng vật." Hàn Sâm nhìn cô bé xinh đẹp do Thánh Chiến Thiên Sứ biến thành, không biết nên nên khóc hay nên cười.

Thay đổi lớn thật đấy, đến cả cánh lẫn vòng sáng thiên sứ đều mất đi, căn bản không thấy được dáng vẻ hung ác của Thánh Chiến Thiên Sứ đó nữa, hoàn toàn là một bé gái loài người mới mười hai mười ba tuổi. Ngự tỷ hung mãnh đã biến thành loli đáng yêu!

Tuy Thánh Chiến Thiên Sứ này đáng yêu nhưng chẳng có sức chiến đấu gì mấy, có trời mới biết phải mất bao lâu mới có thể nuôi thú hồn sủng vật cấp thần huyết đến trạng thái tiến hóa.

Cũng may Hàn Sâm lấy được một thanh bảo kiếm thần huyết, bằng không thì hắn sẽ khóc cả dòng sông mất, bị hủy mất một thanh chiến đao Tu La và hai vũ khí biến dị, còn thêm cả một thú hồn Quỷ Diễm Điệp thần huyết nữa chứ.

Nhưng có một chuyện mà Hàn Sâm hiểu rõ ấy chính là giá trị của Thánh Chiến Thiên Sứ này không hề thấp chút nào. Sủng vật cấp thần huyết vốn đã ít rồi, nếu là sủng vật khác thì chắc chẳng đáng mấy đồng, nhưng thú hồn loli đáng yêu giống hệt con người thế này tuyệt đối có thể bán được với giá trên trời, có giá hơn bất kỳ thú hồn thần huyết nào khác.

"Em biết nói chuyện không?" Hàn Sâm tò mò nhìn Thánh Chiến Thiên Sứ rồi hỏi thử. Trông nó thật sự rất giống một bé gái loài người.

Thánh Chiến Thiên Sứ chỉ nhìn hắn chằm chằm rồi mỉm cười, hệt như một cô công chúa nhỏ thuần khiết không nhiễm bụi trần. Thấy nó không biết nói chuyện, Hàn Sâm do dự một lúc rồi triệu hoán con bé trở về, sau đó cầm thanh kiếm trong suốt kia lên.

Thanh kiếm giống kim cương này khá nặng, nặng hơn một chút so với kiếm thép thông thường, nhưng vẫn nằm trong khả năng thừa nhận của Hàn Sâm. Tiện tay múa vài đường, cảm giác xé không mạnh mẽ kia khiến đường kiếm rất trơn tru.

"Đúng là một thanh kiếm tốt, không uổng công mình tốn bao công sức để lấy được nó." Hàn Sâm càng lúc càng cảm thấy thuận tay, còn hợp hơn cả chiến đao Tu La.

Độ sắc bén và cứng rắn của thanh kiếm này cũng không cần phải kiểm tra làm gì nữa, áo giáp thần huyết mà nó vẫn chém thủng được, khiên thần huyết của Ngón Cái cũng bị nó chém sứt mẻ tùm lum, lại còn biến dạng, nhưng nó thì vẫn nguyên vẹn thì đủ thấy nó sắc bén và mạnh cỡ nào.

"Tiếc là thanh kiếm này không thu lại giống thú hồn được, chỉ có thể mang theo bên mình và dùng ở thế giới được bảo hộ mà thôi." Hàn Sâm thầm nghĩ. Thanh kiếm này quả thực rất đẹp, một khi đã nhìn thấy thì chẳng thể quên được. Thần Thiên Tử, Hoàng Phủ Bình Tình và Ngón Cái đều đã thấy rồi, sau này nếu hắn dùng thì sẽ rất phiền phức, chỉ có thể sử dụng khi ở trong thân phận Kim Tệ, không thì sẽ bị Thần Thiên Tử nhận ra hắn chính là Kim Tệ.

Vừa rời khỏi thế giới được bảo hộ, máy liên lạc của Hàn Sâm đã vang lên.

Hàn Sâm liếc qua thì phát hiện là Hoàng Phủ Bình Tình, trong lòng phát bực, lần trước bị cô ta chơi cho một vố, đến giờ Kỷ Yên Nhiên vẫn còn giận hắn.

Hắn bấm kết nối vì muốn nói chuyện đàng hoàng với Hoàng Phủ Bình Tình, cho cô ta biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng mới há miệng ra thì nhìn thấy dáng vẻ của cô ta bây giờ, thế là hắn lập tức trợn mắt há mồm.

Cô ta đang tắm, dù phần lớn cơ thể đã bị bọt xà phòng che đi nhưng cánh tay trắng nõn, bầu ngực nửa ẩn nửa hiện khiến kẻ khác nhìn thấy đều miệng khô lưỡi đắng. Dù không lộ hết ra nhưng cũng làm người ta phun máu.

"Đàn em, không làm phiền cậu đấy chứ?" Hoàng Phủ Bình Tình vừa nói vừa giơ đôi chân trắng nõn đang ngâm trong bồn lên xoa nắn.

Hàn Sâm thấy mặt nóng lên, muốn nhỏ cả máu mũi ra rồi! Hắn xoa xoa mũi theo phản xạ, mặt không đổi sắc nói: "Chị Hoàng Phủ, có việc gì à? Nếu không thì tôi cúp nhé."

Nói đoạn, Hàn Sâm liếc đôi chân trắng nõn kia với vẻ tiếc nuối.

"Chị tìm cậu tất nhiên có việc rồi, cậu đã biết vụ thành bảo hộ Cương Giáp xuất hiện đảo Thần Vực chưa?" Hoàng Phủ Bình Tình cười quyến rũ.

"Biết chứ, nhưng chuyện này liên quan gì tới tôi, tôi còn chẳng có cánh thần huyết, có lên đó được đâu." Tim Hàn Sâm giật thót.

"Nếu cậu không lên được thì chị mượn cho cậu một đôi, thế là được chứ gì." Hoàng Phủ Bình Tình nói, sau đó nhoài người lên thành bồn tắm, áp sát máy liên lạc.

Nhìn thấy hai bầu ngực căng tròn lộ ra hơn một nửa trên mặt nước, Hàn Sâm thấy mình sắp xịt máu mũi, vội nói: "Chị đừng trêu tôi thế chứ, chị sẽ cho tôi mượn vật quý như vậy à?"

"Chị nào có đùa, chỉ cần cậu muốn thì bây giờ có thể tới lấy luôn, chị không đóng cửa đâu." Cô ta chớp mắt nói.

"Chị Hoàng Phủ, có gì thì nói thẳng đi." Hàn Sâm dụi mũi, nói. Hắn không tin cô ta lại hào phóng như vậy.

"Nếu cậu không qua đây thì chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện tử tế, ở ký túc xá khu A đi."

"Đừng, cứ nói chuyện trong thành bảo hộ đi." Bây giờ chính là lúc học viên đi học, nếu để họ nhìn thấy hắn và cô ta cùng nhau ăn sáng thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng rửa oan được.

Dù cho Hoàng Phủ Bình Tình rất quyến rũ, luận nhan sắc thì không thua gì Kỷ Yên Nhiên, hai người đều có nét hấp dẫn riêng, nhưng Hàn Sâm vẫn thích mẫu người như Kỷ Yên Nhiên hơn.

Loại phụ nữ như Hoàng Phủ Bình Tình quá nhiều tâm cơ, nhìn thì đẹp, song ở với nhau thì rất mệt.

Tắt máy liên lạc, Hàn Sâm trở về thành bảo hộ Cương Giáp, tới điểm hẹn với Hoàng Phủ Bình Tình.

Hoàng Phủ Bình Tình chẳng phải dạng mê trai, ngược lại cô ta tỉnh táo hơn bất kỳ ai. Nếu không thì lần đầu tới thành bảo hộ Cương Giáp, cô ta đâu cần giả vờ không quen Thần Thiên Tử, còn thành công khiến gã giúp mình nâng giá của rất nhiều thú hồn lên.

Cánh thần huyết cũng bị đẩy giá lên cao để bán cho Lâm Bắc Phong, nhưng vì đảo Thần Vực đột nhiên xuất hiện, nên Thần Thiên Tử đành tốn một khoản lớn để mua lại cánh ở chỗ Lâm Bắc Phong, giúp hắn ta lãi được một khoản to.

Người phụ nữ này tìm hắn chắc chắn không phải để nói chuyện bình thường, nghe khẩu khí của cô ta thì chắc là liên quan đến sinh vật thần huyết trên đảo Thần Vực.

Hắn biết Thánh Chiến Thiên Sứ đã không còn, nhưng đám Thần Thiên Tử thì không, bây giờ hẳn là chúng đang chuẩn bị lên đó vây bắt lần nữa.

"Nói không chừng có thể nhân cơ hội này để vơ vét một mớ ấy chứ." Hàn Sâm thầm tính toán, biết đâu có thể thừa dịp này kiếm được chút cháo từ chỗ Thần Thiên Tử và Hoàng Phủ Bình Tình, chẳng qua là hắn không biết quan hệ của hai người này là gì mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status