Siêu cấp gen

Chương 78: Gen virus


Chiến sĩ cấp F nhà ai lại có thể cường hãn đến loại tình trạng này?

Trong vòng mấy giây đồng hồ giết chết hai chiến sĩ cấp E! Vẻn vẹn chỉ trong mấy giây thời gian, hai đồng bạn của hắn, một người có điểm nhanh nhẹn cao tới 300 điểm, một người có điểm lực lượng cao tới 260 điểm, cứ như vậy bị hắn chém chết tươi! Hơn nữa còn chết ở trong tay một chiến sĩ cấp F? Làm sao có thể?

"Ngươi đến cùng là ai?" Thường Hổ hơi hoảng sợ quát to.

"Trần Phong, một sơ cấp chế tác sư." Trần Phong cười nhạt một tiếng.

"Chế tác bà nội ngươi!" Thường Hổ gào thét: "Lão tử cũng không tin, hôm nay ta giết không được ngươi, giết ngươi, tất cả mọi thứ đều là của ta, cái gì đó Vương gia, cái gì đó Ngô gia, lão tử rời đi khỏi Kim Thành, căn bản không phải sợ các ngươi."

"Cạch!" Bắp thịt cả người của Thường Hổ bành trướng, biến thành màu vàng óng, giống như là một pho tượng bằng vàng.

"Muốn giết ta sao? Tới đây!" Thường Hổ gào thét.

"Coong!" Đao gió của Trần Phong bắn tới, chỉ lưu lại ở trên người của hắn một dấu ấn nhàn nhạt, căn bản là không tạo thành được bất cứ thương tổn gì.

"Ha ha, chỉ bằng vào một chút lực lượng này?" Thường Hổ cuồng tiếu: "Thể chất của lão tử cao tới 450 điểm, phối hợp với gen năng lực, ngươi căn bản không thể giết được ta, xem như là cấp F đỉnh phong, thuộc tính tinh thần cũng chỉ có 100 điểm, coi như gen năng lực có mạnh hơn, cũng không phá được phòng ngự của lão tử!"

"Thật sao?" Trần Phong chỉ cười lạnh nói.

Vù! Vù!

Liên tiếp đao gió không ngừng ngưng tụ trong tay, lơ lửng trong không trung, vờn quanh bên người của Trần Phong, không ngừng xoay tròn.

"Đương đương!" Đao gió mấy lần bắn tới, đều không thể tạo thành thương tổn cho Thường Hổ, không đơn thuần chỉ là nguyên nhân thể chất cường hãn, quan trọng hơn là, gen năng lực của Thường Hổ!

"Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?" Thường Hổ khinh thường nói.

"Thật sao?" Trần Phong giống như cười mà không phải cười, nói: "Năng lực cường đại như vậy, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?"

Sắc mặt của Thường Hổ biến hóa, nói: "Ngươi cố ý chọc giận ta, là muốn ta nhào đến liều mạng với ngươi hay sao? Ha ha, ta cũng không nóng nảy, dù sao ta cũng không vội rời đi, ân, ta muốn từ từ mài chết ngươi..."

"Một khi gen năng lực của ngươi biến mất hoặc là Vương Việt thanh tỉnh thì sao?" Trần Phong cười nói: "Như vậy thật là tuyệt a."

"Đáng chết." Sắc mặt của Thường Hổ trở nên khó coi.

Hiện tại học sinh làm sao đều tinh ranh như thế, đúng như Trần Phong nói, Trần Phong có thể trì hoãn thời gian, nhưng hắn lại không thể!

"Đây là do ngươi bức ta." Thường Hổ hít vào một hơi thật sâu, nói: "Ngươi sẽ phải hối hận."

"A a a a a a a a..." Thường Hổ bỗng nhiên lấy ra một bình chất lỏng đổ vào miệng, sau đó liền ngửa mặt lên trời thét dài, một sự tình kinh người phát sinh.

Bầu trời bỗng nhiên biến thành màu máu đỏ tươi, một vầng trăng tròn đỏ như máu xuất hiện trên không trung, bên trên thân thể của Thường Hổ phát tán ra một cỗ lực lượng làm cho người ta hoảng sợ, đây cũng không phải là lực lượng mà chiến sĩ cấp E bình thường có khả năng có được!

"Huyết Nguyệt?!" Sắc mặt của Vương Dao trở nên nghiêm túc.

"Huyết Nguyệt?" Trần Phong cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

"Đây là một loại gen virus." Khuôn mặt nhỏ của Vương Dao trở nên nghiêm túc trước đó chưa từng có, nói: "Gen trong thân thể có tiềm lực vô tận, mà loại virus này có thể cưỡng ép phá nát gen, trong thời gian ngắn tăng lực lượng của mình lên trên diện rộng, cuối cùng có thể sẽ tạo thành các loại hậu quả như giảm thuộc tính gen xuống vĩnh viễn, hoặc là làm biến mất một loại gen năng lực nào đó, đương nhiên, cũng có khả năng là chỉ tổn thất một ít đoạn gen không có quan hệ."

"Thế mà còn có loại thuốc thử như thế này?" Trần Phong khiếp sợ.

"Có, thế nhưng loại gen virus này đều là hàng cấm." Vương Dao nhắc nhở Trần Phong: "Thứ này có uy lực rất lớn, phi thường khủng bố, căn bản là bị cấm sử dụng! Không biết tên gia hỏa này làm sao có được, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút."

"Virus..." Tròng mắt của Trần Phong hơi híp lại.

Trong thời gian này hắn đã công kích Thường Hổ mấy lần, nhưng mà cũng không có hiệu quả gì, mỗi một đạo đao gió chỉ có thể lưu lại trên người của Thường Hổ một dấu ấn nhàn nhạt, muốn tiêu diệt hắn, nhất định phải chờ cho đến khi gen năng lực của hắn hết thời gian hiệu lực. Mà lúc này đây, Thường Hổ đã tỉnh lại từ trong loại trạng thái kỳ dị kia.

"Có cảm thấy ngoài ý muốn hay không?" Thường Hổ nhe răng cười.

"Oanh!" Một cỗ lực lượng chấn động trong cơ thể của hắn.

"Thật sự là lực lượng hoàn mỹ a." Thường Hổ tự lẩm bẩm.

"Phục dụng loại gen này, coi như thắng ngươi cũng trở thành phế nhân." Trần Phong từ tốn nói.

"Như vậy thì lại làm sao?" Thường Hổ nhe răng cười, nói: "Giết ngươi, lão tử mang theo đồ vật bỏ trốn mất dạng, ai có thể quản được ta? Có những vật này, lão tử về sau coi như không tu luyện được cũng có thể làm phú hộ một phương."

"Ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi hay sao?" Trần Phong cười lạnh.

"Ha ha, quá ngây thơ, công kích của ngươi không làm gì được ta, ngươi hãy chịu chết đi!" Thường Hổ cuồng tiếu.

"Thật sao?" Trần Phong cười lạnh, nói: "Vậy thì thử một chút đi."

Hào quang màu vàng xung quanh người của Thường Hổ giảm đi, sau khi hắn hoàn thành biến đổi, cái gen năng lực biến hắn thành pho tượng màu vàng kia cũng lặng yên không một tiếng động biến mất.

Ngay vào lúc này, hàn quang trong mắt của Trần Phong lấp lóe.

"Ong —— " Hết thảy đao gió đang vờn quanh người Trần Phong bắn ra toàn bộ.

Cuồng phong loạn vũ!

"Oanh!" Gần một trăm đạo đao gió bắn tới, ánh sáng màu xanh bay đầy trời, ùn ùn bắn tới thân thể của Thường Hổ, số lượng đao gió kinh khủng như vậy, hắn tin tưởng, coi như lực phòng ngự của Thường Hổ có mạnh hơn, bị nhiều đao ánh sáng đánh trúng vào cùng một vị trí như vậy, cũng sẽ bị trọng thương!

Nhưng mà, Thường Hổ chỉ cười một tiếng dữ tợn.

"Phá cho lão tử!"

"Oanh!" Thường Hổ xuất thủ.

"Ong —— " Một cỗ lực lượng kinh người tỏa ra từ trong tay của Thường Hổ.

"Oanh!" Một quyền đấm ra, long trời lở đất.

"Oanh!" Một tiếng nổ vang thật lớn truyền ra, 100 đạo đao gió thế mà trong nháy mắt bị đánh vỡ nát!

"Quá yếu." Thường Hổ cười lạnh.

Trần Phong thậm chí có thể cảm giác được, không gian quanh người của Thường Hổ đang vặn vẹo, bởi vì lực lượng của Huyết Nguyệt quá cường đại, cho nên mới có thể ảnh hưởng không gian ở xung quanh?

Trần Phong nhìn chằm chằm vào Thường Hổ, hắn đang tìm kiếm sơ hở.

Lực lượng của Huyết Nguyệt có mạnh hơn, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ cái thế giới này! Có khả năng hắn chỉ có thể ảnh hưởng đến mấy người ở đây, hoặc cùng lắm là một mảnh khu vực nhỏ mà thôi!

Toàn bộ thế giới màu máu này, có nhiều khả năng chỉ là một loại ảo ảnh!

Cái vòng trăng máu kia, tất nhiên cũng chỉ là giả!

Làm như thế nào mới có thể phá được loại cục diện này? Trần Phong dùng ánh mắt nhìn chăm chú.

Nhưng mà, Thường Hổ căn bản sẽ không cho Trần Phong thời gian suy nghĩ, sau khi dùng một quyền đánh nát đao gió của Trần Phong, hắn dữ tợn nhìn vào Trần Phong, trong ánh mắt bắn ra sát khí nồng đậm.

"Ta đã nói qua rồi, ta sẽ giết chết ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status