Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 106: Lật ngược tình thế (4)


Nhóm dịch: QuyVoThuong


Khối đổ thạch của Lý Dương không lớn nên thời gian lau chùi rất nhanh, dưới ánh mắt đầy tia hy vọng của mọi người, một viên ngọc bích óng ánh torng suốt cuối cùng cũng hiện ra.

Nhẹ đưa tay khẽ vuốt vuốt khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, ánh mắt của Trương Vĩ đột nhiên đỏ lên, thiếu chút nữa còn rớt nước mắt.

Lần này, Minh Dương cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu kiêu hãnh được rồi. Loại cap cấp Thủy Tinh Chủng này cuối cùng cũng lọt vào tay bọn họ.

Bây giờ, Trương Vĩ có cht1 không tin được đây là sự thật, sự tuyệt vọng hoàn toàn của Trương Vĩ trước kia khiến cho ngay cả anh ta cũng không thể tin nổi rằng vẫn còn có thể có kết quả như thế này. Dựa vào một khối nguyên thạch tuy tiện mua lại có thề thực hiện giấc mơ của anh ta, nếu như không có trải qua loại cảm giác chờ mong rồi thất vọng, rồi lại trải qua cảm giác tuyệt vọng thì tuyệt đối sẽ không cảm giác được sự thắng lợi vào giây phút cuối cùng sẽ hạnh phúc đến dường nào.

Trương Vĩ trước đó đã tổn thất một khối có giá trị là 1,5 triệu, nhưng bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nhiều nữa rồi, kẻ chơi ngọc lâu năm như Trương Vĩ hiểu rõ hơn bất kì ai, sự tổn thất như vậy là việc rất bình thường trong giới cược thạch.

- Trương tổng, chúng ta về thôi!

Lý Dương vỗ vỗ vai Trương Vĩ rồi cười nói. Trương Vĩ lại vội vàng đứng thẳng người lên, thân làm hội trưởng nên anh ta là người xúc động nhất. Minh Dương mấy năm trở lại đây, cuối cùng cũng có thể được nở mày nở mặt hãnh diện một lần. Mà tất cả những điều này, đều là do chàng trai trẻ trước mặt mang lại.

Trong giây phút này, Trương Vĩ cảm giác một điều vô cùng sâu sắc, lúc trước không tiếc thứ gì nhất định lôi kéo bằng được Lý Dương vào hoạt động của Hiệp hội ngọc thạch là việc đúng đắn nhất mà từ khi anh ta đảm nhận chức hội trưởng cho tới giờ.

- Được, đi thôi.

Trương Vĩ có chút không nỡ buông tay ra, khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy này quả thực rất tuyệt, chỉ tiếc là Trương Vĩ không đủ bản lĩnh để có được nó, anh ta và Vương Hạo Dân có liên kết lại đi chăng nữa thì cũng không được. Cả cái Hiệp hội ngọc thạch tỉnh Hà Nam kia cũng chỉ có một vài người có đủ bản lĩnh giành được loại Thủy Tinh Chủng kia mà thôi.

Trở về nơi tụ tập bên Minh Dương, Lý Dương lập tức bị vây kín bởi những thành viên đang vô cùng hưng phấn của Hiệp hội ngọc thạch, Lý Dương hào phóng đem ra hai khối Thủy Tinh Chủng cho mọi người xem. Một dao kia của Tư Mã Lâm đã đem khối Phỉ Thúy này chia làm hai. Cũng may là nó không có ảnh hưởng gì lớn.

- Không hổ là Thủy Tinh Chủng, quá đẹp!

Cố lão cầm lấy miếng Phỉ Thúy nhỏ lên xem rồi vô cùng xúc động. Lão Cố chơi ngọc thạch đã hơn ba mươi năm rồi, loại Thủy Tinh Chủng này cũng đã gặp qua mấy lần, cũng đã được thấy người khác cầm nó, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy người của Minh Dương cầm loại Phỉ Thúy thượng hạng thế này.

Vương Hạo Dân lúc này đang cầm miếng Phỉ Thúy lớn, năm ngoái từng nhìn thấy kẻ khác có trong tay loại Phỉ Thúy này khiến anh ta lúc đó cũng thèm nhỏ dãi, chỉ tiếc là không có được cầm trong tay, năm nay cuối cùng cũng đã ở trong tay bọn họ rồi.

Ôm khối Phỉ Thúy, Vương Hạo Dân đột nhiên có chút không nỡ bỏ xuống, hắn ngẩng đầu do dự nhìn Lý Dương, còn hỏi một câu:

- Anh em tốt, khối ngọc Phỉ Thúy này của cậu, có thể tách ra bán được không?

- Tách ra, chắc là không được, nếu tách ra thì nó sẽ rớt giá mất.

Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu, vừa nói xong liền hắn liền hiểu được ý của Vương Hạo Dân. Công ty châu báu của anh ta không lớn, loại Phỉ Thúy như thế này căn bản là nuốt không trôi, nếu như cắt ra bán thì có lẽ còn chút hi vọng.

Lý Dương hiểu thì hiểu, nhưng anh ta sẽ không vì Vương Hạo Dân mà cắt khối ngọc Phỉ Thúy này ra, chỉ cần cắt nó ra thì khối Phỉ Thúy này sẽ rớt giá ngay lập tức, dựa vào khả năng tài chính của Vương Hạo Dân mà nói thì chỉ e Lý Dương sẽ tổn thất hơn triệu mất, thậm chí còn nhiều hơn, mối giao tình của anh ta và Vương Hạo Dân còn chưa tới mức độ đó đâu.

Vương Hạo Dân gật gật đầu, thực ra trước khi hỏi anh ta cũng đã biết đáp án rồi, chỉ có điều cứ dùng dằng ôm một tia hy vọng chưa chịu từ bỏ.

Nhìn Vương Hạo Dân, Lý Dương lại đột nhiên nói:

- Vương tổng, ngài có thể ra giá cho miếng ngọc nhỏ này, nếu mà hợp giá thì tôi để lại cho ngài.

Miếng Phỉ Thúy nhỏ chính là miếng vừa từ trên tay của Lão Cố đang đưa cho mọi người chuyền tay nhau chiêm ngưỡng, miếng ngọc này không lớn, nhiều nhất thì làm được cái mặt nhẫn, ngay cả làm thành một cái mặt dây chuyền cũng không làm nổi, nên giá trị của nó đương nhiên cũng không cao lắm.

Tuy nhiên nhỏ thì nhỏ thật, nhưng dù sao nó cũng là Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, với giá bình thường thì cũng đừng hòng mà mua nổi nó.

Trương Vĩ đứng bên cạnh đột nhiên sửng sốt, trên mặt lại lộ ra nét hối hận, sao hắn lại có thể quên miếng ngọc nhỏ này được nhỉ, miếng lớn thì nuốt không trôi rồi, nhưng miếng nhỏ thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Vương Hạo Dân cũng sửng sốt không kém, về điểm này anh ta cũng đã coi nhẹ, nếu Lý Dương không đề cập tới thì đúng là không để ý tới.

- Anh em tốt, miếng ngọc nhỏ này của cậu, tôi trả giá 1,7 triệu, thế nào?

Vương Hạo Dân không chút do dự đưa ngay ra một cái giá, loại Phỉ Thúy pha lê này tuyệt đối là loại có tiền chưa chắc đã mua nổi, đã ra giá thì phải ra cái giá thật hợp lý, nếu mà khiến Lý Dương cảm thấy mình không có thành ý thì coi như xong.

Tư Mã Lâm lẳng lặng gật gật đầu, khối ngọc Phỉ Thúy này nhỏ hơn miếng lớn kia rất nhiều, nếu mà làm được thành ba cái mặt nhẫn, cộng thêm phải gia công tỉ mỉ nữa thì mỗi cái cũng vào khoảng 600, giá này rất hợp với giá thị trường, con số mà Vương Hạo Dân đưa ra cũng coi như rất hợp lý.

- 1,7 triệu, được, miếng nhỏ này là của ngài rồi.

Đối với giá cả của ngọc Phỉ Thúy trên thị trường hiện giờ Lý Dương cũng đã rất quen thuộc, biết là Vương Hạo Dân đưa ra cái giá không hề thấp, chỉ hơi nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status