Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 132: Noãn Bạch Dứu Từ Oản


Nhóm dịch: QuyVoThuong


-Anh có tiền cũng không thể ném đi không như vậy chứ, 3 vạn mua một đống đồ hỏng này sao?

Ngô Hiểu Ly không thèm để ý chủ nhân ngay trước mặt, lớn tiếng nói với Lý Dương. Người phụ nữ trung niên nghe thấy những lời này của Ngô Hiểu Ly không vui chút nào nói:

-Muội tử nói gì khó nghe như vậy? đồ của nhà chúng tôi đều là bảo bối cả đấy.

-Các người cho rằng đó là bảo bối vậy tự mình giữ lấy đi.

Lý Dương cười khổ lắc đầu, xoay người muốn đi, Mã mập vội vàng ngăn cản Lý Dương. Phụ nữ trung niên nhìn thấy thái độ của Lý Dương lập tức lùi người lại, không nói gì nữa.

-Đừng, đừng, ba vạn thì ba vạn, lấy đi, lấy đi hết đi.

Mã mập vẻ mặt đau khổ, mấy thứ này lúc đó hắn mua cũng không quá ba vạn đồng tiền đi. Sau này được chứng thực là đồ dỏm, căn bản không đáng giá. Lý Dương nguyện ý dùng ba vạn đồng mua được nhiên là tốt rồi. Mã mập muốn phát tài bằng đồ cổ đã muốn điên lên rồi, nhưng cũng không phải kẻ ngu chân chính, hắn cũng có tính toán của mình.

Lý Dương bảo Lưu Cương lấy ra ba vạn tiền mặt. Ngô Hiểu Ly ở bên cạnh liên tục lắc đầu, những thứ này bình thường cho nàng cũng không thèm.

Giao tiền, những thứ này đều là của Lý Dương rồi. Lý Dương bảo Ngô Hiểu Ly, Lưu Cương cùng vợ chồng Mã mập tới hỗ trợ, cùng nhau vác toàn bộ lên trên xe. May mà không gian trên xe của Lý Dương cũng lớn, nếu không cũng không biết bỏ mấy thứ này vào đâu nữa.

Những thứ này đều bán xong, Mã mập nhìn thoáng qua đống đồ vật trên xe. Ngay cả Mã mập cũng không nghĩ mấy thứ này còn có thể bán đi được, sợ rằng trong lòng hắn còn coi Lý Dương này là kẻ ngu si đi. Nhưng chỉ tiếc không bán được cái Ang lớn cho Lý Dương.

Lưu Cương lái xe, Lý Dương ngồi ở phó lái, vừa định đi, Lý Dương đột nhiên kêu Lưu Cương dừng lại, vẫy vẫy tay bảo Mã mập chạy tới.

Vừa thấy Lý Dương ngoắc tay, Mã mập lập tức chạy như điên tới nơi. Đối với gia đình không có tiền như Mã mập mà nói, Lý Dương không chớp mắt tiêu hết mấy vạn đồng tiền đã là nhân vật cấp đại gia trong mắt hắn rồi.

-Khi nào trở về, đem cái Ang lớn trong nhà đập bể đi, lau nhà sạch sẽ vào. Sau đó đừng chơi đồ cổ nữa, làm một công việc gì nho nhỏ mà kiếm sống. Nếu tiếp tục muốn đồ cổ, anh sớm muộn gì cũng bị táng gia bại sản thôi.

Lý Dương nói Mã mập ở bên cạnh liên tục gật đầu, nói xong Lý Dương liền đi. Mã mập có nghe hay không Lý Dương cũng không để ý đâu.

-Không ngờ Lý đại nhân là người có tâm địa lương thiện như vậy, nhưng mà tôi dám cam đoan, anh cứu không được hắn, ngược lại là hại hắn.

Ngô Hiểu Ly ở phía sau châm chọc Lý Dương một câu. Ngô Hiểu Ly xem ra, người như vậy tuyệt đối không thể cải tà quy chính. Lý Dương mua cái đống đồ vớ vẩn này đi chỉ làm cho bọn họ tăng thêm tâm lý may mắn mà thôi. Cái Ang lớn bọn họ không chỉ không đập vỡ, có thể còn tiếp tục muốn lừa người khác, với cách buôn bán của bọn họ căn bản sẽ không làm như vậy.

-Tôi cũng không có cách gì, tất cả tùy duyên đi.

Trên tay Lý Dương đột nhiên xuất hiện một cái bát màu trắng, tỉm mỉ mau bụi trên bề mặt của nó.

-Cái bát này?

Ngô Hiểu Ly cau mày, bật thốt lên.

-Chính là trong đống đồ vừa nãy đó, Lưu Cương, tôi trước tiên đừng quay về, tìm một bãi rác, ném toàn bộ những đồ kia xuống, đặt ở trên xe cũng chỉ vướng chỗ.

Lý Dương vừa quay đầu lại vừa nói, cười ha hả nhìn Ngô Hiểu Ly.

-Cái bát này đưa cho tôi xem nào.

Ngô Hiểu Ly tỉ mỉ quán sát cái bát, cái bát này nàng nhìn thấy tuyệt đối không đơn giản. Nếu không Lý Dương cũng sẽ không giữ lại cái này mà ném hết toàn bộ đi.

-Lẽ nào là từ Định Diêu, không giống, vuốt sao lại sáp như thế?

Ngô Hiểu Ly nhìn một hồi, cuối cùng lắc đầu, cái bát này nhìn kỹ cũng làm cho nàng có cảm giác cổ quái. Có phải đồ cổ hay không nàng cũng không dám xác định, bề ngoài có sai à.

-Tôi cũng không biết, nhưng mà khẳng định là một thứ tốt, khi về lấy cho ngoại công cô nhìn xem.

Lý Dương thần bí cười cười, quay đầu lại tiếp nhận cái bát, quan sát tiếp tục. Ngô Hiểu Ly vểnh môi, Lý Dương không nói nàng cũng không hỏi nữa, thứ này dù sao cũng không giống như một món cổ vật đi.

Sau khi ném tất đồ vớ vẩn đi, Lý Dương để lại duy nhất một cái bát, ba người lái xe trở về nhà của Lưu Tuyết Tùng. Trên đường đi Lý Dương vẫn mỉm cười thần bí, Ngô Hiểu Ly càng nhìn càng không phục.

-Lý Dương, cái bát trong tay anh rốt cuộc là có chuyện gì, đừng làm ra vẻ giả thần giả quỷ lừa gạt tôi đi?

-Lừa cô, tôi tốn 3 vạn đồng tiền nha, tôi cần gì phải làm vậy?

Nói xong lại ngồi yên một chỗ.

Nói tới cái bát, Lý Dương trong lòng quả thực khá là vui vẻ, một chuyến này cũng không phải tay không mà về. Không thể ngờ được trong đống rác rưởi đó lại có bảo bối, cũng may ánh mắt những “chuyên gia” kia không thấy được thứ trong tay mình.

Lúc ở trên sân thương nhà Mã mập, Lý Dương vận dụng năng lực đặc thù đã vô tình phát hiện trong một đống rác đó tình có một thứ không ngờ lại chứa tới mười một tầng khe sáng. Một tầng là 60 năm, như vậy 11 tầng tròn 660 năm, nói cách khác cái bát này chí ít có tới 660 năm lịch sử.

Cái phát hiện này làm cho Lý Dương vô cùng kinh hỉ, lúc đó hắn trực tiếp dùng năng lực đặc thù phân tích tỉ mỉ cái chén nhỏ này. Cuối cùng Lý Dương phán đoán, đây là một kiện Từ Oản (oản = bát, từ = sứ) của Cao Ôn Xu Phủ thời Nguyên. Sở dĩ dưới ánh mắt nhiều người như vậy mà vẫn che dấu được là nhờ bên ngoài bát này được che dấu bằng một tầng dầu trơn.

Loại dầu trơn này không biết được làm bằng thứ gì, không ngờ lại nửa trong suốt đi. Hơn nữa màu sắc vô cùng tiếp cận với màu cái bát, không nhìn kỹ tuyệt đối không nhìn ra được. Bởi vì dầu mỡ dính lên trên bề mặt cái bát này quá lâu rồi. Cuối cùng đã biến hóa thành một tầng dầu bao trùm lên cái bát. Cho nên nó biểu hiện ra bên ngoài khi dùng tay sờ vào có cảm giác rất sáp.

Lý Dương đối với tầng dầu này cũng rất là hiếu kỳ, dưới năng lực đặc thù của hắn chỉ có thể nhận ra được tầng dầu khô căn này, nhưng không thể nhìn ra được rốt cuộc cái tầng dầu này là do loại dầu trơn gì hình thành nên. Hơn nữa loại dầu trơn này có thể bao trùm lên cái bát trong khoảng thời gian nhiều như vậy mà vẫn không bị người phát hiện ra.

Đồ sứ của thời Nguyên, còn có thể bảo trì nguyên vẹn hoàn chỉnh tới như vậy, sẽ có giá trị nhất định. Tuy nói còn kém hơn Nguyên Thanh Hoa, nhưng tuyệt đối không phải chỉ mất 3 vạn đồng tiền là có thể mua được. Lại nói lần này Lý Dương đã kiếm được một món, nhưng chỉ là Lý Dương hiện giờ còn chưa biết, cái món này rốt cuộc lớn thế nào.

Cao Ôn Xu Phủ Từ, hiện giờ được kêu là Noãn Bạch Dứu Từ, là một loại Quan Diêu làm đồ sứ thời Nguyên, nó cũng giống như Nguyên Thanh Hoa, số lượng còn lại tới giờ không có nhiều.

Noãn Bạch Dứu Từ mang theo Khoản Xu Phủ đều là đồ sứ Quan Diêu, mặt khác Dân Diêu cũng có rất nhiều Noãn Bạch Dứu Từ, nhưng mà chất lượng của nó có chênh lệch rất lớn với Noãn Bạch Dứu Từ làm ở Quan Diêu. Giá trị của cái bát này tạm thời Lý Dương còn chưa thể tính ra được, loại đồ vật này có quá ít mà.

Cái Noãn Bạch Dứu Từ Oản (bát) này được làm khéo léo phi thường tinh mỹ, đường kính đại khái chừng 30 mm, chiều cao 15 mm, đường kính đáy bên trong cũng tầm 7, 8 mm gì đó.

Bên trong bát được trang trí bằng những vòng hoa văn cây cỏ, còn có màu mây, rồi cánh nhạn bay lượn, tất cả đều giống như đúc, nhìn qua tinh mỹ vô cùng.

Trọng yếu nhất là, ở giữa có hai chữ Khoản “Xu Phủ” nằm đối xứng, không có hai chữ này thì giá trị của cái bát này sẽ suy giảm mạnh. Nhưng chỉ tiếc là tầng dầu đã làm cho nó không còn ra hình thù gì, nếu không thì Lý Dương cũng đã biết được giá trị món đồ này rồi.

Ở tâm đáy của cái bát, còn có văn sức hình hoa sen nở rộ, trong đó còn có ba đạo song tuyết huyền văn, trọn vẹn hiện lên ba tầng văn sức.

Những thứ này tất cả đều được Lý Dương dùng năng lực đặc thù của mình mà nhìn thấy, nếu dùng mắt thường mà nói, bởi vì có tầng dầu bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy văn sức loạn thất bát tôio không theo quy tắc gì cả, không làm cho bất luận kẻ nào chú ý tới.

Trên thực tế cái Noãn Bạch Dứu Từ Oản này cũng có chỗ để người tôi nhìn ra nó là vật không tầm thường chút nào. Đó chính là phần chân đế của nó, tại đây cũng không có tầng dầu bao phủ, đáng tiếc, thấy mặt ngoài của cái bát, thì còn rất ít người nguyện ý đi nhìn cái chân đế này.

Chỉ trong chốc lát, xe đã chạy tới nhà của Lưu Tuyết Tùng. Lý Dương dùng giấy không thể lau đi được tầng dầu trơn, hắn không thể làm gì khác được là tạm thời buông tha đã. Sau này trở về nhất định phải dùng vật gì để tẩy rửa cái lớp dầu mỡ này. Nhưng lại không thể làm tổn thương đồ bên trong.

-Ngoại công, chúng con đã trở về.

Còn chưa có vào tới cửa, Ngô Hiểu Ly đã lớn tiếng hô, Lý Dương cầm bát cùng Noãn Lô đi tới, Ngô Hiểu Ly đã chạy vào trong nhà rồi.

-Nhanh như vậy đã về sao, xem xong chưa?

Lưu Tuyết Tùng từ trong phòng khách đi ra, cười ha hả nhìn Ngô Hiểu Ly, chỉ chốc lát đã nhìn thấy Lý Dương cầm bát cùng Noãn Lô đi vào nhà.

-Xem xong rồi, may mà ngài không đi, bằng không lại mất công tức giận rồi.

Ngô Hiểu Lỵ chạy tới trong phòng uống hớp nước, lời này của nàng nói rất đúng. Nếu Lưu Tuyết Tùng mà đi, một lão nhân như lão nhìn thấy cái quan tài còn không tức chết à.

Lưu Tuyết Tùng cười lắc đầu nói:

-Ha ha, là giả sao? Tôi phỏng chừng cũng không thể thật được, con trai của lão Mã tôi cũng biết một chút, muốn mua được Tuyên Đức Đại Ang căn bản là không có khả năng.

-Người biết là giả sao còn bảo chúng con đi nữa.

Ngô Hiểu Lỵ đi ra, ôm lấy cánh tay của Lưu Tuyết Tùng, vẻ mặt bất mãn.

-Ha ha, cho các người đi là để tăng thêm kiến thức, mặc kệ là đồ thật hay giải, nhìn nhiều cũng không phải không tốt.

Lưu Tuyết Tùng cười ha hả một tiếng, nói với Lý Dương:

-Tiểu Lý, cháu cầm cái gì trên tay vậy?

-Ngoại công, đây là hai kiện đồ vật hắn mua được từ nhà của con trai lão Mã đó. Kỳ thực hắn mua một đống, tất cả những cái khác đều là rác rưởi đã ném đi rồi. Con xem chỉ có cái Noãn Lô còn có chút tiền, còn cái khác đều uống phí cả.

Ngô Hiểu Ly lập tức thêm mắm thêm muối nói câu chuyện lại một lần, dù sao bọn họ cũng là người một nhà không thể nói là Lý Dương là kẻ ngốc được. Mà nàng chỉ có thể nói là tiêu tiền uổng phí mà thôi.

Nhưng mà từ chuyện quan tài là không nói, chỉ nói là một loại giả mà thôi, chuyện này ít nói với người già là tuyệt nhất.

-Ông xem hắn đi, ôm một cái chén bể còn nói là bảo bối, con hỏi hắn còn không nói.

Nói xong những lời này, Ngô Hiểu Ly biểu hiện vẻ bất mãn ra mặt, chỉ vào cái Noãn Bạch Dứu Từ Oản trong tay Lý Dương cả giận nói.

-Tiểu Lý, cháu đưa tôi xem cái bát nào.

Lưu Tuyết Tùng híp mắt, chỉ cười nghe Ngô Hiểu Ly nói. Chờ khi Ngô Hiểu Ly nói xong lúc này hắn mới hỏi Lý Dương. Cái Noãn Lô này là một kiện khai môn cổ vật. Ngay cả Lý Dương cũng nhìn ra được, tự nhiên Lưu Tuyết Tùng càng không phải nói, chỉ có cái bát này là Lưu Tuyết Tùng không nhìn thấy rõ lắm.

-Đương nhiên có thể, ngài có thể tùy ý nhìn coi.

Lý Dương vội vàng cầm cái bát mang tới, bí mật trong bát hắn chưa nói. Hắn cũng muốn nhìn xem Lưu lão có thể nhìn ra được chỗ kỳ hoặc của cái bát này không. Lưu lão vừa khảo nghiệm hắn một chút, hiện giờ hắn cũng muốn khảo nghiệm lão Lưu

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status