Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 355: Taxi


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Cháu gái Tần lão lái xe nhưng cũng không nhanh không chậm. Chưa đến nửa giờ thì bọn họ đã tiến vào trong khu biệt thự, cuối cùng dừng trước cửa một căn biệt thự rất lớn.

Sau khi xuống xe, Lý Dương cảm thấy rất kinh ngạc.

Lý Dương và Lưu Cương dưới sự tiếp đón của Tần lão tiến vào bên trong căn biệt thự. Con trai của Tần lão là thương nhân ở Trùng Khánh. Bản thân Tần lão cũng có những khoản tiền tích cóp của mình. Nhìn chung thì điều kiện sống của các vị chuyên gia đều rất tốt.

Kỳ thật thì Lý Dương đã sớm biết điều này. Giá trị con người của các chuyên gia đều rất cao.

Hà lão thì không cần phải nói. Bạch Minh và Mao lão tuy rằng có thấp hơn một chút nhưng cũng thuộc vào hàng khá giả. Nếu không thì Bạch Minh cũng không có khả năng mở được viện bảo tàng với một lần trả duy nhất là sáu mươi vạn.

Đồ cổ là nghệ thuật nhưng tiền tài cũng rất quan trọng. Trong cái thời đại mà con người sưu tầm những vật phẩm tốt thì phải có mối quan hệ chặt chẽ với tiền. Nếu không có tiền thì chuyện gì cũng không làm được.

Hà lão luôn động viên Lý Dương kiếm tiền. Nếu không có tiền mà khi yêu thích một vật gì thì chỉ có thể đỏ mắt mà ngó suông thôi. Mà người có bản lĩnh thì lại càng đáng sợ. Bọn họ hội tụ rất nhiều điểm quan trọng. Một khi đã đi vào con đường này thì sẽ không còn cơ hội để rút lui.

Hà lão ngay từ đầu đã rất coi trọng Lý Dương. Ông nói như vậy cũng không phải là không có đạo lý.

Về đến nhà, Tần lão liền mang đồ vật này vào phòng sách, tự mình thể nghiệm nghiên mực thần kỳ này, để cháu gái mình tiếp đãi Lý Dương.

Nhưng cháu gái của Tần lão cũng sắp xếp xong phòng nghỉ cho Lý Dương và Lưu Cương rồi bỏ ra ngoài, sau khi bảo Lý Dương nghỉ ngơi cho khỏe. Lúc này thì Lý Dương cũng đành chịu.

Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ngồi máy bay lâu như vậy thì cũng mệt người.

Hai ngày sau, Lý Dương tạm biệt Tần lão, sau khi để lại nghiên mực cho Tần lão để ông ấy từ từ phục hồi. Ruili đổ bàn sắp diễn ra và hắn không muốn bỏ qua cơ hội này.

Ruili nằm ỏ phía tây tỉnh Vân Nam, giáp giới với Myanmar.

Ruili là một thành phố cảng nổi tiếng. Lý Dương cũng không biết nhiều về nó. Cái mà Lý Dương biết nhiều nhất cũng chỉ là Ruili đổ thạch.

Trong giới ngọc thành mà nói thì Ruili giống như một địa phương tập trung rất nhiều bảo vật. Nơi này có rất nhiều cửa hàng bán nguyên thạch. Số lượng nguyên thạch hàng năm được bán qua Myanmar chủ yếu là từ Ruili. Do đặc thù của vị trí địa lý đã tạo nên nền văn hóa đổ thạch ở nơi đây.

Ngoài các cửa hàng bán nguyên thạch thì các thương nhân nguyên thạch cũng chiếm một vị trí quan trọng ở Ruili.

Cả nước có đến hơn một nửa thương nhân nguyên thạch đến từ Ruili. Bọn họ không đổ thạch nhưng kinh doanh đổ thạch. Mỗi lần địa phương khác có hoạt động gì bọn họ đều chạy đến. Bình Châu công bàn, Nam Dương tụ thị càng không thể thiếu sự có mặt của bọn họ.

Những thương nhân nguyên thạch thường mang theo cả gia đình. Chỗ nào cần thì họ đến. Sau khi xong thì họ lại trở về.

Máy bay đáp xuống sân bay Đức Hoành. Người từ Trùng Khánh đến đây cũng không ít. Trên máy bay, Lý Dương chú ý đến một vài người đang thảo luận về đổ thạch, phỏng chừng cũng đến tham gia Ruili đổ bàn.

Máy bay đáp xuống, Lưu Cương lập tức mở bản đồ ra. Lần đến Ruili này hoàn toàn khác với đi Bình Châu. Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt đều không đến. Còn Lý Dương thì lần đầu tiên đến đây.

Lúc trước thực thi nhiệm vụ, Lưu Cương cũng đã từng đến đây hai lần nhưng đều đi ngang qua chứ không dừng lại. Cho nên anh ta cũng không có ấn tượng gì sâu đậm đối với Ruili.

- Lý ca, chúng ta thuê một cái xe trước nhé?

Nhìn bản đồ, Lưu Cương lập tức nói với Lý Dương. Ruili quá xa, còn bọn họ thì không có khả năng lái xe đến đây. Nhưng nếu không có xe cũng như không có phương tiện nào thì taxi chính là một lựa chọn không tồi.

- Được, trước hết thuê một chiếc xe, tốt nhất thuê ở một công ty lớn.

Cất bản đồ, hai người trực tiếp gọi xe taxi đi Đức Hoành Châu. Đức Hoành Châu là một châu tự trị tỉnh Vân Nam nhưng thoạt nhìn thì vẫn còn những kiến trúc kiểu cũ hơn so với Minh Dương.

Công ty taxi cũng không xa. Nhưng đến nơi thì Lý Dương và Lưu Cương đều choáng váng. Tất cả xe nơi đây đều đã được thuê hết. Mấy ngày nay, người từ bên ngoài đến tham gia Ruili đổ bàn không ít. Người nghĩ đến taxi không chỉ có một mình Lý Dương. Đại hội đổ bàn chưa bắt đầu nhưng tất cả ô tô của công ty taxi đã được thuê hết.

- Hai vị ông chủ, nhìn bộ dạng của hai người chắc chắn là đến tham dự Ruili đổ bàn và là đến lần đầu tiên?

Đã không còn ô tô cho thuê nhưng người nhân viên của công ty taxi cũng không tỏ ra sốt ruột, lại còn cười ha hả tiến lên hỏi chuyện Lý Dương và Lưu Cương.

Lý Dương gật đầu nói:

- Làm sao mà anh biết được?

- Vừa nhìn thấy thì đã đoán ra ngay. Những người trước đây gọi điện thoại đến công ty taxi, trước thì chào hỏi, sau thì đặt tiền đặt cọc. Còn hai người thì không giống như vậy, lại trực tiếp đi đến.

Người nhân viên nở nụ cười, còn đem ra hai cái ghế, mời Lý Dương và Lưu Cương ngồi xuống.

Nhìn trời bên ngoài, Lý Dương bất đắc dĩ ngồi xuống trước. Hôm nay thuê không được xe thì việc đến Ruili sẽ có chút khó khăn. Chỉ sợ là phải lưu lại Đức Hoành Châu một ngày.

- Sự thật thì ngài cũng đừng quá lo lắng. Tuy rằng công ty chúng tôi không có xe nhưng không có nghĩa là chỗ khác không có xe.

Người nhân viên kia lại nở nụ cười thần bí. Lý Dương và Lưu Cương nhìn thoáng qua đã có sự nghi hoặc. Nếu có xe thì sao lúc này không nói, lại còn làm ra vẻ thần bí chi nữa.

- Khụ, khụ!

Người nhân viên ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói:

- Hai vị ông chủ, hai người đều là lần đầu tiên đến tham dự cá cược Ruili, do đó càng cần đến một người dẫn đường. Nếu có người quen thuộc địa bàn thì không chỉ giảm bớt cho hai người rất nhiều phiền toái mà nói không chừng còn có thể giúp hai người tiết kiệm được tiền. Mọi người nói có đúng không?

Lý Dương sửng sốt một chút, lập tức hỏi:

- Dẫn đường? Ý của anh là chúng tôi phải thuê cả người lẫn xe à?

Người nhân viên phấn khích la lên:

- Đúng rồi, vừa nhìn thì đã biết ông chủ đây là người khôn khéo rồi. Tôi biết một người có xe, mà còn là chiếc xe độc nhất. Nếu như ngài muốn mang theo người thì cậu ta có thể đi theo hai người để lái xe, đồng thời cũng kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ. Giá cả không cao đâu, rất phải chăng.

- Giá không cao thì là bao nhiêu tiền?

Lý Dương cười khẽ, lắc đầu hỏi một câu.

- Giá thuê cả người lẫn xe là một ngàn đồng một ngày. Nhưng tiền xăng thì hai người phải chịu. Hai vị ông chủ xem như thế nào?

- Một ngàn đồng thì không thành vấn đề nhưng làm sao tôi biết người đó có năng lực chứ. Vừa lái xe, vừa dẫn đường lại vừa kiêm luôn bảo vệ. Nếu như cái gì anh ta cũng không được thì coi như mệt cho chúng tôi rồi.

Lý Dương lại hỏi nhưng người nhân viên lại cảm thấy rất hưng phấn:

- Điểm ấy thì ngài cứ yên tâm, tôi có thể đảm bảo người bạn này của tôi tuyệt đối có thể làm được tất cả các điều đó.

- Được rồi, không cần anh đảm bảo. Anh cứ gọi anh ta đến là được rồi. Một ngàn đồng, chúng tôi đồng ý.

Lý Dương đột nhiên khoát tay. Với bọn họ thì điều quan trọng trước mắt là phải có xe. Có xe và không xe là hai điều khác nhau. Giá một ngàn một ngày không quan trọng, có thể nằm trong khả năng của Lý Dương. Nếu hắn tùy tiện giải tăng một khối Phỉ Thúy thì hắn có thể thuê xe được trong vòng một năm.

- Được, xin ngài chờ cho một lát, tôi gọi cậu ấy đến ngay.

Người nhân viên cao hứng đứng lên, đi sang một bên gọi điện thoại. Lý Dương thì không nghe ra anh ta nói cái gì nhưng Lưu Cương thì lại nghe được một ít. Đại khái là người này gọi điện thoại gọi bạn mình về. Giá một ngày là ba trăm đồng. Cũng khó trách sao người nhân viên này lại có vẻ tích cực như vậy.

Một ngày ba trăm, chờ sau khi hoạt động chấm dứt thì phải mất gần mười ngày. Y động mồm động mép giới thiệu mà có thể kiếm được ba ngàn đồng. Phỏng chừng còn cao hơn tiền lương của anh ta.

- Hai vị ông chủ, tôi đã gọi cho bạn tôi rồi. Anh xem có nên đặt cọc trước hay không?

Chỉ trong chốc lát, người nhân viên vội chạy đến, nở nụ cười nịnh, xoa xoa ngón tay cái nói với Lý Dương.

- Tiền đặt cọc không thành vấn đề nhưng hãy cho chúng tôi thấy xe và người trước đã.

Lưu Cương lên tiếng trả lời thay cho Lý Dương.

- Ngài yên tâm, chúng tôi ở đây làm sao mà trốn được. Xe không đến thì chúng tôi sẽ bồi thường lại tiền đặt cọc cho ngài.

Người nhân viên lập tức vỗ ngực. Nhìn bầu trời bên ngoài, Lý Dương cũng không muốn tiếp tục so đo với y, trực tiếp lấy ra ba nghìn đồng đưa cho y xem như là tiền đặt cọc.

Đếm tiền, người nhân viên kia càng có vẻ cao hứng hơn. Không đợi Lý Dương thúc giục, y liền gọi điện thoại lại cho người bạn kia.

Hơn hai mươi phút sau, xa xa xuất hiện một chiếc xe. Nhìn chiếc xe này Lý Dương và Lưu Cương đều sửng sốt một chút.

- Lão Dương, lão Dương mau đến đây.

Khi chiếc xe lại gần, người nhân viên liền vội vàng ngoắc lại. Lý Dương và Lưu Cương cười khổ trong lòng. Chiếc xe vừa đến là một chiếc xe bánh mì cũ nát. Loại xe như vậy ở Minh Dương rất nhiều. Nhiều nhất là hai trăm đã có thể thuê trọn một ngày. Một ngàn đồng, xem ra thì bọn họ đã bị hố rồi.

Lưu Cương xem ra cũng hiểu được. Với ba trăm tiền thuê mỗi ngày thì người này cũng sẽ đồng ý. Chiếc xe này ở thị trường là một trăm đồng một ngày. Có được bảy trăm một ngày thì nếu đổi thành Lưu Cương thì anh ta cũng đồng ý.

- Lý ca, không thì chúng ta từ chối?

Lưu Cương nói một câu. Người trên xe đã nhảy xuống. Lý Dương sau khi nhìn người lái xe, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.

- Thôi đi, nếu xe đã đến đây thì cứ dùng nó. Chỉ cần không xấu và có thể chạy được thì là được rồi. Tôi cũng không phải là người hở cái gì cũng đều phải chìu theo đâu.

Người lái xe khoảng chừng hai mươi bảy tuổi, cao một thước tám lăm, nặng hơn tám mươi kg . Hơn nữa vừa nhìn thì đã biết là người thật thà. Ít nhất thì Lý Dương cũng cảm thấy hài lòng với người lái xe.

Lưu Cương thì không để ý nhiều như vậy. Xe gì thì y cũng có thể ngồi. Chỉ sợ là trong khoảng thời gian này Lý Dương vẫn ngồi xe tốt nên cảm thấy không quen. Nhưng nếu Lý Dương đã đồng ý thì Lưu Cương cũng không phản đối.

Với loại xe như vậy thì Lưu Cương cũng còn có một nguyên nhân khác. Nơi này giáp giới với Myanmar. Do đó những thương nhân Myanmar buôn lậu cũng có ở trong này. Vì thế xe càng xấu thì lại càng an toàn. Ruili đổ bàn tập trung mọi thành phần trên khắp cả nước. Lưu Cương chỉ sợ Lý Dương sẽ gặp điều gì bất lợi mà thôi.

Hai người bọn họ liền lên xe. Chất lượng của chiếc xe dĩ nhiên là không tốt rồi.

- Anh tên gì?

Lý Dương sau khi lên xe liền liếc mắt đánh giá người lái xe một cái. Ấn tượng đầu tiên về người lái xe này vẫn không sai.

- Xin chào, tôi tên Dương Chí Cương.

Chàng thanh niên giơ bàn tay có chút bẩn thỉu nói. Tuổi của anh ta không lớn, thanh âm cũng rất thôi. Hơn nữa Lý Dương phát hiện trên tay anh ta có rất nhiều vết chai, tuyệt đối là người lao động vất vả quanh năm.

Duy Linh

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status