Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 812: Hai trăm triệu đô vẫn thấp


Nghe Chu lão giải thích, Lâm Lang bọn họ cũng trợn mắt, há hốc mồm.

Tin đồn truyền đi quá nhanh, chỉ mới một buổi chiều, liền khiến cho mọi người đều biết, nhìn dáng vẻ bọn họ, chuyện của Lý Dương cũng có thể truyền về Trung Quốc rồi, bây giờ mạng Internet vô cùng phát triển.

- Chu lão, mọi người … sao mọi người cứ nhìn vậy?

Lý Dương có vẻ dở khóc dở cười, sau khi Chu lão nói xong, người trong bàn vẫn nhìn chằm chằm Lý Dương, tựa như nhìn quái vật.

Chu lão hơi sững sờ, lập tức lắc đầu, nói:

- Chúng ta có thể nghĩ thế nào, Lâm tiên sinh, anh thật sự định bỏ ra hai trăm triệu đô la Mỹ để mua Phỉ Thúy của Lý Dương sao?

Chu lão nói xong lời cuối cùng, chính là hỏi Lâm Lang, trên mặt Lâm Lang và Lý Dương cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lúc này hai người bọn họ cũng đã hiểu được nguyên nhân.

Chuyện truyền đi nhanh như vậy, rộng như vậy, nguyên nhân lớn nhất cũng chính bởi vì cái giá Lâm Lang đưa ra.

Một khối Phỉ Thúy còn chưa qua gia công, không kể trước đó mất bao nhiêu tiền mua, Phỉ Thúy giải ra bán hai trăm triệu đô la Mỹ thì bản thân nó chính là một kỷ lục. Con người đều có lòng hiếu kỳ, những chuyên gia này cũng không ngoại lệ, đặc biệt là chuyện lần này lại là một người trong nghề với bọn họ làm.

Trong tình huống này, một truyền mười, mười truyền một trăm, sợ rằng không đầy một buổi chiều, tất cả những người này liền biết chuyện.

Lúc này cuối cùng Lý Dương cũng hiểu, vì sao vừa rồi mấy người xa lạ kia cũng cứ nhìn mình.

Trong đoạn video đúng là có hình Lý Dương đeo kính giải thạch, nhưng cuối cùng khi giải xong và bàn tán giá cả lại không đeo, hơn nữa, quấn áo trên người của hắn và quần áo của người trong video hoàn toàn giống nhau, chỉ cần không phải người mù, nhất định có thể nhận ra hắn.

- Quả thật tôi đưa ra cái giá này, nhưng Lý tiên sinh không bán!

Nói đến cái đề tài này, Lâm Lang tự giễu bản thân, với người như Lý Dương thì đúng là hết cách, kim tiền với Lý Dương cũng chẳng có tác dụng là bao, Lâm Lang cũng nhận thấy rằng Lý Dương cũng không quan tâm tiền, hắn cũng không thiếu tiền.

- Không bán?

Chu lão kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói xong, lại tròn mắt nhìn Lý Dương, ánh mắt của hắn lại càng kỳ quái hơn.

Người chung quanh cũng không khác gì hắn, trong mắt cũng mang theo sự nghi hoặc.

Hai trăm triệu đô la Mỹ, đây cũng không phải là hai trăm triệu nhân dân tệ, coi như là hai trăm triệu nhân dân tệ một khối Phỉ Thúy, đó cũng là giá trong mơ, như vậy mà Lý Dương còn không bán, lúc này mọi người thật không hiểu cái gì.

- Lý tiên sinh, bái phục!

Một ông lão hơn sáu mươi tuổi ngồi bên cạnh Chu lão, đột nhiên chắp tay nói với Lý Dương, trong mắt của ông ta còn có chút kích động.

- Lý Dương, tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Tống Học Dân - Tống lão ở Đài Loan!

Chu lão nghiêng người sang bên cạnh, chỉ vào ông lão bên cạnh, lại nói tiếp:

- Hôm nay Tống lão vừa tới, vừa rồi chúng tôi vẫn đang nói đến cậu, sớm biết hôm nay cậu còn có chuyện đặc sắc như vậy, chắc chắn sẽ đi cùng cậu ra ngoài, Bạch lão và Mao lão thật may mắn!

Lời của Chu lão khiến không khí chung quanh tốt hơn một chút, mấy người trên bàn cũng nở nụ cười.

- Tống lão, sao ngài không nói trước một tiếng, để cho chúng tôi ra sân bay đón ngài!

Lý Dương vội vàng đứng lên, đoàn đại biểu chuyên gia Trung Quốc đến tham dự lần này tổng cộng có mười bốn người, trong đó có một người Đài Loan và một người Hương Cảng, đại biểu của Đài Loan tới chính là Tống Học Dân.

Lần này có thể để cho chuyên gia Đài Loan và đại lục đi cùng cũng không dễ dàng, ở Đài Loan có vài người còn đứng ra phản đối, cuối cùng do Tống Học Dân kiên trì nên mới được.

Tống Học Dân ở Đài Loan là thế hệ sưu tầm đầu tiên, hôm nay sáu mươi bảy tuổi, tuổi tác không tính là quá già.

Lần này Lý lão ở Cố Cung Đài Bắc cũng nhận được thư mời, nhưng sau khi thương lượng cùng Hoàng viện trưởng ở Bắc Kinh, liền quyết định mời Tống Học Dân làm đại biểu chuyên gia Đài Loan.

Tài nghệ giám định của Tống Học Dân ở Đài Loan không phải thứ nhất, nhưng đồ ông sưu tầm rất phong phú, tuyệt đối đứng ở vị trí đầu não, Tống gia rất có thế lực ở Đài Loan, cũng rất có tiền, người như vậy mới có thể lấy ra vật phẩm tốt nhất để tham gia giám định bảo bối.

Dĩ nhiên, Cố Cung Đài Bắc có nhiều đồ cổ đáng giá hơn đồ trong tay Tống Học Dân nhiều, nhưng hầu như đều là thuộc về quốc gia, không thích hợp đem đi tham gia hoạt động giám định dân gian loại này.

- Không cần không cần, tôi đã nói trước là sẽ đi Mỹ, chơi mấy ngày ở chỗ con gái, sau đó mới tới Canada!

Tống Học Dân nhìn Lý Dương, trong mắt còn mang theo một khát vọng, ánh mắt này Lý Dương thấy rất quen thuộc, dường như đã thấy ở Lâm Lang, lúc này Lý Dương vội vàng tránh ánh mắt của Tống Học Dân.

Đối với người tên Lý Dương, thật ra Tống Học Dân cũng thật tò mò, trước khi tới đây, ông đã nghe Lý lão nhiều lần nhắc đến cái tên này. Ông biết Lý Dương trẻ tuổi, lại vừa đính hôn, hơn hai mươi tuổi, nhưng đồ cổ hắn sưu tầm được, đặc biệt là những quốc bảo thần khí, ngay cả hai đại Cố Cung cũng không thể không ghen tỵ.

Lần này tới Toronto, ông cũng biết Lý Dương là đoàn trưởng đoàn chuyên gia Trung Quốc, vừa bắt đầu còn có chút không phục, nhưng vừa tới đây, liền bị mấy cái tin đồn nóng bỏng nhất làm cho tâm phục khẩu phục.

Nghiên kỳ lân kim tinh, một nghiên cổ rất có giá trị, là đại biểu cho thần nghiên, Lý Dương tới Canada ngày thứ hai liền mua được một món hời như vậy, đây là tin tức khi ông còn chưa tới khách sạn đã nghe được.

Nghiên kỳ lân kim tinh thần kỳ, nhiều đại biểu Trung Quốc đã được thưởng thức, mỗi người đều khen không dứt miệng.

Hơn nữa, Tống Học Dân còn biết tin đồn nghiên thần long thần hổ và nghiên kỳ lân kim tinh vốn là một đôi, đã sớm thuộc về Lý Dương, để cho hai đại nghiên thần hội tụ, đây chính là công đức không nhỏ.

Bản thân Tống Học Dân là một người yêu thích đồ cổ, còn không biết nên làm thế nào gặp được Lý Dương, biết được những tin đồn này, lại bị Lý Dương làm cho kinh ngạc.

Sở thích của Tống Học Dân rất rộng, đồ sứ, ngọc, văn phòng phẩm, tranh vẽ … đều rất thích, đây là đặc điểm của người sưu tầm có tiền, bọn họ không quan tâm tiền, chỉ cần thấy thích đồ cũng sẽ muốn mua bằng được.

Trong số những đồ sưu tầm này, Tống Học Dân cũng rất thích ngọc, trong đó có Phỉ Thúy, đã từng đặc cách đi tham gia giao dịch Phỉ Thúy Bình Châu và Myanmar, tự chọn mua nguyên liệu, mời ngọc đại sư điêu khắc ngọc làm cho mình theo ý thích.

Tống Học Dân cũng biết cược thạch, nhưng năng lực cược thạch cũng không mạnh, chỉ có thể nói là bình thường, hơn nữa còn rất bình thường. Nhưng sự hiểu biết về Phỉ Thúy của ông lại vô cùng sâu, có Phỉ Thúy cao cấp, hoặc là thấy khối Phỉ Thúy mình thích, ông cũng sẽ tìm mọi cách mua bằng được.

Trong số Phỉ Thúy mà ông sưu tầm cũng có một vòng tay làm bằng Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, cũng là món mà ông cực kỳ yêu thích.

Hiểu biết của Tống Học Dân đối với Phỉ Thúy vô cùng sâu, nên vừa bắt đầu nghe nói Phỉ Thúy giá trị hai trăm triệu đô la Mỹ, cảm giác đầu tiên chính là không tin.

Phỉ Thúy đỉnh cấp giá trị là rất cao, nhưng để đạt tới giá hai trăm triệu đô la Mỹ, phải là khối rất lớn, theo tình hình cược thạch hiện nay, muốn giải ra khối Phỉ Thúy lớn như vậy có thể nói là vô cùng khó khăn.

Nhưng sau khi nhìn thấy đoạn video kia, những ý nghĩ này liền không còn nữa.

Long Thạch Chủng, là Long Thạch Chủng, biết được tên khối Phỉ Thúy này, từ trong video thấy được hình khối Phỉ Thúy này, Tống Học Dân ngây người ước chừng mấy phút, cho đến khi người trợ lý bên cạnh gọi, ông mới tỉnh lại, và tới đây.

Điều này khiến cho trợ lý của ông ta cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn chưa bao giờ thấy Tống Học Dân thất thố như vậy.

Khi đó Tống Học Dân đã không còn để ý những chuyện nhỏ nhặt này nữa, đến khắch sạn ông liền hỏi thăm chung quanh, hỏi xem bây giờ Lý Dương ở đâu, cuối cùng là Chu lão khuyên nhủ thật lâu, mới khiến cho tâm trạng ông ổn định lại, an tâm ở trong khách sạn chờ đợi Lý Dương.

Tống Học Dân sưu tầm Phỉ Thúy cũng đã được ba mươi năm, Long Thạch Chủng cũng là một lần ông tình cờ biết được, biết giá trị loại Phỉ Thúy này.

Đáng tiếc đời này ông cũng chưa thấy qua Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, trong lịch sử Long Thạch Chủng xuất hiện qua mấy lần, cũng chỉ trên diễn đàn nhắc đến, cuối cùng bị người nào sưu tầm được cũng không ai biết.

Cho nên ông ta càng rõ ràng hơn giá trị của một khối Phỉ Thúy như vậy, xác định được khối Phỉ Thúy này chính là Long Thạch Chủng, ông thậm chí cảm giác Lâm Lang đã ra giá thấp một chút, Phỉ Thúy như vậy, giá hai trăm triệu đô la Mỹ cũng là giá thấp.

- Tống lão tới rồi, bây giờ đoàn đại biểu chuyên gia Trung Quốc chúng ta, chỉ có Hoàng lão chưa tới thôi!

Nhìn Tống Học Dân, Lý Dương có dự cảm xấu, vội vàng nói sang chuyện khác, bên cạnh Lâm Lang vẫn cười ha hả nhìn Tống Học Dân, không nói gì.

Lâm Lang và Tống Học Dân đã sớm biết nhau, Lâm Lang còn từng bán cho ông ta một số Phỉ Thúy cao cấp, đương nhiên là có biết ông ta yêu thích Phỉ Thúy.

Lúc này Tống Học Dân nghĩ gì Lâm Lang vô cùng rõ ràng, nghĩ tới mình cũng bị “va phải tường”, người mới quen như Tống Học Dân, Lý Dương sẽ không để ý.

Bây giờ Lâm Lang cũng vô cùng hài lòng về việc mình cũng sẽ có một món làm từ Long Thạch Chủng.

- Hoàng lão ngày mai sẽ đến, Lý Dương, nếu cậu không có chuyện gì, mai chúng ta cùng đi đón nhé!

Chu lão nhỏ giọng nói một câu, lần này Chu lão là đoàn phó đoàn đại biểu chuyên gia, giúp đỡ Lý Dương xử lý một số chuyện.

- Ngày mai à, mấy giờ nhỉ?

Lý Dương hơi có chút do dự, ngày mai hắn còn tính toán đi đến chỗ Trần Xung lão nhân kia tiếp tục lắng nghe ông răn dạy, đối với Lý Dương mà nói, Trần Xung lão nhân chính là kho bảo bối sống.

Trong kho này, ngoài những kinh nghiệm phong phú về cược thạch kia ra, còn có rất nhiều kinh nghiệm phong phú về cược mỏ, những điều này đều là những kiến thức Lý Dương muốn học.

- Năm giờ chiều, Lý Dương, nếu cậu không bận, tốt nhất nên đi!

Chu lão có chút bận tâm nhìn Lý Dương, Hoàng lão không giống với Tống Học Dân, lần này trong đoàn đại biểu chuyên gia Trung Quốc, người có danh tiếng lớn nhất chính là Hoàng lão.

Hoàng lão không chỉ nổi tiếng ở trong nước, trên thế giới cũng rất có uy tín, rất nhiều nhà sưu tầm nổi tiếng nước ngoài cũng vô cùng ngưỡng mộ ông.

Không khách khí mà nói, Hoàng lão tới chính là con át chủ bài, lần này các đại biểu chuyên gia tới, không có một vị cấp bậc thái sơn bắc đẩu cũng không được, mời Hoàng lão ra mặt, Hà lão gia đã phải tự mình làm cầu nối.

- Năm giờ chiều, không có vấn đề, nhưng tôi muốn đi một nơi trước đã, đến năm giờ tôi sẽ trực tiếp đi ra sân bay, Chu lão, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở sân bay có được không?

Thời gian Hoàng lão rất có lợi cho Lý Dương, như vậy trên căn bản hắn sẽ có thể có một ngày ở chỗ Trần Xung lão nhân, buổi chiều rời đi sớm một chút cũng được.

- Được thôi, nói trước như vậy đã!

Chu lão gật đầu, cũng an tâm, đón Hoàng lão, Lý Dương nhất định phải ra mặt, dù sao Lý Dương mới thật sự là đoàn trưởng.

Ở góc khác, Bạch Minh đã bắt đầu khua tay múa chân miêu tả cảnh tượng sáng hôm nay Lý Dương giải thạch giống như Liễu lão và Thái lão bọn họ.

Bạch Minh cũng vừa biết nguyên nhân nơi này xuất hiện cảnh tượng kỳ dị vừa rồi, biết được hắn có vẻ hưng phấn hơn, là người tận mắt chứng kiến việc giải thạch buổi sáng, những chuyên gia khác trên bàn hắn đều hỏi thăm hắn, thật phù hợp để hắn có thế phát huy tốt nhất sở trường của mình.

Dưới lời kể của Bạch Minh, chuyện giải thạch buổi sáng trở nên sinh động hoạt bát hơn, hiện ra như là một buổi giải thạch thần thánh vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status