Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 929: Sự thay đổi của bình hồ lô


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Không chỉ có bọn họ, ngay cả những người khách đang xem hàng bên cạnh đều quay đầu lại nhìn Lý Dương.

- Ông chủ Lý này xin ông đừng nói giỡn!

Nụ cười của ông chủ Lưu đã biến mất, còn hơi gượng, trong lòng có chút tức giận, bất kể là ai gặp chuyện thế này e rằng đều không thể bình tĩnh được.

Lý Dương khẽ thở dài, nói:

- Ông chủ Lưu, tôi không nói đùa, tôi nói thật đấy!

Đang nói, Triệu Khuê từ ngoài bước vội vào, trên tay hắn xách một cái túi, trong túi là một lọ bông gòn có cồn và một cục xà phòng, những món này là Lý Dương vừa mới dặn hắn đi mua.

Ông chủ Lưu nén cơn giận, cười nhạt một tiếng:

- Ông chủ Lý, ông đã không có thành ý như vậy, vụ làm ăn này không làm cũng được!

Tên nhân viên tiếp đón Lý Dương lúc nãy, còn có một tên chuyên nghênh đón khách đều đứng sau ông chủ Lưu, cảnh giác nhìn Lý Dương, ngay cả ánh mắt của những nữ nhân viên kia cũng thay đổi.

Lúc này, hình tượng của Lý Dương trong lòng bọn họ từ bạch mã hoàng tử nhanh chóng trở thành một tên vô lại.

- Ông chủ Lưu xin đợi một chút, nếu như ông không đồng ý, tôi sẽ dùng tiền mặt mua bán với ông ngay.

Lý Dương không chút để tâm, cười nhẹ, lắc đầu.

Bình hồ lô không nhỏ, cao hơn 30 cm, tròn trĩnh, nhìn rất đẹp, Lý Dương lấy bông gòn có tẩm cồn từ tay Triệu Khuê, lau chữ khắc dưới đáy bình, một lúc sau, trên bông gòn tẩm cồn dính chút màu xanh, còn chữ khắc dưới đáy bình đã thay đổi.

Mấy người chung quanh tụ tấp lại, đều tò mò nhìn Lý Dương, ngoài những khách hàng ở trong tiệm, còn có những người qua đường ghé tạt vào.

Thói quen thích náo nhiệt của người Trung Quốc ở mọi nơi đều như nhau.

Sau khi dùng bông gòn tẩm cồn lau chùi xong, Lý Dương lại dùng khăn giấy lau sạch chân đáy, ông chủ Lưu trợn tròn mắt trước những thay đổi này, lúc này chữ khắc vốn có đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.

Lý Dương lại lấy xà phòng lau bầu đế, bầu đế vốn dĩ nhìn thô ráp, ố vàng bị kem xà phòng phủ lên. Sau khi Lý Dương dùng nước khoáng rửa sạch xà phòng, vết ố vàng trên bầu đế đã hoàn toàn biến mất, không còn thô ráp nữa, nhìn nhẵn mịn hơn trước rất nhiều.

- Đây, đây là?

Ông chủ Lưu mở to mắt, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.

Sau khi chữ khắc dưới đáy bình và bầu đế thay đổi, cả món đồ sứ dường như biến đổi hoàn toàn, ông chủ Lưu giống như lần đầu tiên nhìn thấy món đồ sứ này.

Chỉ là sự thay đổi nhỏ ở hai nơi, nhưng cả món đồ sứ lại như được thay da đổi thịt, đừng nói ông chủ Lưu, hai tên nhân viên cùng với những người khách xung quanh cũng cảm thấy sự khác biệt.

- Bình hồ lô này không được bình thường!

Xung quanh có một vị khách cảm thấy nghi hoặc, gãi gãi đầu, hắn đã nói ra tiếng lòng của rất nhiều người, bọn họ đều cảm thấy bình hồ lồ này có gì đó kì lạ, nhưng lại không nói được là lạ ở chỗ nào.

- Đây là đồ sứ trong cung thời Đạo Quang đích thật, bình hồ lô Thận Đức Đường.

Trong đám người phía sau, có người đột nhiên nói một câu, rất nhiều người quay đầu lại nhìn, người nói là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đeo kính gọng đen, xem ra rất giống giáo sư đại học.

- Đồ sứ trong cung thời Đạo Quang đích thật?

Lập tức có người hỏi vặn lại, ông chủ Lưu càng ngây người ra, ông ta biết rất rõ, cái bình này được mua lại như hàng giả Dân Quốc và cũng được bán theo như hàng giả Dân Quốc, làm thế nào mà trong nháy mắt lại trở thành đồ sứ trong cung Đạo Quang đích thật rồi?

Điều này cũng giống như một cô gái bình thường đột nhiên hóa thân trở thành mỹ nữ trước mặt ông ta vậy.

Có điều bản thân ông ta thấy cái bình này cũng giống đồ sứ trong cung Đạo Quang đích thật, cho dù ban đầu thường hay bị lừa, nhưng làm nghề buôn bán đổ cổ lâu năm như vậy, bây giờ cũng có một trình độ giám định nhất định rồi.

- Đúng vậy, các vị xem con dấu này, nếu cẩn thận so sánh sẽ phát hiện nó với các đồ sứ trong cung thời Đạo Quang là cùng do một người làm ra, còn cái bầu đế này nữa, nhẵn mịn, tinh tế như vậy, không phải đồ sứ dân gian lúc đó có thể đúc ra được, những đồ nhái sau này càng không thể nhái được chất lượng bầu đế như vậy, tôi thấy đây chính là đồ sứ trong cung hiệu Thận Đức Đường thời Đạo Quang.

Người đàn ông giống giáo sư kia lại nói tiếp, nói xong bản thân ông ta cũng lắc đầu, nhìn Lý Dương.

Những người xung quanh không nghĩ ngợi nhiều như vậy, lúc này bọn họ đều sôi nổi bàn tán, những người có mặt ở đây đa số đều là những người thích sưu tầm, có trình độ nhất định.

Vân Châu Cổ Ngoạn Thành tầng này lại cao cấp hơn tầng kia, rất nhiều người mới tập tành sưu tầm đều đến tầng một và tầng hai, ít khi nào lên phía trên, họ rất hiếm khi mua đồ ở đây.

Người thích sưu tầm lại có trình độ nhất định đều có chút hiểu biết về đồ sứ Thận Đức Đường.

Thận Đức Đường được xem như một trong những đồ sứ nổi tiếng nhất cuối thời Thanh, đặc biệt là đồ sứ Phấn Thái, từ sau thời Đạo Quang thì cứ bị làm giả mãi, thời cuối Thanh có đồ giả, Dân Quốc cũng có đồ giả, đến hiện giờ vẫn có người làm giả, bởi vì người thích đồ sứ loại này rất nhiều.

Món đồ không có thị trường, tự nhiên sẽ không có ai làm giả, giống như quần áo không có nhãn hiệu, không hút khách, có muốn mua đồ giả cũng khó, đồ thật còn khó bán, trên thị trường làm gì có người nào đi làm giả.

Chính vì bọn họ có hiểu biết, vì thế đều biết mức độ nổi tiếng và giá cả của đồ sứ hiệu Thận Đức Đường.

- Ông chủ Lý, ông ta không phải do ông mua chuộc đó chứ?

Ông chủ Lưu đột nhiên hỏi một câu, hiện nay ông ta thấy cái bình hồ lô này cũng giống với Quan Diêu Đạo Quang thật lắm, tiếc là ông ấy biết món hàng này ban đầu vốn là đồ giả Dân Quốc, đầu óc lúc này cũng không linh động được.

Một người trên thương trường như ông ta theo bản năng xem người nói hộ lời cho Lý Dương là một tên cò.

Lý Dương hơi sững người, tiếp đó chỉ đành lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Bỏ đi, nếu ông chủ Lưu không tin thì coi như tôi chưa nói gì vậy, bốn mươi vạn, chúng ta lập tức dùng tiền mặt giao dịch!

Sở dĩ hắn đề nghị dùng bình hồ lô để trao đổi là bởi vì bình hồ lô này rất to, dạo gần đây hắn lại rất bận, phải đem Ngọc tỷ truyền quốc đi triển lãm khắp nơi, còn phải giúp Lý Tiểu Tùng lấy lại tất cả những vật sưu tầm của ông nội nên không tiện mang cái bình này đi khắp nơi.

Đem cái bình bán lại cho tiệm đồ cổ này thì hắn cũng bớt phiền phức, hơn nữa bình này vốn dĩ được phát hiện ở đây.

Hiện nay người khác không tin, hắn cũng sẽ không ép buộc, làm khó gì, không thể mang đi khắp nơi, cùng lắm chịu phiền phức một lần, tìm người gửi nó về Bắc Kinh theo đường hàng không, bất kể nói thế nào đây cũng là đồ sứ trong cung có giá trên mười vạn.

Lưu Cương ở bên cạnh liền đặt túi lên quầy, ông chủ Lưu hơi ngẩn người, vội vàng tiến lên trước một bước.

- Ông chủ Lý này xin ông đợi cho một lát, tôi không có ý đó, ông xem lô hàng này nhiều như vậy cần có thời gian để sắp xếp, tôi bảo người thu xếp trước, chúng ta đến phòng khách quý nghỉ ngơi một lát có được không?

Ông chủ Lưu mỉm cười nói với Lý Dương, hai tên nhân viên đằng sau ông ta đều ngẩn cả người ra, cả những người phục vụ kia cũng hơi ngớ người, sự việc phát triển ngoài dự liệu của bọn họ.

Lý Dương giơ tay xem đồng hồ, chậm rãi gật đầu.

Hơn chín mươi món đồ quả thật cần thời gian để thu xếp, nghỉ ngơi một chút cũng được, cho dù nói thế nào hôm nay hắn cũng phải mang những món đồ này về, còn về bình hồ lô trên tay này chỉ là thứ yếu.

Ông chủ Lưu trực tiếp dẫn Lý Dương lên lầu bảy, để lại những người trong tiệm ở đó bàn tán sôi nổi.

Lý Dương bước ra thang máy, nhìn thấy cầu thang đi lên lầu tám, lại nghĩ về chuyện lần trước đấu giá ở đây, không nhịn được cười.

Trên lầu tám là phòng hội nghị và sảnh bán đấu giá, người không được cho phép không thể lên đây.

Lầu bảy có bốn phòng tiếp khách quý, là nơi được thương gia cả Cổ Ngoạn Thành sử dụng chung, thuận tiện cho họ đón tiếp khách quý, đương nhiên nơi đây cũng không phải sử dụng miễn phí, cần phải trả tiền.

Phòng khách quý không rộng, giống với phòng khách quý của An Thị ở Minh Dương, sau khi đi vào trong, ông chủ Lưu liền mời bọn Lý Dương ngồi xuống, còn bản thân ông ta vẫn không ngừng xem xét bình hồ lô kia.

Bình hồ lô này ông ta càng xem càng cảm thấy giống đồ sứ trong cung.

Vốn khi mua về đã có chút nghi ngờ, hoa văn tinh xảo như vậy sao có thể là hàng giả Dân Quốc được, tiếc là bầu đế và chữ khắc dưới đáy đều mang đặc trưng rõ nét của đồ giả thời đầu Dân Quốc.

Mà thời đầu Dân Quốc, đồ sứ cũng từng có một thời kì huy hoàng ngắn ngủi, nói không chừng có thể đúc ra thứ hoa văn tinh xảo như vậy.

Cũng chính vì như vậy, món đồ sứ giả thời Dân Quốc này mới có giá cao hơn ba vạn, đồ giả Dân Quốc bình thường cũng chỉ có mấy trăm đồng, tốt hơn chút cũng chẳng qua là mấy ngàn đồng mà thôi.

Lúc này bầu đế và chữ khắc đã thay đổi, bản thân ông chủ Lưu nhìn, đã không nhìn ra vết tích gì của hàng giả Dân Quốc.

- Thần kì, quá thần kì rồi, ông chủ Lý, ông có thể nói cho tôi biết chuyện ban nãy là như thế nào không, món đồ sứ này tại sao vào tay ông chỉ trong nháy mắt lại có sự thay đổi lớn đến vậy?

Lại xem một lát, ông chủ Lưu lắc mạnh đầu, nói một cách xúc động, nhân viên ở đây đã mang trà lên, lúc uống trà mắt của ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào bình hồ lô.

Lý Dương mỉm cười nói:

- Thật ra rất đơn giản, cái bình này đã bị người ta giở trò che mắt!

- Có người giở trò?

Ông chủ Lưu ngạc nhiên ngẩng đầu, vẫn chưa hỏi tiếp, cửa phòng khách quý lại được mở ra, người bên ngoài vẫn chưa bước vào, đã có tiếng cười sang sảng truyền vào trước.

- Lão Lưu, lại mua được món đồ tốt gì rồi?

Chưa dứt lời, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào, người đàn ông có vóc dáng rất cao, hơn một mét tám, mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, xem ra rất có khí chất.

Lưu Cương, Triệu Khuê bọn họ khẽ chau mày, nhưng không có ai làm gì.

Bọn họ biết đây là người mà ông chủ Lưu kêu đến, nếu là tùy tiện xông vào thì đã sớm bị bọn họ tống khứ ra ngoài rồi.

Người đan ông không chút khách sáo, liền đi đến bên ông chủ Lưu, mắt nhìn bình hồ lô kia, nhìn thấy bình hồ lô, trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ hồ nghi.

Cái bình này ông ta từng thấy qua, trước đó không lâu ông chủ Lưu có đưa cho ông ta xem, nhờ ông ta giám định giúp vì vậy vẫn còn có ấn tượng.

Ông chủ Lưu đành lắc đầu đứng dậy, nói với Lý Dương:

- Ông chủ Lý, đây là bạn thân của tôi, chuyên gia giám định của Cổ Ngoạn Thành chúng tôi, Hạ lão sư, cái bình này tôi thật sự không chắc chắn lắm, vì thế mời ông đến để xem giúp, hy vọng ông đừng để tâm!

Người đàn ông này đích thật là do ông chủ Lưu tìm đến để giám định giúp, chuyện như vậy trong nghề đồ cổ không hiếm thấy, cũng không có gì đáng để che giấu.

Người đàn ông kia cuối cùng đã chú ý đến Lý Dương, ban nãy hắn chỉ mãi nhìn thấy sau lưng Lý Dương, sau khi bước vào lại chú ý đến món đồ sứ, vẫn chưa thật sự nhìn Lý Dương một cái.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ của Lý Dương, người đàn ông này ngây cả người ra, sững người đến hơn mấy giây, mới ra sức dụi dụi mắt, sau đó mắt càng lúc càng trừng to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status