Siêu cấp tiên y

Chương 196: Tiểu Nguyệt Nguyệt


Cắt điện thoại, Trương Văn Trọng bỏ vào trong túi, gãi gãi đầu, cảm thấy thật phiền não.

Nếu như là chuyện trị bệnh cứu người hay luyện đan luyện khí gì đó, đối với Trương Văn Trọng mà nói quả thực không có chút khó khăn. Nhưng hiện tại vấn đề hắn cần đối mặt cũng không phải là những chuyện kia mà là chuyện chọn quà sinh nhật tặng cho một cô gái. Đối với một người vốn giống một đầu gỗ như Trương Văn Trọng, không hiểu phong tình chút nào, độ khó của chuyện này quả thật rất cao. Đủ làm cho hắn có cảm giác đau đầu choáng váng.

Thẳng đến khi trở về phòng làm việc, nhìn thấy Tô Hiểu Hồng đang bận rộn bên trong, Trương Văn Trọng mới đưa tay vỗ trán, chợt hiểu ra lẩm bẩm: "Tuy rằng ta không biết mua quà gì tặng Vưu Giai, thế nhưng Tô Hiểu Hồng hẳn là sẽ biết chứ? Dù sao nàng và Vưu Giai đều là nữ nhân."

Cảm giác đã tìm được cứu tinh, Trương Văn Trọng lập tức kéo lại Tô Hiểu Hồng, nói: "Tiểu muội, có chuyện tôi muốn nhờ cô một chút."

Tô Hiểu Hồng trả lời rất sảng khoái: "Trương lão sư, sao thầy lại khách khí với em như vậy? Có chuyện gì cần em làm, thầy cứ dặn dò là được."

Trương Văn Trọng nói: "Sự tình là như vậy, tôi vừa nhận được điện thoại do Vưu Giai gọi tới, nói ngày mốt là sinh nhật của nàng. Nhưng vấn đề là cho tới bây giờ tôi chưa từng tặng quà cho nữ nhân, cho nên tôi cũng không biết nên tặng quà gì cho nàng mới tốt, vì vậy muốn nhờ cô hỗ trợ, cho một ý kiến."

"Nguyên lai là như vậy." Nghe xong lời nói của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng vỗ vỗ lên bộ ngực cực lớn của mình, bảo chứng nói: "Trương lão sư, chuyện này thầy tìm đến em, thì thật đã tìm đúng người. Thầy có biết, bạn của em đều đặt danh hiệu gì cho em không? Bọn họ đều gọi em là người hiểu tâm lý! Cho nên chỉ cần có sự giúp đỡ của em, bảo chứng thầy có thể tuyển được món quà cho Vưu Giai tỷ thích thú. Ai, Trương lão sư, lúc nào chúng ta đi mua quà tặng? Nếu không hay thế này, sau khi tan sở trưa nay, chúng ta đi mua nhé?" Vừa nhắc tới chuyện đi dạo phố mua sắm, hai mắt Tô Hiểu Hồng tỏa sáng, biểu hiện còn khẩn cấp hơn cả Trương Văn Trọng.

Nữ nhân quả nhiên đều có tiềm chất phát triển thành kẻ mua sắm cuồng.

Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười khổ, vội vàng nói: "Không cần phải gấp như thế, ngày mai chúng ta đi cũng được."

"Ngày mai?" Tô Hiểu Hồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó có chút hưng phấn nói: "Cũng tốt, ngày mai là cuối tuần, chúng ta không cần đi làm, có thời gian cả ngày có thể dùng đi dạo phố. A nha, lại nói tiếp, cả tháng nay em đã không được đi dạo phố rồi đó. Ngày mai em nhất định phải hảo hảo shopping thỏa thích!"

Trương Văn Trọng cảm giác sau gáy mình đang toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Uy uy, tiểu muội, cô không quên chuyện chính sự mà ngày mai chúng ta muốn làm đó chứ?"

Tô Hiểu Hồng cười hồi đáp: "Đi chọn quà sinh nhật cho Vưu Giai tỷ a, sao em lại quên được chứ? Trương lão sư, em nói cho thầy nghe nha, chuyện chọn quà sinh nhật không phải là chuyện đơn giản, bên trong còn có học vấn rất lớn đó. Cho nên tới ngày mai, chúng ta phải đi dạo chung quanh, mới có thể tuyển chọn được món quà sinh nhật thích hợp cho Vưu Giai tỷ."

Thấy Tô Hiểu Hồng rất có hào hứng thao thao bất tuyệt nói chuyện, Trương Văn Trọng cười khổ vội vàng ngăn lại: "Dừng lại, dừng lại đi tiểu muội, tôi biết chọn quà sinh nhật có học vấn rất lớn, cô không cần nói cho tôi nghe chi tiết, dù sao ngày mai toàn bộ đều nhờ cô."

Tô Hiểu Hồng cười thè đầu lưỡi, học dáng dấp nữ binh như trong ti vi, hướng Trương Văn Trọng cúi chào nói: "Dạ, bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ."

Sáng sớm hôm sau, Tô Hiểu Hồng khẩn cấp gọi điện thoại cho Trương Văn Trọng, hẹn hắn gặp mặt tại đường dành riêng cho người đi bộ tại đường Hà Tây, chuẩn bị đi mua quà sinh nhật cho Vưu Giai. Đối với sự nhiệt tình quá độ của Tô Hiểu Hồng biểu hiện ra, Trương Văn Trọng cũng chỉ đành cười khổ chấp nhận.

Khi Trương Văn Trọng đi tới đường dành riêng cho người đi bộ tại đường Hà Tây, gặp mặt Tô Hiểu Hồng, Tô Hiểu Hồng cũng không vội vã kéo hắn đi chọn quà sinh nhật, mà hướng hắn hỏi tình huống cụ thể về tính tình của Vưu Giai.

Thân phận bối cảnh, sở thích tính cách, có niềm yêu thích đặt thù gì, sợ và chán ghét nhất thứ gì, rất nhiều vấn đề linh tinh như thế đều bị Tô Hiểu Hồng hỏi ra, đồng thời nàng còn không quên cầm giấy bút ghi lại. Xem tư thế này của nàng, không hề giống nhân viên y tế một chút nào, lại giống như một ký giả chó săn luôn tìm hiểu chuyện bát quái. Nhưng Trương Văn Trọng cũng chỉ biết được thân phận bối cảnh và tính cách của Vưu Giai, đối với những vấn đề khác một mực chẳng biết.

"Không phải chứ, Trương lão sư, thầy và Vưu Giai tỷ quen biết lâu như vậy, không ngờ những tình báo cơ sở như thế cũng không biết?" Tô Hiểu Hồng rất kinh ngạc, nàng cũng không tiếp tục ghi chép, đem giấy bút ném vào trong túi xách mang theo, sau đó nói: "Hoàn hảo thầy còn biết được thân thế và tính cách của chị ấy, bằng không dù là người phóng khoáng lạc quan như em cũng chỉ đành bó tay hết cách thôi. Được rồi, Trương lão sư, chúng ta xuất phát."

Tô Hiểu Hồng dẫn Trương Văn Trọng bắt đầu chuyển động trong đường dành riêng cho người đi bộ thuộc đường Hà Tây.

Bởi vì thân phận bối cảnh của Vưu Giai, cùng với nguyên nhân tính cách của nàng, Tô Hiểu Hồng cũng không dẫn Trương Văn Trọng đi vào cửa hàng mỹ phẩm hoặc những cửa hàng nữ trang bình thường, chỉ trực tiếp dẫn hắn đi vào những cửa hàng Chanel, Dior, Yves Saint Laurent, những thương hiệu độc quyền về thời trang mỹ phẩm hàng hiệu nổi danh trên thế giới. Dựa vào tính cách của Vưu Giai để chọn quà, đáng tiếc chính là đi được vài cửa hàng cũng không chọn được món quà gì vừa ý.

Chuyển động một vòng bên trong các cửa hàng thời trang nổi tiếng, vẫn chưa mua được quà tặng gì thích hợp cho Vưu Giai. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi, ánh mắt của Tô Hiểu Hồng cũng bị một túi xách màu hồng phấn hấp dẫn, không khỏi chậm lại bước chân.

Trương Văn Trọng nhìn theo ánh mắt của nàng, không khỏi hơi nhíu mày, hơi kinh ngạc hỏi: "Thế nào, lẽ nào cô nghĩ túi xách màu hồng này thích hợp với Vưu Giai sao?" Tuy rằng hắn cũng không hiểu cách chọn quà tặng cho phái nữ, thế nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Vưu Giai. Hắn nghĩ với tính cách của nàng, sợ rằng sẽ không thích loại túi xách màu hồng phấn có vẻ dành cho những thiếu nữ vị thành niên như thế này. Lẽ nào cô gái nhỏ Tô Hiểu Hồng này lại có cách nhìn cao minh khác?

"Không, túi xách này không hề thích hợp chút nào với Vưu Giai tỷ." Tô Hiểu Hồng lắc đầu đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, nói: "Chúng ta đi thôi, ở đây cũng không có gì thích hợp cho Vưu Giai tỷ, chúng ta đi tìm xem chỗ khác."

Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Hồng, lại đưa mắt nhìn túi xách màu hồng phấn, không khỏi nở nụ cười, nói: "Tôi đã biết, là cô thích túi xách màu hồng phấn này phải không? Nếu thích thì mua nó đi."

Tô Hiểu Hồng xoay người lại nhìn Trương Văn Trọng, lắc đầu nói: "Túi xách này quá đắt, tôi mua không nổi."

Túi xách màu hồng phấn giá tiền hơn mười ngàn nguyên, tuy rằng trong nhà Tô Hiểu Hồng cũng có chút tiền, nhưng cũng sẽ không tới mức cho phép nàng mua loại túi xách đắt tiền đến như vậy.

"Hay là để tôi mua tặng cho cô." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói. Sau hai lần bán đấu giá Dưỡng Nhan Đan, bên trong ngân hàng hắn đã có khoản tiền mấy chục triệu.

"Đừng, túi xách này quá đắt, tôi không nhận nổi đâu." Tô Hiểu Hồng vội vã cự tuyệt: "Tuy hiện tại thầy lấy hai phần tiền lương mỗi tháng, nhưng muốn mua túi xách này cũng phải để dành một hoặc hai tháng phải không? Dù là có tiền, cũng không thể lãng phí như vậy. Nghe em nói, thầy nên để dành tiền cho mình, sau này thầy đi đâu cũng phải cần tiền nữa."

Trương Văn Trọng thế nào cũng không ngờ tới, Tô Hiểu Hồng luôn luôn biểu hiện như một cô em gái nhà bên, lại có thể nói ra một câu nói thành thục hiểu biết đến như vậy. Câu nói này, so với tính cách ngày thường của nàng tuyệt nhiên khác hẳn. Hắn nhịn không được nở nụ cười, nói: "Tiểu muội, tôi thật sự nhìn không ra cô còn có thể nói ra một câu nói ổn trọng như vậy."

Tô Hiểu Hồng vừa cười vừa nói: "Những lời này không phải do em nói đâu, là bà nội em lúc dạy cho anh họ em nói ra, em chỉ là đi lòng vòng chuyển thiếp lại mà thôi."

"Chuyển thiếp?" Trương Văn Trọng ngạc nhiên sửng sốt.

Tô Hiểu Hồng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, cũng biết hắn nghe không hiểu lời của mình, vội vàng cười giải thích: "Đây là từ ngữ dùng trên internet. Dùng ở đây có ý tứ chính là: Em đem lời nói đó chuyển tiếp lại y đúc thêm một lần. Ai, em nói Trương lão sư, hiện tịa đã là thời đại phổ cập internet cao độ, thầy cũng nên mua một máy vi tính đặt trong nhà, học cách lên mạng. Bằng không thầy sẽ bị thời đại đào thải đó nga."

Trương Văn Trọng đưa tay nhẹ gõ lên đầu nàng, cười nói: "Không phải chỉ là một từ chuyển thiếp thôi sao? Cô lại có thể xả ra nhiều vấn đề để nói như vậy, còn tiên đoán tôi sẽ bị thời đại này đào thải, tôi thật là phục cô rồi, cô không phải xem mình là nhà tiên tri đó chứ?"

Tô Hiểu Hồng phì cười ói ra đầu lưỡi khả ái, lại định xoay người rời đi.

"Tiểu muội?" Ngay lúc này, ở phía sau vang lên một thanh âm.

Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân cả gương mặt trang điểm cực đậm, kéo theo một người ăn mặc chẳng biết giống đàn ông hay đàn bà, cất bước đi vào cửa hàng, đang gọi Tô Hiểu Hồng.

"Sao lại là cô ta?" Nhìn thấy nữ nhân kia, vùng lông mày Tô Hiểu Hồng chợt cau chặt lại.

"Làm sao vậy?" Trương Văn Trọng nghe ra sự dị dạng trong câu nói của nàng, vội vàng dò hỏi.

Gương mặt Tô Hiểu Hồng nhăn nhó như trái khổ qua, nhỏ giọng nói: "Nữ nhân này tên là Hoàng Nguyệt, tên hiệu là tiểu Nguyệt Nguyệt. Là bạn học thời cao trung của em, tính cách rất kém cỏi, tính tình cực xấu, luôn luôn bày ra tư thái vênh váo tự đắc, thích nhất là châm chích tôn nghiêm cùng những việc làm của người khác. Cho nên lúc còn học cao trung, trong lớp học không có một ai thích cô ta. Sau đó tham gia thi vào trường cao đẳng, thành tích của cô ta rất kém cỏi, toàn bộ đều nhờ trong nhà dùng tiền mới được vào một trường đại học bên ngoài tỉnh học tập. Không nghĩ tới, lại gặp được cô ta ở đây, a a, xong đời rồi, xong đời rồi, gặp cô ta, em sẽ gặp xui xẻo trong thời gian rất dài. Điềm lành không còn nhìn thấy nữa, không còn nhìn thấy nữa. Trương lão sư, chúng ta mau nhanh đi thôi, ngàn vạn lần đừng để ý cô ta."

Ngay khi Tô Hiểu Hồng định kéo Trương Văn Trọng nhanh chân bỏ đi, Hoàng Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút, tiểu muội, cô thấy tôi liền chạy, chẳng lẽ làm ra chuyện gì đuối lý có lỗi với tôi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status