Sói vương bất bại

Chương 226: Giết người, đền mạng



Nhà họ Hàn của Hàn Chương chỉ là một gia tộc nhỏ không hề nổi bật ở thủ đô, trong gia tộc chỉ có một cao thủ ám cảnh hậu kỳ trấn giữ! Mà bản thân Hàn Chương, ngay cả ám cảnh sơ kỳ còn chưa đạt tới!

Vẫn còn không tính là một võ giả chân chính!

Chỉ là tố chất thân thể mạnh hơn so với người bình thường một chút, đối mặt với cao thủ ám cảnh, căn bản không hề có sức đánh trả, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé!

"A!!!"

Âm!

Tiếng kêu thảm thiết của Hàn Chương chỉ kéo dài vài giây ngắn

ngủi đã im bặt, hiển nhiên đã bị ném ra đường phố bên ngoài, bị mất mạng tại chỗ!

Động tác rót rượu của Tiêu Nhất Thiên cứng đờ ở đó.

Bầu rượu dừng ở giữa không trung!

Lửa giận bỗng nhiên dâng từ đáy lòng lên đến đỉnh đầu, sắc mặt anh trong nháy mắt từ mỉm cười biến thành âm trầm!

Khốn kiếp!

Gan chó thật là lớn!

Tiêu Nhất Thiên vào bữa tiệc của Đế Nghiêu, không nhìn uy hiếp của Đế Thần, tính cách của Đế Thần kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không nén giận, cho nên rõ ràng là ông ta muốn lấy cách như vậy để rêu rao!

Lấy mạng của Hàn Chương, để thực hiện hứa hẹn vừa rồi của mình!

Để Tiêu Nhất Thiên trả giá đắt vì sự lỗ mãng của anh!

"Anh ba!"

Đế Nghiêu cũng không ngờ tới, thế mà Đế Thần lại quả quyết như thế, cực kì tàn nhẫn, một lời không hợp liền ra tay giết người, anh ta đặt chén rượu xuống, nói với Đế Thần cách bình phong: "Trước kia ông nội thường xuyên dạy bảo chúng ta rằng, làm con cháu hoàng gia, phải biết yêu dân như con!"

"Phải tránh giết người bừa bãi!"

"Anh nghĩ sai thì hỏng hết, đã lấy tính mạng của người ta, có phải quá đáng rồi hay không?"

Bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã đưa ra lựa chọn, đứng ở phía Lục hoàng tử, Để Thần lấy cách như vậy để vả mặt Tiêu Nhất Thiên tại chỗ, chẳng khác gì vả mặt Đế Nghiêu!

Đương nhiên Đế Nghiêu phải đứng ra, đòi một lời giải thích thay Tiêu Nhất Thiên!

"Giết người bừa bãi?" Đế Thần lại lắc đầu cười một tiếng, phủ nhận nói: "Em trai tốt của anh, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được, cũng không thể đổ tội lung tung"

"Tôi bảo cậu giết người sao?"

Nói rồi, Đế Thần quay đầu nhìn một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.

Người đàn ông trẻ tuổi này họ Lưu, tên là Lưu Trình. Là cậu chủ Lưu ở thủ đô, mà nhà họ Lưu ban đầu đã kiên định không thay đổi đi theo thái tử Đế Hạo, có thể nói là một trong những thế lực trung tâm với thái tử Đế Hạo!

Cho nên...

Vừa rồi Đế Thần chỉ là đưa mắt cho Lưu Trình, hơi ra hiệu một chút, Lưu Trình lập tức ngầm hiểu, không chút do dự quả quyết ra tay, một quyền, liền đánh bay Hàn Chương ngồi ở bên cạnh anh ta ra ngoài, ngã xuống sân thượng, giết Hàn Chương tại chỗ! Nhưng mà đương nhiên Lưu Trình sẽ không thừa nhận!

Anh ta lắc đầu, lớn tiếng kêu oan nói:

"Tam hoàng tôn minh giám, có ông trời làm chứng, tên Hàn Chương này ăn cơm tùy tiện, như một tên ăn mày đói bụng ba ngày ba đêm, trước ngực có một cọng rau rơi xuống cũng không phát hiện." "Tôi cũng chỉ có ý tốt, muốn lấy cọng rau xuống cho anh ta thôi."

"Ai ngờ được."

"Cơ thể anh ta nhìn rất rắn chắc, nhưng mà trông thì ngon mà không dùng được, quá yếu đuối, tay của tôi vừa chạm vào lồng ngực anh ta, cả người anh ta đã như một con chó hoang bị dẫm phải đuôi, vèo một tiếng liền bay ra ngoài"

"Tôi thật sự rất oan uổng!" Giọng nói rất lớn, rõ ràng là cổ ý nói cho đám người Tiêu Nhất Thiên một bên khác bình phong nghe! Hơn nữa!

Lúc nói, biểu cảm trên mặt Lưu Trình cực kì phong phú. Giả trang thành dáng vẻ sợ sệt, nói một đống lời oan uổng, khóe miệng lại cong lên một nụ cười hống hách, trên mặt toàn là vẻ ghét bỏ và khinh thường!

Giải thích như vậy, đồ đần cũng sẽ không tin tưởng Mà Lưu Trình cũng không có ý định để đám người Tiêu Nhất Thiên tin tưởng thật, anh ta đang cổ ý khiến Tiêu Nhất Thiên khó chịu, chính là muốn xem dáng vẻ “cậu khó chịu với tôi, nhưng lại không thể làm gì tôi" của Tiêu Nhất Thiên!

Vì để ông chủ Để Thần của mình được hả giận!

Đế Thần nở nụ cười, rất hài lòng với câu trả lời của Lưu Trình, đồng thời gật đầu nói: "Ha, hóa ra là như vậy, mới chỉ chạm một cái đã có thể bay đi, e rằng cậu ta là siêu nhân."

"Ha ha!"

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha..."

Tất cả đám nam nữ trẻ tuổi ngồi trong buổi tiệc đều bị “khiếu hài hước" của Đế Thần chọc cười. Âm thanh cực kì lớn, vô cùng chói tai! Làm Hàn Chương ngã chết, bọn họ còn ngại chưa đủ!

Còn nghĩ trăm phương ngàn kế để nhục nhã!

"Anh!"

"Mấy người!"

Đế Nghiêu và nam nữ trẻ tuổi ngồi ngồi bên phải bình phong thì đều có vẻ mặt tức giận, ám kình trong cơ thể phun trào.

Mười kẻ mạnh ám cảnh viên mãn canh giữ ở bên cạnh cũng thi nhau tiến lên trước mấy bước, chờ Để Nghiêu ra lệnh!

Khinh người quá đáng!

Nhưng mà, không đợi Đế Nghiêu tỏ thái độ,

Tiêu Nhất Thiên vẫn luôn ngồi trong bữa tiệc, không mở miệng nói chuyện, đột nhiên động, chỉ thấy anh thả bầu rượu trong tay xuống, rồi nhặt một chiếc đũa, tiện tay hất lên!

Vèo!

Chiếc đũa màu đen giống như một mũi tên vô cùng sắc bén, lao

ra trong không khí, trong nháy mắt đã xuyên qua bình phong ngăn giữa hai bên trong bữa tiệc, lao về phía chỗ ngồi của Đế Thần!

Động tác của Tiêu Nhất Thiên rất nhanh!

Quá nhanh!

Nhanh đến mức cho dù là mấy người Đế

Nghiêu đứng bên cạnh Tiêu Nhất Thiên cũng hoàn toàn không kịp

phản ứng!

Một giây trước, bọn họ nhìn thấy Tiêu Nhất

Thiên nhặt lên một chiếc đũa!

Một giây sau... "A!"

Bên phải bình phong trong bữa tiệc, một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng truyền đến, tiếng kêu thảm thiết đó bị bao phủ trong tiếng cười vui của đám người Đế Thần, thậm chí không hề thu hút sự chú ý của bọn họ!

"Không được!"

"Tam hoàng tôn cẩn thận!"

Tình hình trước mắt giương cung bạt kiếm, mười kẻ mạnh ám cảnh viên mãn bên phía Đế Thần cũng đã sớm tập trung đề phòng, gần như trong nháy mắt ngay lúc Tiêu Nhất Thiên ra tay, bọn họ đã nhận ra được sát ý dày đặc!

Có ba kẻ mạnh ám cảnh viên mãn đồng thời phóng tới bên Đế Thần!

Bảo vệ Đế Thần!

Thế nhưng khi bọn họ vọt tới trước mặt Đế

Thần, mới ngạc nhiên phát hiện, mục tiêu mà Tiêu Nhất Thiên đánh lén cũng không phải là Đế Thần, mà là Lưu Trình vừa rồi ra tay đánh bay Hàn Chương ra khỏi sân thượng!

Chiếc đũa màu đen xuyên qua cổ họng của

Lưu Trình!

Bịch bịch!

Lưu Trình dùng hai tay che lấy cổ của

mình, vẻ mặt cực kì ngông cuồng đã hoàn toàn dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn như phụ nữ, cơ thể nghiêng về sau, làm đổ cái ghế đẳng sau!

Đôi mắt trừng to, còn lớn hơn cả mắt trâu!

Chết không nhắm mắt!

Tiếng cười vui chói tai cũng im bặt lại trong khoảnh khắc Lưu Trình ngã xuống, đám nam nữ trẻ tuổi trong buổi tiệc đều bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho sợ ngây người, choáng váng, trái tim đập thình thịch!

Ứng ực!

Bọn họ lặng lẽ nuốt nước bọt, cảm giác linh hồn của mình cũng như đang run rẩy!

Tiêu Nhất Thiên chỉ dùng một chiếc đũa, ngay trước mặt mười tên cao thủ ám cảnh viên mãn, dưới tình huống bọn họ không hề phát hiện ra, không hề phòng bị, trong nháy mắt đã giết chết Lưu Trình!

Đây chẳng phải là nếu như vừa rồi mục tiêu tập kích của Tiêu Nhất Thiên không phải Lưu Trình, mà là bất cứ người nào trong bọn họ. Bây giờ người ngã trên mặt đất chết không nhắm mắt, sẽ là bọn họ sao??? truyện này quả đáng sợ!!! Cho dù là Đế Thần đã được ba kẻ mạnh ám

cảnh viên mãn bảo vệ, cũng không nhịn được chớp mắt liên tục, khóe miệng co giật. Sau lưng và trên trán gã đều đã thẩm ra một tầng mồ hôi min!

Con cháu hoàng gia cũng sợ chết khiếp!

Thậm chí, còn đáng sợ hơn chết!

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Trên sân thượng yên tĩnh giống như chết, bầu không khí căng thẳng tới cực điểm!

"Giết người, đền mạng!"

Tiêu Nhất Thiên không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng vang lên, kích thích màng nhĩ của mỗi người ở đây, giống như sấm sét: "Vừa rồi tôi đã nói qua, nguyên tắc của tôi là, người không động vào tôi, tôi không động vào người!"

"Đảng sau còn có một câu!"

"Nếu mà động vào tôi, xa đâu cũng giết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status