Sói vương bất bại

Chương 373: Mẹ con gặp lại, muốn chết thì cùng chết đi



"Bà xã!" "Em sao rồi?"

Tục ngữ nói nước mắt nam nhi nhưng không dễ rơi, Tiêu Nhất Thiên cực kỳ kiêu ngạo, ngày thường cho dù đổ máu cũng không đổ lệ, nhưng lúc này nhìn thấy cả người Tô Tử Lam nhuộm đầy máu tươi, bên trong đôi mắt nóng bỏng của anh lại có nước mắt nóng hổi không kiểm soát được rơi xuống lã chã. "Đều tại anh!" "Là anh không tốt!" "Để em chịu khổ rồi."

Tiêu Nhất Thiên nhịn không khóc. Nhưng cảm xúc tự trách trong lòng kia lại không cách nào che dấu được!

Là anh liên luy Tô Tử Lam.

Tô Tử Lam và Tiêu Nhất Thiên bốn mắt nhìn nhau, bên trong đồng tử ngập tràn tơ máu, một giây trước vẫn còn sát ý nghiêm nghị, nhưng giờ phút này lại trở nên mềm mại như nước, ánh mắt nhìn về phía Tiêu

Nhất Thiên chứa đầy cảm xúc phức tạp như vui sướng, tưởng niệm, áy náy, bi thương. Nhưng lại không hề có sự quyến luyến giữa đôi lứa yêu nhau. Một lát sau, môi đỏ của Tô Tử Lam hé mở, mở miệng hô một tiếng: "Thiên"

Thiên!

Nghe thấy cái tên này, trong lòng Tiêu Nhất Thiên đột nhiên chấn động, đồng tử co lại, không dám tin nhìn Tô Tử Lam được mình ôm trong ngực, giọng nói Tô Tử Lam quen thuộc, nhưng giọng điệu xa lạ, ánh mắt phức tạp đó ngay lập tức làm trong đầu anh sinh ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng được!

Chẳng lẽ...Tiêu Nhất Thiên kinh ngạc nói: "Người..." "Người là..." "Mẹ Diệp?"

Tiêu Nhất Thiên biết vốn Tô Tử Lam có thể đột nhiên bộc phát thực lực của Minh Cảnh là bởi vì cô đã kích hoạt tinh huyết của Diệp Ngọc trong nhẫn huyết ngọc kia!

Nhưng Tiêu Nhất Thiên ngàn lần không ngờ sau khi kích hoạt tích tinh huyết, đồng thời thực lực của Tô Tử Lam cũng bộc phát, cơ thể của cô vậy mà lại bị ý thức của Diệp Ngọc chiếm lấy!

truyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi. "Thiên!"

Những câu nói tiếp theo của Tô Tử Lam đã chứng thực suy đoán của Tiêu Nhất Thiên, chỉ nghe cô trầm giọng nói: "Mẹ thật xin lỗi con." "Sinh ra con mà lại không thể nuôi nấng con thành người, không thể nhìn con lớn lên..." "Hơn nữa!" "Bởi vì mẹ đã mang họa đến cho bố con, người nhà của con, vợ con, còn có cả nhà mẹ Trúc của con nữa!"

Nói cho cùng trước khi xảy ra thảm kịch lên trên người Tiêu Nhất Thiên, nguyên nhân cơ bản nhất đó là thân thế của anh!

Huyết mạch của anh.

Bởi vì anh là con trai của Diệp Ngọc.

Cho nên cuộc sống của anh đã chú định sẽ không bình thường, huyết mạch của anh đã chú định sẽ bị người khác mơ ước!

Kẻ lỗ mãng không có tội!

Người có công mới mang tội!

Muốn trách thì trách huyết mạch của Diệp Ngọc thật sự quá cường đại, lớn đến mức ngay cả những người biết đến nó, kể cả Đế Uyên cũng không thể ngăn được sự tham lam nguyên thủy nhất sâu trong nội tâm.

Ai mà không muốn lớn mạnh hơn?

Ai bảo huyết mạch của anh trời sinh đã mạnh chứ. "Là bà ta!" "Thật sự là bà ta!"

Cuộc đối thoại giữa Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử

Lam, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại truyền đến trong tại đám người Đi Khâm không rơi chữ nào, Để Khám và Lâm Thanh Uyển nhìn nhau một cái, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cực kỳ kinh ngạc.

Diệp Ngọc!

Chỉ dựa vào một giọt tinh huyết mà đã có thể khiến Tô Tử Lam từ một người phụ nữ bình thường, lắc mình biến thành một cường giả Minh Cảnh hàng thật giá thật.

Vậy thì cũng thôi đi, vậy mà bà ấy lại có thể mượn truyện này để chiếm cơ thể Tô Tử Lam.

Mẹ nó.

Linh hồn phụ thể sao?

Hay quỷ nhập vào người?

Cảnh tượng này làm Đế Khâm và Lâm Thanh Uyển rất kinh ngạc, cũng không thua gì Tiêu Nhất

Thiên. "Có ý gì thế?" "Thiên con?" "Me?" "Sinh con nuôi con?" "Tô Tử Lam không phải vợ của Tiêu Nhất Thiên à?" "Sao lại..."

Khác với Đế Khâm, Lâm Thanh Uyển, đám người Đế Tiêu và Đế Lăng bên cạnh cũng bị cuộc đối thoại của Tiêu Nhất Thiên cùng Tô Tử Lam làm cho hoảng sợ, nhưng bọn họ kinh ngạc ở chỗ, sao Tiêu Nhất

Thiên lại gọi Tô Tử Lam là "mẹ Diệp"?

Bọn họ không biết sự tồn tại của Diệp Ngọc.

Nên bọn họ hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều như gặp quỷ, cực kỳ khiếp sợ, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ đó là: Vợ chồng bây giờ đều gọi nhau độc đáo thể à?

Khẩu vị này..hình như hơi nặng rồi đấy.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Diệp Ngọc "mẹ con gặp lại", Đế Uyên đứng trên không trung cách đó trăm mét duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, chỉ thấy những giọt máu tươi đó biến thành màu tím đen rất đáng sợ.

Tất nhiên đã bị trúng độc rất nặng.

Mà sau khi trải qua một trận đánh nhau kịch liệt với Tô Tử Lam, đan điền trong cơ thể Đế Uyên vốn đã bị tổn hại, bây giờ lại càng chồng chất vết thương giống như mạng nhện, lúc nào cũng có thể nổ tung!

Là một người tu hành võ đạo, một khi đan điền nổ tung, chắc chắn sẽ hẳn phải chết.

Cho nên Đế Uyên có hơi luống cuống!

Lần này thật sự luống cuống!

Vốn ông ta cho rằng sau khi rời khỏi ngầm tế đàn, ông ta có thể dùng thời gian ngắn nhất dễ như trở bàn tay giết chết Tô Tử Lam, sau đó trở lại ngầm tế đàn, dùng Phệ hồn đại trận để ổn định lại vết thương nơi đan điền.

Nhưng lúc này không thể làm được.

Ông ta đã xem nhẹ nguồn năng lượng khổng lồ chứa trong tinh huyết của Diệp Ngọc rồi.

Đồng thời cũng xem nhẹ nghị lực kiên trì của người thường Tô Tử Lam kia. Ông ta không ngờ vậy mà Tô Tử Lam lại có thể kiên trì lâu như vậy! Bây giờ Tô Tử Lam đã dầu hết đèn tắt. Ông ta cũng sức cùng lực kiệt, nếu một chọi một thì cũng có thể miễn cưỡng đánh lại, cùng lắm thì đồng quy vu tận!

Điều đáng giận đó là tên Ám dạ Quỷ Vương vô đụng kia không thể giết chết Tiêu Nhất Thiên, để anh trốn thoát!

Một đánh hai, vây vốn không có đường sống.

Vì thế Đế Uyên cắn răng chịu đựng cảm giác đau nhức tê liệt trong đan điền, cách không nói: "Nếu đánh tiếp, vậy cũng không có ai tốt hơn cả!" "Nếu bổn hoàng chết, chúng mày cũng đừng mơ được sống." "Cho nên, không bằng hai bên đều lui một bước, bổn hoàng tha mạng cho các người rời khỏi hoàng thành, mà các người phải lập tức rời khỏi Đại Hạ!" "Từ nay về sau chúng ta không ai thiếu nợ ai, nước giếng không phạm nước sông!" "Thấy sao?"

Đế Uyên không muốn chết!

Chỉ cần có thể lập tức vào ngầm tế đàn, dùng Phệ hồn đại trận, vậy ông ta còn có cơ hội giữ lại mạng.

Nhưng một khi Tô Tử Lam hao hết tinh huyết của Diệp Ngọc, chắc hẳn sẽ phải chết.

Đánh hay không thì cũng phải chết!

Dưới tình huống như vậy, Đế Uyên tất nhiên không muốn đồng quy vô tận với Tô Tử Lam, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ Tiêu Nhất Thiên!

Giữ mạng quan trọng hơn.

Nghe vậy!

Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhanh chóng nhìn về phía Đế Uyên, trong mắt lạnh như băng, sát ý chưa hề giảm chút nào.

Hai bên lui một bước sao?

Nằm mơ đi.

Chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên duỗi tay cầm bảo đao Lang Đồ của mình từ trong tay Tô Tử Lam, hừ nói: "Ông đã nợ máu thì phải dùng máu tươi của ông để trả lại." "Hôm nay ông phải chết!"

Hoàn toàn không có đường sống!

Vèo!

Lúc giọng nói vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên cầm bảo đao Lang Đồ trong tay, cả người hóa thành một tàn ảnh, giống như mũi tên rời dây cung không chút do dự liều mạng về phía Đế Uyên.

Tiêu Nhất Thiên bây giờ cũng là đuốc tàn trong gió.

Minh kình trong đan điền gần như khô kiệt!

Nhưng trong mắt anh, tình hình của Đế Uyên cũng không tốt hơn mình là mấy, có lẽ, chỉ cần một kích cũng có thể khiến Đế Uyên hoàn toàn sụp đổ, đan điền tan vỡ, chết không có chỗ chôn!

Tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội như vậy được. "Dám hại Thiên, ông chết cũng chưa hết tội!"

Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên chuẩn bị liều chết xông qua lần nữa, Tô Tử Lam không hề chần chờ, cũng nhằm về phía Đế Uyên!

Tô Tử Lam cũng được, Diệp Ngọc cũng thế!

Trong lòng hai người đều hiểu, mình sắp không chịu nổi rồi. Nếu nhất định phải có người đồng quy vô tận với

Đế Uyên, tất nhiên hai người hy vọng người kia là mình, chứ không phải Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên phải sống! "Kẻ điên!" "Tất cả đều là kẻ điên!"

Thấy thế, tim Đế Uyên lập tức ngã xuống vực sâu, rơi vào đáy cốc. Khóe miệng run rẩy vài cái, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng.

Một đánh hai, chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy

Vì thế, trong sự tuyệt vọng và phẫn nộ, ra!

Để Uyên quát lên một tiếng, lập tức hô lên về phía đám người Đế Khâm: "Khâm! Tiêu! Lăng! Các con còn đứng ngẩn ở đó làm gì?" "Giết cho bố, cùng nhau lên đi, giết hai người bọn họ đi!"

Lúc này!

Giờ phút này!

Đảm người Đế Khâm dường như thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của Đế Uyên!

Nhưng mà!

Khi nghe được mệnh lệnh của Đế Uyên, đám người Để Khâm vẫn bình tĩnh đứng đó, lắng lặng, thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả mấy ngàn cấm vệ quân sau lưng đám người Đế Khâm cũng không có ai hưởng ứng!

Một lát sau! "Phụ hoàng!"

Chỉ nghe Để Khâm la lớn: "Phụ hoàng làm nhiều việc bất nghĩa, mua dây buộc mình, hiện giờ bốn phía đều là kẻ thù, đúng là gieo gió gặt bão!" "Nhưng phụ hoàng yên tâm." "Sau khi phụ hoàng chết, con trai nhất định sẽ hậu táng, khiến phụ hoàng sống thật thoải mái." "Chết cũng phải chết vẻ vang!"

Đế Khâm không ngốc!

Chuyện đã đến nước này, ông ta tất nhiên nhìn ra được, mạng của Đế Uyên lúc này chỉ cần không ai giúp đỡ, vậy hôm nay đã chú định khó thoát khỏi cái chết.

Vậy thì chết đi!

Đế Khâm ước gì Để Uyên chết nhanh một chút, anh ta tới đây là để giết Đế Uyên, đoạt hoàng vị, sao có thể ra tay cứu Đế Uyên được chứ?

Buồn cười!

Cho nên khi đối mặt với mệnh lệnh và sự cầu cứu của Để Uyên, Đế Khâm không giả vờ nữa.

Ngả bài đi.

Rất rõ ràng, rành mạch: Phụ hoàng à, ngài cứ yên tâm đi tìm chết đi, con trai sẽ tẫn hiểu đến cùng, giúp ngài lo hậu sự!

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mà lúc Đế Khâm đối mặt Đế Uyên, trong lòng anh ta không hề cố kỵ, có thể tùy ý trả lời!

Cảm giác này thật sự rất sảng khoái.

Đế Khâm sảng khoái, nhưng lại làm Đế Uyên rất tức giận, vừa rồi một mình ông ta đấu với Tô Tử Lam, không nói đám người Đế Khâm ra tay là vì lo lắng Đế Khâm sẽ bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của!

Sự thật đã chứng minh sự lo lắng của ông ta.

Tục ngữ nói:

Hổ dữ không ăn thịt con.

Đế Uyên tàn nhẫn độc ác, chỉ biết giết người cướp mạng, ngay cả con trai ruột của mình là Thái Tử đương triều cũng có thể hãm hại đến chết, là người kế thừa huyết mạch của ông ta, Đế Khâm tất nhiên cũng không thể không đề phòng!

Không nhận người thân ư?

Bố con tương tàn à?

Ông làm được.

Vậy tôi cũng không phải không thể. "Đồ bất hiếu!" "Đồ bất hiếu!"

Nghe được câu trả lời của Đế Khâm, tiếng mắng mỏ điên cuồng của Đế Uyên từ không trung truyền tới. Nhưng ông ta cũng chỉ có thể mắng vài câu mà thôi, chưa mắng xong đã bị Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam liên thủ nhanh chóng xông tới!

Rầm.

Trong nháy mắt, minh kình trong đan điền của Đế Uyên hoàn toàn bộc phát. Lúc trước ông ta còn hơi kiêng kỵ vết thương nơi đan điền, không dám dùng tính mạng của mình để chiến đấu, nhưng hiện tại dù sao cũng phải chết, vậy cùng chết đi! "Muốn chết phải không?" "Được." "Bổn hoàng hôm nay sẽ thành toàn các người!"

Dứt lời Đế Uyên nhấc kiếm Đế vương trong tay, dùng một kiếm nghênh đón bảo đao Lang Đồ khủng khiếp của Tiêu Nhất Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status