Sói vương bất bại

Chương 420: Bạch Ngọc nữ, bí mật của vực Tà Dương



Thấy cảnh này, hai mắt Lý Khai Sơn tỏa ánh sáng, khóe miệng có chút nhếch lên, trên gương mặt già che kín nếp nhăn xuất hiện một nụ cười đắc ý, quay qua nhìn Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang bên cạnh, nói: "Nhìn đi, hai người nhìn đi, đây chính là sức hấp dẫn của ngài Tiêu!" "Tin tưởng tôi đi!" "Có thể đi theo ngài Tiêu, tuyệt đối là vinh hạnh của hai người!"

Phải biết!

Trước mắt những mấy chục cô gái mặc áo trắng đang quỳ lại dưới chân Tiêu Nhất Thiên thì có gần một nửa đều là cao thủ ám cảnh viên mãn, nếu như là ở bên ngoài thì đừng nói là một Thành Thiên Kiếm nho nhỏ, cho dù là một tỉnh, thậm chí trong thủ đô của Đại Hạ thì cũng đủ để hùng bá một phương!

Huống chi!

Trước đó Tiêu Nhất Thiên chính là Sói Vương của đoàn Huyết Lang, bây giờ lại là điện chủ Điện Thiên Thần! Tụ tập ba thế lực này lại cùng một chỗ, chỉ sợ, chỉ cần Tiêu Nhất

Nếu như

Thiên muốn thì xông vào hoàng thành cướp đoạt ngôi đế của Đế

Khâm cũng không đáng kể!

Cho nên!

Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang liếc nhau, đều có thâm ý gật đầu một cái. Giống như Lý Khai Sơn nói, có thể quen biết Tiêu Nhất Thiên, đồng thời ôm vào được cái đùi lớn như Tiêu Nhất Thiên đúng là vinh hạnh của bọn họ, là phúc mà bọn họ đã tu luyện từ tám đời!

Thế là. "Anh Lý!"

Lục Băng Hàn vội nói: "Anh Lý là phụ tá đắc lực của Ngài Tiêu, rất.. được ngài Tiêu tin tưởng, sau này chúng ta cùng nhau cống hiến sức lực cho ngài Tiêu, còn phải dựa vào anh Lý đây giúp đỡ nhiều hơn!" "Đúng đó, đúng đó!"

Phùng Diệc Bang cũng nói theo: "Chỉ cần ngài Tiêu không chế. Nhà họ Phùng ở tỉnh Sơn Tế chúng tôi cũng nguyện gia nhập Điện Thiên Thần, trở thành một phần tử của Điện Thiên Thần, cùng tiến cùng vui với ngài Tiêu, cùng tồn vong với Điện Thiên Thần!"

Nghe nói như thế!

Nhất là nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng của Lục Băng Hàn và Phùng

Diệc Bang, khóe miệng Lý Khai Sơn nhếch cao hơn, nụ cười trên gương mặt già càng thêm rạng rỡ! Một người làm quan cả họ được nhờ, đi theo Tiêu Nhất Thiên, cho

Đúng là! dù là người nắm quyền của gia tộc lớn như Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang cũng phải khúm núm trước mặt Lý Khai Sơn! "Đơn giản!" "Đơn giản!" "Ha ha ha..."

Lý Khai Sơn cười nói: "Ngài Lục, ngài Phùng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói tốt vài câu cho hai vị trước mặt Ngài Tiêu, để các vị cũng gia nhập Điện Thiên Thần!"

Nghe vậy!

Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang cảm kích không thôi, còn bọn người Sói Đồng và Sói Hồn bên cạnh thì đồng loạt quăng cho Lý Khai Sơn một ánh mắt tràn đầy khinh bỉ...

Một bên khác!

Nhìn thấy đệ tử mà mình dốc lòng bồi dưỡng đều quỳ lạy dưới chân Tiêu Nhất Thiên, thành tâm thành ý thần phục với Tiêu Nhất Thiên, Tử Đàn âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cảm thấy rất vui mừng, bà ta nắm tay Tiêu Nhất Thiên, nói: "Thiên, bọn họ đều là mấy đứa nhỏ số khổ, gia tộc sụp đổ, khổ cực không nơi nương tựa, tôi đưa bọn họ đến nơi này tu hành, cũng là hi vọng một ngày nào đó có thể tru sát thằng chó chết Để Uyên, báo thù rửa hận cho bọn họ!" "Bây giờ!" "Nếu cháu đã báo thù cho bọn họ, chính là ân nhân của bọn họ, bọn họ lòng dạ đơn thuần, tuyệt đối trung thành với cháu, cháu trời sinh bất phàm, đời này nhất định đi ra một con đường khác với mọi người, con đường phía trước nhiều gian khó, nhiều trắc trở, cần bọn họ giúp đỡ.." "Cho nên!" "Cháu cũng không cần phải do dự, nhận bọn họ đi!"

Nói thật!

Tiêu Nhất Thiên rất phiền muộn, vừa mới nhận lấy vị trí điện chủ của Điện Thiên Thần. Ngay sau đó lại phải nhận đám con gái mặc áo trắng đẹp như hoa như ngọc này, chuyến đi Kiếm Sơn có thu hoạch lớn hơi vượt qua tưởng tượng!

Móa! "Vậy... được rồi!"

Tiêu Nhất Thiên do dự một lát, nghĩ đến thế lực to lớn trải rộng trăm quốc của Huyền Vương Điện. Chỉ dựa vào một mình anh thì đúng là khó có thể ứng phó, bồi dưỡng thế lực thuộc về mình đã là chuyện bắt buộc phải làm, thế là anh gật đầu nói: "Những năm này, vất vả cho di Tử Đàn, chuyện kế tiếp, giao cho cứ giao cho cháu là được!"

Sau đó!

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn về phía những cô gái mặc áo trắng đang cúi đầu quỳ lạy dưới chân mình, trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi, tựa như Huyết Lang đoàn, giống như Điện Thiên Thần, các cô có một cái tên mới, gọi là..." "Bạch Ngọc nữ quân!" "Do tôi phụ trách thống nhất và chỉ huy!"

Tiêu Nhất Thiên chém giết năm năm ở chiến trường Bắc Cảnh, đã quen với cuộc sống trong quân doanh, bây giờ dù cho treo ấn xuất ngũ, dù cho đối diện với mấy cô gái mặc áo trắng đẹp như hoa như ngọc thì anh vẫn theo bản năng dùng "Quân" đặt tên. Chuẩn bị quản lý theo cách quân đội với mấy cô gái mặc áo trắng này!

Không giống như Điện Thiên Thần, tất cả những cô gái mặc áo trắng này đều là tâm huyết của dì Tử Đàn, Tiêu Nhất Thiên đã quyết định nhận lấy thì tất nhiên sẽ không qua loa lười biếng!

Bạch Ngọc Nữ Quân

Nghe được cái tên này, tất cả mọi người sững sờ, một lát sau, chỉ nghe những cô gái mặc áo trắng đó như có thần giao cách cảm, đồng loạt quay về phía Tiêu Nhất Thiên, cùng hô lên: "Đa tạ quân chủ đại nhân ban tên!"

Quân chủ!

Tựa như Sói Vương của đoàn Huyết Lang và điện chủ Điện Thiên Thần, Tiêu Nhất Thiên dùng "Quân" đặt tên, ban tên quân Ngọc Nữ màu trắng, hiển nhiên bọn họ cũng tôn xưng Tiêu Nhất Thiên làm quân chủ!

Tiêu Nhất Thiên cũng sửng sốt một chút, không biết nên khóc hay cười!

Sói Vương!

Điện chủ!

Quân chủ!

Thật là không ngờ được. Sau khi xuất ngũ thì cuộc sống không những không bình thản trở lại mà lại càng thêm muôn màu muôn vẻ, thế lực dưới trướng càng lúc càng lớn, xưng hô trên người càng ngày càng nhiều. Kèm theo đó là trách nhiệm trên bờ vai cũng càng ngày càng nặng! "Đều đứng lên đi!"

Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra hiệu, đồng thời lặp lại bốn điều thiết luật đã lập với Điện Thiên Thần nói lại một lần! "Quân chủ đại nhân..."

Sau khi đám người đứng dậy, cô nhóc Đông Quỳ rụt rè ngắm Tiêu Nhất Thiên một chút, vẻ mặt lúng túng nói: "Trước đó tôi không biết thân phận của ngài, xem thường ngài, rất khinh bỉ ngài, còn muốn sư phụ hành hạ chết ngài..." "Ngài.." "Ngài đại nhân có đại lượng, sẽ không chấp nhặt với tôi đâu, đúng không?"

Trong mấy chục cô gái mặc áo trắng, tính cách của Đông Quỳ sáng sủa, nhanh mồm nhanh miệng, trước đó xem Tiêu Nhất Thiên như người ngoài mà đùa cợt, bây giờ Tiêu Nhất Thiên lắc mình biển hoá thành chủ nhân của cô ta, truyện này sao cô ta có thể yên tâm được? "Ai nói sẽ không?"

Tiêu Nhất Thiên trừng cô ta một cái, nghiêm mặt nói: "Con người của tôi, luôn lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, trước cô làm nhục tôi, tất nhiên không thể cứ tính như vậy!" "Nhất định phải nhận trừng phạt!"

Nghe vậy!

Cơ thể Đông Quỳ rung một cái, hiển nhiên là bị dọa đến không nhẹ, kinh hoảng nói: "A? truyện này... tôi... Quân chủ đại nhân, ngài muốn phạt tôi như thế nào?" "Tôi.." "Tôi ngoan ngoãn nhận phạt là được..."

Nói xong!

Nước mắt đầy ắp trong hốc mắt, sắp khóc!

Tiêu Nhất Thiên liếc mắt, trong lòng tự nhủ cô nhóc này cũng quá nhát gan chứ? Mẹ nó, anh bị nước mắt của Đông Quỳ đánh bại trong nháy mắt, không đành lòng. Trực tiếp nói: "Tôi đói bụng, phạt cô làm cơm tối cho chúng tôi!” "Sao?"

Đông Quỳ lại giật mình, không dám tin hỏi lại: "Chỉ... chỉ như vậy thôi sao?" "Nếu không thì sao?”

Tiêu Nhất Thiên tức giận hỏi ngược lại: "Cô chê tôi phạt quá nhẹ đúng không?" "Không!" "Không có!" "Tôi đi!" "Tôi tự mình xuống bếp, nấu cơm cho quân chủ đại!"

Nói xong!

Giống như là sợ Tiêu Nhất Thiên đổi ý. Xoay người sang chỗ khác, vắt chân lên cổ mà chạy, tốc độ phải nói là nhanh không thể tưởng, khiến cho mấy cô gái mặc áo trắng xung quanh nhìn mà mắc cười, cùng che miệng cười khẽ! Bồng lai tiên cảnh ở trong vách đá của vực Tà Dương, khoảng cách đỉnh chừng hơn mười dặm, tựa như là một cái động lớn được đục trên vách đá, không gian bên trong vô cùng lớn, gần như có thể so với một thành phố nhỏ ở bên ngoài!

Xung quanh ngoại trừ hoa tươi và bụi cây thì cũng trồng rất nhiều rau quả và hoa quả, nuôi một ít gia cầm và động vật, hoàn toàn có thể tự cấp tự túc!

Sau bữa ăn!

Tiêu Nhất Thiên đỡ Tô Tử Lam đã hôn mê bất tỉnh về trong không gian bên trong lòng Kiếm Sơn, dựa theo dặn dò của Tử Đàn, đặt Tô Tử Lam ở dưới Thiên Thần Chi Kiếm, nằm bên dưới thần quang của Thiên Thần Chi Kiếm, dựa vào linh khí nồng nặc của Thiên Thần Chi Kiến để duy trì mạng sống yếu ớt như ngàn cân treo trên sợi tóc của cô!

Những cô gái mặc áo trắng và bọn người Sói Đồng, bọn người Lục

Băng Hàn, bọn người Phùng Diệc Bang thì xếp hàng ngồi vây quanh bốn phía xung quanh Thiên Thần Chi Kiếm để tĩnh tâm tu hành, lặng yên không tiếng động hấp thu linh khí của Thiên Thần Chi Kiếm để tăng cao thực lực của bản thân!

Mà Tiêu Nhất Thiên thì không có nóng lòng, anh và Tử Đàn cùng nhau trở về Bồng lai tiên cảnh, đi tới chỗ biên giới của Bồng lai tiên cảnh, trước mặt chính là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy!

Ánh trăng sáng vằng vặc lạnh lẽo soi xuống, chiếu vào trong vực Tà Dương, lại bị vực sâu cắn nuốt hết, đứng trên vách đá mà nhìn xuống dưới thì chỉ có thể nhìn thấy rõ đồ vật trong phạm vi mấy chục mét! "Dì Tử Đàn!"

Tiêu Nhất Thiên không nhịn được mở miệng hỏi: "Có phải mẹ Diệp Ngọc từng nói cho di biết là rốt cuộc Lạc Nhật Uyên sâu bao nhiêu hay không?" “Rốt cuộc thì ở dưới vực sâu đó có cái gì?"

Vực Tà Dương quá sâu!

Sâu đến từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể xuống dưới tìm tòi hư thực, những người đi xuống trước đó thì không có ai đi lên cả! "Không có!"

Tử Đàn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Liên quan tới lai lịch và bí mật dưới đáy của vực Tà Dương, sư phụ chưa từng nhắc tới!" "Tuy nhiên!" "Sư phụ nói, cực kỳ lâu trước kia, bà ấy đến từ dưới đáy vực!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status