Sói vương bất bại

Chương 489: Địa ngục nhân gian, diệt trừ Hình Chiêu



Trong năm phút sau đó!

Tiêu Nhất Thiên và Hình Chiêu giao chiến chính diện gần 30 chiêu, mà Hình Chiêu mượn việc hoàn toàn hóa thú cùng với huyết triều đại trận, chiếm hết thiên thời địa lợi, tất nhiên là không thể rơi vào thế hạ phong, cho nên rất khó phân thắng bại cùng với Tiêu Nhất Thiên!

Cả đại điện!

Cũng tràn đầy mùi huyết tinh nồng nặc vô cùng, nồng đặc huyết khí khiến cho tầm nhìn trong đại điện càng khó khăn hơn, gần như là trong vòng ba thước trước mắt đều không nhìn thấy gì!

Thậm chí!

Những cây cầu vòm bằng ngọc thạch vốn là màu trắng cũng bị nhuộm thành màu máu đỏ kinh người, hai cây cầu hình vòm bắt chéo nhau tạo thành hình cây thánh giá, nằm vắt ngang qua hồ máu khổng lồ!

Tình cảnh này, đơn giản là giống y như nhân gian địa ngục, ở trong đó làm cho người ta thấy rất sợ hãi! "Chết đi!" "Đi chết đi!"

Trong lúc giao chiến, Hình Chiêu như thể một con dã thú hình người đã mất đi lý trí, thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng gầm rú cuồng loạn, thanh âm như sấm rền, làm cho những mảnh đá vụn trên đỉnh đại diện rung chuyển, tán loạn rơi xuống như mưa, rơi vào trong huyết trì!

Tiêu Nhất Thiên thì vẫn ổn định chiến đấu, nên đánh như thế nào thì cứ đánh thế đó, bởi vì anh biết rõ, cho dù là trạng thái hóa thú, hay là huyết triều đại trận cũng vậy, những thứ này ngoại trừ việc việc có thể gia tăng sức mạnh, mặc dù trong một thời gian ngắn ngủi có thể khiến Hình Chiêu có thể tăng thêm lực chiến đấu, thể nhưng muốn chiến đấu với một cường giả minh cảnh như anh thì căn bản là không thể so sánh được!

Dù sao thì trước đó cũng đã có trường hợp ví dụ của lão quái một mắt kia, trạng thái hóa thú có giới hạn thời gian, không thể giữ vững trạng thái cũng như lực chiến đấu cường đại được!

Hơn nữa!

Huyết triều đại trận có tác dụng càng lớn, thì phản phệ mà Hình Chiêu phải nhận lại cũng càng lớn!

Cho nên!

Chỉ cần Tiêu Nhất Thiên giữ vững để không bị đánh bại, Hình Chiêu tuyệt đối không thể đánh lại được anh, cho dù có bị hao tổn thì anh cũng đủ khả năng hành chết Hình Chiêu, có thể duy trì được đến khi đối phương cạn kiệt sức lực! "Mẹ nó!"

Lão quái một mắt một thân một mình nằm ở trước cửa đại điện, cho dù thân chịu trọng thương, bị Tiêu Nhất Thiên đánh bể nửa cánh tay, ông ta cũng không thể không cắn răng, nhằm mắt một lần nữa tiến vào trạng thái hóa thú, trong lòng không nhịn được mà chửi má nó!

Không có biện pháp nào!

Sức mạnh của huyết triều đại trận băng diệt thật sự là quá dọa người, hơn nữa theo thời gian chiến đấu ngày càng kéo dài, áp lực càng lúc càng lớn, nếu như không tiến vào trạng thái hóa thú, cho dù có là phó điện chủ như lão quái một mắt, thì cũng con mẹ nó kiên trì không nổi, rất nhanh sẽ biến thành như những người khác, thân thể nổ tung, thi cốt không còn! "Cái con mẹ nhà nó nữa chứ!" "Các người đánh thì cứ đánh, ngược lại đừng gây chuyện, đừng làm liên lụy đến tôi là được, tôi đã đủ thảm lắm rồi, có được không hả?" "Van cầu các người đấy!" "Nhanh lên một chút phân thắng bại đi mà, nhanh chóng chết một người đi mà!” "Người nào chết cũng được!"

Lão quái một måt yên lặng cầu nguyện từ tận đáy lòng! Đúng vậy!

Cho dù người chết là Tiêu Nhất Thiên, hay là Hình Chiêu, chỉ có một người trong số họ chết đi, cuộc chiến này mới có thể kết thúc, lão quái một mắt mới có hi vọng giữ được mạng sống, nếu không, dưới trạng thái hóa thú, ông ta cũng không thể duy trì được bao lâu! Âm!

Rốt cục, khi Tiêu Nhất Thiên cùng với Hình Chiêu chém giết đến hơn năm mươi chiêu, kèm theo một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, Hình Chiêu bị Tiêu Nhất Thiên một quyền đánh lui, thối lui ra xa mười mấy mét, lơ lửng trong không trung, mắt, mũi, tai và miệng đều chảy máu đầm đìa, một đôi mắt thú đỏ rực như lửa, khí tức trên người bắt đầu phiêu tán, hỗn loạn.

Hiển nhiên!

Do thời gian dài giữ vững trạng thái hóa thú cùng với thi triển huyết triều đại trận, đã làm cho Hình Chiêu có phần không chịu nổi nữa rồi!

Rắc!

Không có dấu hiệu nào báo trước, một tiếng vang nhỏ yếu ớt khó mà nghe rõ đột nhiên phát ra từ cơ thể của Hình Chiêu!

Chỉ thấy!

Hình Chiêu nổi đầy vảy ở cổ, trên cổ lộ ra vết thương dài mười phân, giống như bị một con dao vô hình cào nát, vảy và da cứ thế gãy lìa ra!

Máu tươi lập tức phun mạnh ra! "Ào ào!"

Mặc dù lúc này tầm nhìn trong đại điện rất ngắn, nhưng mà thị lực của Tiêu Nhất Thiên vượt xa người thường, vẫn hết sức nhạy bén nhận ra sự thay đổi này, anh nhướng mày mỉm cười, nhấc chân bước tới và nói: “Xem ra chất lượng bộ da thú này của cậu cũng không được tốt lắm nhỉ!” "Có vẻ như là không dùng được rồi!" "Mới vừa đánh mấy cái, mà đã rách rồi, không phải là hàng giả đấy chứ?"

Veo!

Vừa dứt lời, Tiêu Nhất Thiên liền thừa dịp, một lần nữa mạnh mẽ lao về phía Hình Chiêu, không để cho Hình Chiêu có bất kỳ cơ hội nào để giảm xóc cũng như khôi phục!

Âm!

Âm!

Âm!

Trong nháy mắt, hai người lại lao vào đánh nhau!

Tuy nhiên!

So với hơn năm mươi chiêu vừa rồi, lúc này Hình Chiêu có vẻ mỏi mệt hơn thấy rõ, đối mặt với Tiêu Nhất Thiên trước sau vẫn mạnh mẽ như thường, rõ ràng là anh ta đã có chút lực bất tòng tâm, liên tục bị Tiêu Nhất Thiên đánh cho lùi ra sau. Mà trong quá trình chiến, da và vảy trên người Hình Chiêu cũng liên tục bị đánh gãy và nứt toác ra, giống như để vỡ không có cách nào ngăn lại được!

Thấy một màn như vậy, trong lòng lão quái một mắt ngũ vị tạp trần!

Hình Chiêu sắp bại rồi!

Thắng bại đã phân!

Mà một khi Hình Chiêu bị giết, mặc dù có thể giải trừ được nguy cơ bị áp chế bởi huyết triều đại trận, nhưng mà lão quái một mắt cũng không xác định được, sau khi Tiêu Nhất Thiên giết hết tất cả mọi người rồi, anh còn có thể tha cho ông a một mạng hay không!

Điều này!

Sợ rằng rất khó!

Chẳng mấy chốc!

Hình Chiêu liền bị Tiêu Nhất Thiên đẩy vào góc chết, không thể lui được nữa, không có ai có thể hiểu rõ về tình cảnh lúc này của mình hơn chính bản thân anh ta, anh ta biết, anh ta không sống nổi, anh ta chết chắc rồi!

Cho nên!

Anh ta ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: "Họ Điêu kia! Hôm nay Hình Chiêu tôi bỏ mình, chính là vì tài nghệ không bằng người!" "Cá lớn nuốt cá bé, thẳng làm vua thua làm giặc!" "Tôi không có lời nào để nói!" "Nhưng mà!" "Anh giết nhiều người của điện Huyền Vương như vậy, tin tức rất nhanh sẽ được truyền đi, anh không gạt được tai mắt của điện Huyền Vương đâu, đắc tội điện Huyền Vương, cả trăm đất nước quanh đây đều không có chỗ cho anh dung thân đâu!" "Tôi thề!" "Đến lúc đó anh sẽ còn chết thảm hơn cả tôi! Thảm gấp mười lần, thảm gấp trăm lần!"

Dứt lời!

Chỉ thấy thân thể thú của Hình Chiêu chấn động mạnh một cái, khuôn mặt đẫm máu đầy vẻ quyết tuyệt và không sợ chết, thân thể đầy vết thương cũng mất máu ngày càng nhanh hơn!

Đồng thời!

Ám kình trong cơ thể cùng minh kình trong đan điền của Hình Chiêu gần như điên cuồng quần đảo, điều đó khiến trong lòng Tiêu Nhất Thiên dấy lên một trận kinh hãi cực độ! "Không hay rồi!"

Thấy thế, đáy lòng Tiêu Nhất Thiên vang lên một tiếng ầm, sắc mặt anh thay đổi: "Tên khốn kiếp này muốn tự bạo!"

Đúng vậy!

Tự bạo!

Giống như trong cuộc chiến Hoàng Thành ở Đại Hạ, Để Uyên cùng với những Huyết Lang đoàn kia cũng đã lựa chọn làm vậy. Khi sắp phải chết và không có cách nào để xoay chuyển tình thế, bọn họ lựa chọn cách tự bạo thân thể để thể hiện sự quật cường và giữ lấy chút ngạo khí cuối cùng. Loại ngạo khí này, chẳng cần phân biệt là người tốt hay người xấu, cũng không cần biết là kẻ mạnh hay kẻ yếu, mà là một sự cốt khí khắc trong xương!

Có thể bị giết!

Nhưng không thể chịu nhục!

Vào một khắc trước khi tự bạo, Hình Chiêu ra chiêu cuối cùng đánh về phía Tiêu Nhất Thiên, muốn lôi kéo Tiêu Nhất Thiên cùng nhau đồng quy vu tận, cùng nhau rơi vào địa ngục Cửu U, nhưng Tiêu Nhất Thiên thì không cần nghĩ ngợi, lập tức dùng tốc độ lớn nhất của mình để lùi lại!

Vèo!

Vèo!

Cứ như vậy, hai người một đuổi một chạy, một trước một sau, như thể đổi vị trí cho nhau, vừa rồi là Tiêu Nhất Thiên buộc Hình Chiêu phải lùi bước, còn bây giờ đổi lại là Hình Chiêu muốn kéo Tiêu Nhất Thiên cùng nhau đồng quy vu tận!

Chỉ đáng tiếc!

So về thực lực, thì Hình Chiêu không phải là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, so về tốc độ, anh ta cũng có chênh lệch không hề nhỏ với Tiêu Nhất Thiên, muốn cùng Tiêu Nhất Thiên đồng quy vu tận u? Thật ngại quá, anh ta còn chưa có được năng lực cũng như cái tư cách đó!

Âm!

Khi Hình Chiêu bay lên không trung phía trên đại điện, cùng với một tiếng nổ vang trời và dư âm tiếng gầm rú của anh ta, thân thể anh ta đã bị vỡ tung nát bét, máu thịt văng ra khắp nơi, thi thể và xương cốt đều hòa lẫn vào nhau, hòa vào cùng với màn sương mù đặc quánh màu máu ở xung quanh!

Chết rồi!

Chủ nhân một phân điện của điện Huyền Vương ở thành Thanh Thủy, mà cứ vậy liền chết thảm trước mặt Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu Nhất Thiên bay thẳng đến trước cửa đại điện, dừng lại trước mặt lão quái một mắt cách đó không xa, anh quay đầu nhìn cảnh tượng Hình Chiêu tự bạo. Trận này mặc dù anh thắng rồi, không cần dùng nhiều sức lực đã có thể đánh tan một phân điện của điện Huyền Vương, nhưng mà Tiêu Nhất Thiên lại không vui nổi!

Thứ nhất!

Điện Huyền Vương có vẻ như còn cường đại hơn nhiều so với những gì Tiêu Nhất Thiên hiểu được trước kia!

Thứ hai!

Tiêu Nhất Thiên vốn là muốn giam giữ Hình Chiêu lại, từ đó có thể dùng nhiều cách để hỏi ra một số chuyện và lấy được một ít đồ từ anh ta, từ đó có thể thuận lợi triển khai kế hoạch kế tiếp!

Mà bây giờ!

Hình Chiêu chết rồi làm cho Tiêu Nhất Thiên mất đi mục tiêu tốt nhất!

Nhưng mà!

May mắn là còn có lão quái một mắt vẫn còn may mắn còn sống sót, là phó điện chủ một phân điện của thành Thanh Thủy, chuyện mà lão quái một mắt này biết có thể không nhiều được như Hình Chiêu, nhưng mà nhất định là cũng có biết một chút!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên ngầm thở dài, sau đó xoay người lại, cúi đầu nhìn về phía lão quái một mắt nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống, lão quái một mắt cũng liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên..

Mẹ nó!

Chú gà con lại bắt đầu run rẩy, con mẹ nó ông ta lại muốn đi tiểu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status