Sói vương bất bại

Chương 557: Không để lại một người, tội lớn tày trời "Cậu muốn gì..."



Tiêu Nhất Thiên nghĩ nghĩ, đột nhiên đưa một ngón tay, ngón tay hướng về cổng chính học viện Đạt Ma, ra hiệu nói: "Cho cô cút đi! Lập tức cút đi! Cút đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, đừng để tôi còn nhìn thấy Cô!"

Một câu nói này của anh thôi đã khiến cho mọi người phải sợ ngây người!

Tốc độ trở mặt của Tiêu Nhất Thiên còn nhanh hơn cả lật sách, một giây trước còn hào phóng tặng Trăm Độc Viên, giây tiếp theo lại nói xấu, cứ như hai tính cách khác biệt, không có biện pháp

Tôn chủ Ngưu Sát đang trên đường tới rồi, thời gian của Tiêu Nhất Thiên vô cùng quý giả, không thể lãng phí! "Điêu sư đệ, cậu..."

Lý Cầm ở đó sững sờ, vừa muốn mở miệng, đã bị Tiêu Nhất Thiên ngắt lời "Cút!"

Tiếng nói của Tiêu Nhất Thiên như sấm

Lâu Kim Khoa và những người khác ngay lập tức đi qua, giúp đỡ dìu Lý Cầm đứng lên, ra hiệu nói: "Lý sư muội, chúng ta đi."

Cô ta nói xong thì liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên một cái, sau đó lập tức dìu Lý Cầm rời di!

Tiếp theo, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía đệ tử trong chi nhánh thành Thanh Thủy, nói: "Các người cũng đi đi, rời khỏi học viện Đạt Ma, rời khỏi thủ đô, quay về thành Thanh Thủy đi." "Ngay lập tức!" "Mau lên!"

Những đệ tử chi nhánh thành Thanh Thủy đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên, mơ hồ ý thức được có gì đó không ổn! "Tôi không đi."

Lục Vy Anh đi tới bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, kiên định nói: "Cậu đã nói phải nhận tôi làm đồ đệ, tôi còn chưa bái cậu làm sư phụ đâu, đừng mơ đuổi tôi đi."

Bái sư?

Đến cả kẻ ngu ngốc nhất cũng có thể thấy được, Lục Vy Anh chẳng qua là tìm cái cớ thôi, cô ta cũng ý thức được sự nguy hiểm đang bao trùm nơi này, nhưng mà, cô ta lựa chọn ở lại, cùng chia sẻ những rắc rối với Tiêu Nhất Thiên! "Tôi cũng không đi." "Còn có tôi nữa."

Trần Nhất và Vương Thái cũng bày tỏ quan điểm của mình, bọn tuy rằng không quá thích Tiêu Nhất Thiên, nhưng không thể không thừa nhận, một loạt các màn trình diễn tuyệt vời trước lúc trước của Tiêu Nhất Thiên đã chinh phục được họ, bọn họ cảm nhận được, tiếp theo sẽ có chuyện lớn xảy ra!

Cho nên, bọn họ cũng muốn ở lại, xem đến cuối cùng Tiêu Nhất Thiên còn có thể làm nên được trò trống gì! "Nhất Thiên."

Còn Thương Thịnh trực tiếp hỏi: "Cậu... Nói như vậy là có ý gì? Không phải cậu có chuyện gì giấu chúng tôi đấy chứ?"

Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không trả lời vấn đề Thương Thịnh hỏi, mà hướng về quốc sư Đại Hoa ra hiệu nói: "Quốc sư, đến giờ rồi." "Được."

Quốc sư Đại Hoa gật gật đầu, vừa quát to lên: "Bắt đầu." "Am! Am! Am!"

Mấy lão già bị đánh lén đó đã mất cảnh giác, chỉ có một số người phản ứng đủ nhanh, để tránh đòn tấn công đầu tiên, còn lại hầu hết đều bị đánh gục tại chỗ, thậm chí, ngay sau khi trúng đòn đã lập tức mất mạng! "Các người! Các người...

Mấy người may mắn tránh được đều mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía quốc sư Đại Hoa, hỏi: "Quốc sư, ông làm cái gì vậy?" "Đang muốn tạo phản có phải không?"

Những kẻ bắt đầu cuộc tấn công lén lút rõ ràng là những người của quốc sư Đại Hoa, bọn chúng đang nghe theo lệnh của quốc sư Đại Hoa. Mà quốc sư Đại Hoa đã ra lệnh giết người trước mắt bao người. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng đang muốn làm phản "Không hay rồi."

Nhất Sát và những kẻ khác đang mai phục đương nhiên cũng nhận ra được sự không bình thường ở đây, sắc mặt đều thay đổi, Nhất Sát kích động hô: "Quốc sư tạo phản! Các người ngăn ông ta lại, tôi sẽ báo cáo bồn hoàng." “Vèo!”

Khoảnh khắc Nhất Sát vừa mới dứt lời, bóng dáng ông ta đã biến mất không còn chút dấu vết, nhanh giống như chớp xẹt, rời khỏi học viện Đạt Ma, chạy như điên về phía Hoàng thành! "Còn muốn chạy?"

Quốc sư Đại Hoa không có đuổi theo, chỉ chém một nhát về phía Nhất Sát ở đẳng xa. Ngay lập tức, một cơn gió vô cùng mạnh mẽ ập đến từ phía sau lưng Nhất Sát. Thế kiểm xé gió lao tới, tốc độ hủy diệt không gì cản nổi, chỉ trong giây lát đã đuổi kịp được Nhất Sát. "A!"

Khi Nhất Sát đã chạy khỏi nơi đó được trăm mét, thể kiểm đó vẫn ầm ầm đuổi theo khiến cho Nhất Sát cảm giác được áp lực rất lớn. Cả người Nhất Sát toát ra mồ hôi lạnh, liều mạng chạy trốn, thế nhưng vẫn chẳng thể nào thoát được thế kiểm mà Quốc sự chém tới. Chỉ trong một cái chớp mắt, luồng gió đó đã cắt văng bàn tay trái của Nhất Sát, máu tươi bắn tung tóe.

Chỉ một kiếm mà bàn tay trái của Nhất Sát đã bị chém đứt lìa!

Nhất Sát là cường giả tầm trung của cảnh giới Hoàn Mỹ, mà quốc sư Đại Hoa là cường giả cảnh giới Hoàn Mỹ hàng thật giả thật, dù ở trong trạng thái không được ổn định nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ

Đó chính là khoảng cách rất lớn giữa hai người! "Veo!"

Một kiểm đi qua, Nhất Sát chịu đựng cơn đau tiếp tục chạy trốn, trong nháy mắt liền biến mất không thấy, quốc sư Đại Hoa cũng không có đuổi theo, mà đi về phía những cao thủ đang mai phục xung quanh học viện Đạt Ma, giống như một con hổ lao vào giữa bầy cừu, tốc độ tốt, sức chiến đấu cũng tốt, khiến ông ta như bất tử. Bảo đạo Tru Thiên là một thanh đao tốt, không hề yếu ớt, mỗi nơi nó đi qua là một mạng người ngã xuống.

Hồn về âm phủ!

Bây giờ, tất cả đã rõ ràng. Quốc sư Đại Hoa không có trả lời vấn đề của mấy người kia, chỉ dùng hành động thực tế hướng về phía mọi người chứng minh, ông ta thật sự tạo phản "Giết." "Không để lại một người."

Không đợi những ông già còn sống sót kia có cơ hội hồi phục tinh thần, những người của quốc sư Đại Hoa trực tiếp xông tới, lao như điện tấn công bọn họ, ai nấy đều đẳng đẳng sát khí

Nhanh!

Quá nhanh!

Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, tất cả chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, thế cho nên... Chờ những người trong thành Thanh Thủy hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, Nhất Sát đã chạy, quốc sư Đại Hoa cũng đã đi rồi, cuộc chiến có quy mô lớn và mang tính càn quét do ông ta thực hiện cũng đã bắt đầu rồi.

Đương nhiên, không khó để thấy đây là một âm mưu tạo phản đã có từ lâu! "Nhất Thiên."

Người vừa lên tiếng chính là Lục Vy Anh, những người trong thành Thanh Thủy rất hoảng sợ, đều lui về phía sau, nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa kẻ xưởng người họa, hẳn nhiên anh cũng đã tham gia vào cuộc nổi loạn này!

Đây là tạo phản đấy!

Là tội lớn tày trời, chết cũng không đáng được đem chôn

Vừa nãy, tất cả mọi người ý thức được, hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng không ai nghĩ đến, chuyện phát sinh lại có thể “Lớn” đến như vậy! "Không tồi."

Tiêu Nhất Thiên gắn giọng nói: "Hoa Tuấn Vũ muốn đẩy quốc sư vào chỗ chết, cho nên, quốc sư phải tạo phản." "Hoa Long Thần muốn giết tôi." "Cho nên?" "Tôi cũng muốn tạo phản"

Nói xong, Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn một vòng những người đang đứng ở đây, nói tiếp: "Chuyện này cũng không liên quan gì đến các người cả, bây giờ các người có thể rời khỏi thủ đô, hẳn là còn kịp." "Đương nhiên." "Bây giờ quốc sư không ở bên cạnh tôi, nếu mấy người nghĩ muốn ra tay đối với tôi, bắt tôi, hay là giết tôi, để đi tìm Hoa Tuấn Vũ để giành lấy phần thưởng, thì đây là cơ hội tốt."

Tiêu Nhất Thiên không muốn làm liên lụy đến bất luận kẻ nào, vẫn khuyên bọn họ rời đi như cũ.

Có điều là, nếu như đám người bọn họ lại muốn gây sự, thì ai dám ra tay, Tiêu Nhất Thiên anh nhất định sẽ xử lý kẻ đó! Dứt lời, Tiêu Nhất Thiên xoay người trở về trong viện, đi tới trước túp lều nhỏ. Thương Triết và Thương Thịnh nhìn nhau, Trần Nhất và Vương Thái nhìn nhau, các đệ tử trong chi nhánh thành Thanh Thủy cũng đưa mắt nhìn nhau, trái tim mọi người đều run rẩy kịch liệt, không thể tin vào tai mình!

Phải đi sao?

Lần này tất cả mọi người đều do dự

Tội phản quốc!

Tội danh này thật sự quá lớn, quá nặng, không ai có thể gánh nổi, một khi thất bại, thì không chỉ tính mạng của bọn họ không an toàn mà cả dòng họ đứng phía sau bọn họ cũng sẽ bị chôn vùi theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status