Sống cùng vạn tuế

Chương 456: Mưa đêm tán tỉnh



"Buổi tối. Ba giờ." Lục Minh mang theo Niếp Thanh Lam, ẩn thân vào trong một cây tùng. Biến ra một cái buồng. Mặt trên đặt lên cành cây lá cây để che giấu. Cùng Niếp Thanh Lam rất thoải mái mà nằm ở bên trong.

Địch nhân không thể nghĩ ra. Tử Thần chỉ cách gần như thế.

Bọn họ đối với sự phòng vệ của doanh trại cảm thấy thoả mãn, cũng không có phái người đi ra tuần tra thực tế. Trong vòng trăm mét xung quanh doanh trại đều là bụi cây trụi lủi cùng bụi gai đều bị chém hết. Bọn hắn không nghĩ tới, có người dám can đảm không coi ai vào đâu mở ra một buồng, lại bình thản nghỉ ngơi. Niếp Thanh Lam biết cảm ứng của Lục Minh nhạy bén. Hơn nữa truy tung một ngày đêm có chút mệt mỏi, uống mấy ngụm nước rồi nằm ở trong lòng hắn, rất thoải mái mà ngủ.

Buổi tối, có hai chiếc xe tải chở đầy nữ nhân lung lay lắc lắc tiến vào trong doanh trại.

Doanh trại truyền ra một trận hoan hô. cười nói ầm ĩ.

"Thoả thích tầm hoan mua vui đi. Đêm nay là đêm cuối trong cuộc đời các ngươi đó!" Lục Minh từ khe nhỏ trong buồng thấy các binh sĩ móc ra tiền đưa vào tay một gã béo. Sau đó vội vàng hướng tới xe ôm nữ nhân. Hắn mỉm cười, tại khi đèn pha đảo qua tới để ý lưu tâm đến trên trạm gác thiếu mất hai người, hiển nhiên hai tên gia hỏa kia đã đi chơi đùa nữ nhân.

Ngay khi các lính đánh thuê đang kích động hoan hô thì tại trong phòng của thủ lĩnh trong doanh trại, có người lại đang bận túi bụi.

Một nam tử có ánh mắt như chim ưng hướng về phía nam tử trên mặt có ba vết sẹo trầm giọng quát: "Sơn Đức. Ngươi làm như vậy là có ý tứ gì?"

Nam tử mặt sẹo có tên gọi Sơn Đức kia vỗ bàn, ánh mắt hung ác độc địa nhìn trừng trừng quay về nói: "Nhị Xà. Ngươi muốn đi thì đi. Có thể mang hết cho người của ngươi rời khỏi. Chúng ta không cần người nhát gan! Ta cho lão đại Lục Vĩ Ngân Hồ của các người một chút mặt mũi. Bằng không, đã sớm đem ngươi đá văng ra rồi!"

Nam tử mắt ưng Nhị Xà cười lạnh nói: "Hoá ra. Ngươi còn tưởng rằng ta là đang đe dọa ngươi! Sơn Đức. Ngươi cảm thấy Dũng râu rậm cùng Ngưu là lừa đảo sao? Bọn họ nhàn đến nỗi bịa ra một chuyện về Súng Thần để hù dọa người, ngươi là nghĩ như thế này sao? Ta lại cảnh cáo ngươi một lần nữa. Thủ hạ của ta đã chết năm tinh anh - mỗi một người đưa tới chỗ các ngươi ở đây, đều là tinh nhuệ cấp bậc đội trưởng. Tay súng bắn tỉa trong bọn họ có thể giết ngay cả hai tay súng bắn tỉa của Mỹ Quốc mà vẫn bình yên lui lại. Hắn cũng có thể tại cự ly một nghìn năm trăm mét đem quan chỉ huy của địch nhân thành bia tập bắn, mở ra trên đỉnh đầu hắn một cái lỗ... Năm tên thủ hạ của ta, mỗi một người đều có kinh nghiệm giết chết hơn ba mươi tên lính đánh thuê. Bọn họ trước đây đều là tinh nhuệ ngang dọc vô địch. Nhưng mà ngày hôm qua, bọn họ bị người bắn chết toàn bộ. Không có bất luận một người nào có thể phản kích. Thậm chí Dũng râu rậm cùng Ngưu trốn được trở về, cũng đều là do tên súng thần kia thả cho để truyền lời cảnh cáo chúng ta. Chẳng lẽ ngươi nghe xong những lời "Xúc phạm người Hán mạnh mẽ mặc dù xa cũng nhất định bị diệt” mà không có một chút sợ hãi sao? Hay là ngươi ngu đến nỗi không hiểu cái gì là sợ hãi?"

"Nhị Xà. Đừng nhiều lời! Ta không tin ngươi nói. Trên thế gian không có Súng Thần gì. Bắt luận kẻ nào ở trước mặt súng đạn, đều là như nhau!" Sơn Đức mặt sẹo vỗ bàn hừ nói: "Tay súng bắn tỉa có thuật bắn súng tinh chuẩn? ở đâu mà chã có? Tại trong Tùng Lâm Myanmar này, không thiếu nhất chính là tay bắn tỉa! Ta không có khả năng bởi vì một tay bắn tỉa mà buông bỏ cả doanh trại. Đây là tâm huyết nhiều năm của ta.Cái doanh trại này là địa bàn của ta. Là nhà của ta. Ai cũng không động được!"

"Lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi còn có thể có thuốc chữa. Không nghĩ tới, ngươi đã u mê đến loại trình độ này!" Nhị Xà mắt ưng xoay người rời đi: "Sơn Đức. Chúc ngươi may mắn. Ngươi nói ta là người nhát gan cũng không sao. Ta phải sống sót. Hướng Lục Vĩ lão đại báo cáo chuyện súng thần của Trung hoa!"

"Đi đi. Doanh trại của ta có tới ba trăm người. Căn bản không quan tâm tới mấy tên tự cho mình là đúng các ngươi!" Sơn Đức mặt sẹo thở phi phi ném cái cốc xuống mặt đất vỡ toang.

Trong phòng làm việc, còn có một sĩ quan.

Trên mặt sĩ quan phụ tá kia hơi có chút trắng bệch. Nhị Xà cùng thủ hạ của hắn có cái thực lực gì. Hắn cùng Sơn Đức kỳ thực rất rõ ràng. Nếu như thực sự họ không có lực đánh trả bị người giết hết. Như vậy đích xác rất khủng bố. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận mà hỏi thăm: "Tư lệnh. Thực sự không cho mọi người biết một chút sao? Việc này hẳn là phải cho các huynh đệ biết, để sớm có phòng bị!"

Sơn Đức mặt sẹo đập bàn, cả giận nói: "Phòng bị cái rắm, doanh trại của chúng ta nấp ở chỗ này. Ai tìm đến? Hơn nữa. chúng ta ở nơi này có ba trăm người, mấy trăm cây súng, hơn mười khẩu pháo. Ai có thể động tới chúng ta? Cậu nhất định phải đem tin tức ngăn chặn lại. Đừng cho lòng người xuất hiện khủng hoảng. Đối phương căn bản không có khả năng một người đuổi theo. Đuổi theo cùng chỉ là chịu chết... Cậu mang theo một đội gồm năm mươi huynh đệ thân vệ, chú ý tuần tra, đề cao cảnh giác. Đặc biệt ở các trạm canh gác, nhất định phải kiểm tra cho tốt. Các huynh đệ khác muốn chơi cứ để họ chơi. Đừng để cho bọn họ chú ý tới Nhị Xà dẫn người rời khỏi. Không thể làm cho lòng người khủng hoảng... Cái doanh, trại này.... Cho dù ra làm sao cũng đều phải bảo vệ .Đây là nhà của chúng ta. Rõ chưa? "

Cuối cùng, có lẽ cảm thấy như vậy đối với sĩ quan phụ tá là đe dọa quá lớn, hắn liền buông nhẹ thanh âm, vỗ vai sĩ quan phụ tá: "Đừng sợ. Không ai đuổi theo đâu, tôi dám cam đoan! Cho dù có người đuổi theo, cũng sẽ chỉ đuổi theo bọn Nhị Xà, chúng ta tuyệt đối không có việc gì!"

Nam tử mắt ưng Nhị Xà mang theo Dũng ca. Ngưu cùng mấy tên thủ hạ lén lút ngồi bè gỗ rời khỏi.

Trời càng ngày càng tối. Cuối cùng còn nổi lên mưa nhỏ.

Trong doanh trại, càng ngày càng có nhiều lính đánh thuê vây quanh ở trong một cái đại sảnh xem nữ nhân nhảy múa điệu “Thoát Y Vũ”. Có ít người đưa tiền vào trong tay mập mạp rồi sau đó đi phát tiết.

Rượu cùng thuốc lá là thứ được hoan nghênh nhất trong đại sảnh. Các lính đánh thuê huýt sáo nhìn giữa nữ nhân khiêu vũ ở giữa sân mà cười lớn. Lại không ngừng đem rượu dốc vào trong mồm. Tiếng tranh cãi ầm ĩ xôn xao truyền ra thật xa, thẳng truyền tới trong cái lỗ tai của Lục Minh. Hắn tại khi ngọn đèn pha quét qua, chú ý tới trên trạm lại đã khôi phục ba người đứng gác. Có một nam tử dẫn đội kiểm tra trong mưa.

Có người xông ra ngoài trời mưa đi kiểm tra bên ngoài doanh trại, ánh đèn pin loang loáng quét qua.

"Cái doanh trại này, so với trong suy nghĩ của anh còn có nhiều người hơn, có điều là như vậy vừa đúng lúc..." Lục Minh nhìn lại mỉm cười. Niếp Thanh Lam sau khi tỉnh ngủ có chút kỳ quái hỏi: "Đầu óc tên thủ lĩnh của doanh trại này có phải có chút vấn đề hay không? Hắn hẳn là đã biết chuyện của chúng ta. Làm sao còn chưa trốn đi?"

"Khả năng là doanh trại làm cho hắn cảm thấy an tâm. Anh phỏng chừng, ở đây ít nhất cũng có hơn hai trăm người." Lục Minh đếm đếm người kiểm tra trong mưa. lại nói: "Hảo thủ phỏng chừng có hơn ba mươi mốt tên. Tinh anh khoảng hơn mười người." Tại lúc hắn nói, một người cầm đèn pin hướng bên này đi qua kiểm tra. Niếp Thanh Lam muốn cầm súng, nhưng Lục Minh ra hiệu bảo không cần. Kiểm tra tới gần nhất là có người hầu như giẫm tới trước buồng khoét trong thân cây rồi. Có điều là người nọ cũng không phát hiện ra địch nhân ẩn giấu ở chỗ không coi ai vào đâu.

Lục Minh che giấu rất tốt. Hơn nữa nước làm cho tầm nhìn bị cản trở.

Không khí lạnh lầy lội ẩm ướt, hơn nữa thiếu dụng cụ, làm cho lính đánh thuê tìm tòi nơm nớp lo sợ chỉ dò xét qua loa một lần, liền vội vàng đi trở về.

Có một người đi ở phía sau cầm lưỡi lê không ngừng mà tùy cơ đâm loạn trong bụi cây. Khi đi tới phía trước cái hốc của Lục Minh, hắn bị một tiếng lủi động của rắn dọa cho nhảy dựng lên. Cuối cùng tại trong mưa lạnh đâm một cái, rồi vội vàng xoay người chuồn mất.

Niếp Thanh Lam dùng tay nhỏ bé khẽ véo Lục Minh một cái. Bởi vì chỉ có nàng mới biết được, con rắn này là Lục Minh thả ra.

Nàng rõ ràng. Lục Minh đã làm được cái gì.

Bây giờ, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Hoá ra tiểu tử này có bản lĩnh sai khiến rắn, hắn có thể không tiếng động dọa con rắn kia. Làm cho nó chấn kinh, điên cuồng chạy thoát ra. Lần này đem tên tiểu đội trưởng kiểm tra cũng dọa cho chạy mất. Chờ khi lính đánh thuê kiểm tra đi rồi. Niếp Thanh Lam ôm Lục Minh, làm nũng nói: "Đại phôi đản. Anh vừa cùng rắn nói gì đó?"

"Anh không thể nói. Bằng không em nhất định sẽ đánh anh!" Lục Minh nói như vậy, làm cho trong lòng Niếp Thanh Lam càng hiếu kỳ.

"Không. Anh cứ nói đi. Em tuyệt đối không đánh anh! Bảo đảm. Em cam đoan!" Để gạt Lục Minh nói ra. Niếp Thanh Lam quyết định xuất ra mỹ nhân kế: "Nếu như anh ngoan, như vậy người ta có thể biểu dương anh. Hôn anh một cái!"

"Kỳ thực cũng không có gì. Vừa rồi, anh dọa con rắn kia là nếu không nghe lời, anh cho Hứa Tiên tới thu thập nó!" Lục Minh nghiêm trang nói.

"Hứa Tiên? Hứa Tiên là ai ? Ai. Anh nói Hứa Tiên trong truyện con rắn trắng kia sao... Anh nói có ý tứ gì?" Niếp Thanh Lam cảm thấy đầu óc của mình có chút hỗn loạn, có loại cảm giác bị Lục Minh đưa vào khe suối sâu. Nhìn Lục Minh, lại nghe hắn nói nhỏ: "Hứa Tiên rất lợi hại. Hắn biết đâm xuyên cái mông của con rắn!" Niếp Thanh Lam nghe xong chính là hồi lâu không có phản ứng. Rồi nàng mới ý thức được lão bà rắn trắng của Hứa Tiên là Xà Tinh. Lại vừa nghĩ, chợt bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt nhất thời đỏ hồng, giơ lên đôi phấn quyền đánh cho Lục Minh một hồi.

"Em vừa nói không đánh anh...” Lục Minh hì hì cười."Sao có thể không đánh. Cái này... Anh thực sự quá ghê tởm!" Niếp Thanh Lam vừa nghĩ hắn nói "xuyên" . Trên mặt liền càng đỏ. Nghĩ thầm tiểu tử này vốn là rất thuần khiết. Nhưng mà sau khi trải qua nghi thức phá thân thành người lớn, học được rất nhiều hư hỏng từ trên người của Hoắc yêu nữ. Các tư tưởng tà ác đều chạy đến.

"Anh đã sớm biết. Nói rồi em sẽ đánh anh!" Trên mặt Lục Minh rất đắc ý. Bởi vì hắn đùa một cái này, thân thể Niếp Thanh Lam thẳng như nhũn ra. Tay nhỏ bé cũng ôm hắn càng chặt hơn. Tiểu hồ ly bỗng nhiên tức khí chỉ là nhìn thấy hắn đắc ý liền quyết định trả thù. Nàng nhẹ nhàng mà hôn qua đầu lưỡi, liếm một chút lên vành tai của hắn, lại nhẹ nhàng mà thổi khí, hỏi: "Bại hoại Anh xuyên cái mông của Tiểu Mật như thế nào? Cùng người ta nói một chút đi..."

Lục Minh bị nàng mê hoặc muốn chết. Quả thực không nhịn được muốn biến thân thành sói, đem nàng đặt ở dưới thân, xé tung quần áo, trở lại đánh dã chiến một đêm mưa.

Có điều là cái này chỉ có thể là hư không.

Dù Niếp hồ ly này có động tình, cũng sẽ không đồng ý. Nàng có thể cho mình hôn một cái cũng đã không tồi rồi.

Nàng cùng Cảnh Hàn bất đồng. Cảnh Hàn động tình sẽ ôm chặt mình. Lẳng lặng hưởng thụ triền miên từ đáy lòng. Còn nàng động tình, ngoại trừ xấu hổ còn có thể trả thù khiêu khích nói ra thứ người bình thường không dám nói, cũng dám liều mạng mê hoặc mình. Làm cho mình kích động không gì sánh được lại không thể tránh được.

"Người tốt. Không nên như vậy. Anh nói đi, em cho anh sờ sờ..." Niếp Thanh Lam biết Lục Minh khẳng định sẽ không nói, càng phát ra mê hoặc hắn.

"Thực sự sờ sờ?" Lục Minh nuốt một ngụm nước bọt.

"Em kéo xuống cho anh sở một hồi thống khoái..." Niếp Thanh Lam làm ra động tác cởi quần áo kích thích làm cho Lục Minh thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời tru như sói. Có điều là dù bị mê hoặc cũng cố nhịn xuống. Hắn kiên quyết không thể đem chuyện cùng Hoắc Vấn Dung nói ra. Bằng không chúng nữ biết thì đều sẽ chê cười mình. Tin tưởng Hoắc Vấn Dung nàng biết cũng sẽ tức giận đến vô hạn - không chịu làm cho mình sảng khoái cho xem. Hơn nữa Niếp hồ ly này nàng là tuyệt đối sẽ không cho mình sờ loạn. Nàng nếu như thật sự khẳng khái làm cho mình sờ sờ, tuyệt đối sẽ không nói đi ra.

Nói ra là phân tán lực chú ý của mình.

"Bại hoại. Hy Vọng là do anh chế tạo. Chẳng lẽ anh không biết cởi ra sao?" Niếp Thanh Lam vuốt khuôn mặt của Lục Minh. Thổi khí như lan. Môi anh đào nhỏ tại trên cổ của Lục Minh ma sát, như hữu ý vô ý hôn một cái. Thanh âm ngọt lịm tựa như mật: "Người ta rất nhớ anh sờ. Người xấu. Anh mau nói ra đi. Nào!"

"Nhịp tim của em không có đập nhanh hơn. Đồng chí cảnh sát. Nói dối chính là không tốt lắm." Lục Minh thiếu chút nữa liền bị lừa. Có điều là còn may. Hắn biết nàng là mê hoặc mình.

"Anh xấu lắm. Lại có thể nghe trộm tiếng tim đập của người ta... Tim của anh đập thật nhanh. Chẳng lẽ rất kích động sao? Phía dưới có phải là rất khó chịu hay không? Em cho anh sờ sờ này đại phôi đản. Hoắc Tiểu Mật bình thường là sờ anh thế nào?" Tay của Niếp Thanh Lam dò xét xuống. Tốc độ rất chậm. Lục Minh thật muốn đem tay nàng đặt lên trên cái thứ dâng trào kia của mình. Làm cho nàng cảm thụ sự kích động của mình... Có điều là. hắn làm ra động tác trái lại. Nếu để cho Niếp hồ ly này mê hoặc tiếp nữa. Hắn phỏng chừng mình sẽ không khống chế được.

"Anh sẽ không nói. Tuyệt đối sẽ không nói!" Lục Minh đem bàn tay mê hoặc của Niếp Thanh Lam kéo ra. Làm cho nàng ôm mình. Luôn miệng nói rõ với thái độ kiên quyết.

"Anh đã nói. Sau khi trở về, khi tắm thì cho anh nhìn lén!" Niếp Thanh Lam tiếp tục mê hoặc. "Trở lại anh lại giở mặt xù nợ."

Lục Minh kỳ thực rất muốn đáp ứng. Có điều là nói tới việc sinh hoạt của mình cùng Hoắc Vấn Dung thì không thể. Trong lòng lại thở dài, lại một lần bỏ qua cơ hội nhìn lén Niếp Thanh Lam tắm!

Niếp Thanh Lam khẽ hôn Lục Minh một cái. Nhẹ nhàng mà ma sát tại trên đùi của Lục Minh một cái.

Tay tại trên tiểu phúc hắn, như có ý vô ý vuốt ve.

Chờ khi Lục Minh xoay người không để ý tới nàng thì nàng ôm vai của Lục Minh, cười duyên mê hoặc nói: "Người tốt. Nói một chút đi. Anh nói một chút đi. Em tặng anh một cái lễ vật. Không cần trả lại. Em lập tức cởi ra tặng cho anh. Nóng hổi luôn. Anh có biết không? Mặt trên còn có hương thơm... Người tốt. Anh chẳng lẽ không muốn sao? Em quá đau lòng. Tặng anh cái này cũng không muốn!"

Niếp Thanh Lam căn bản không cần giả khóc làm nũng. Nàng mới vừa nói. Máu nóng của Lục Minh đã dâng lên. Tâm trí biến mất tại trong điên cuồng.

"Thực sự?" Lục Minh rất kích động hỏi.

"Người ta sao có thể lừa anh!" Niếp Thanh Lam kiều diễm lườm hắn một cái, vẻ phong tình kia, quả thực nghiêng nước nghiêng thành!

"Em nhất định phải tặng. Không thì anh không bao giờ nói!" Lục Minh quyết định bất cứ giá nào, Hoắc Tiểu Mật chỉ cần mình ôm một cái. Người nàng liền mềm nhũn. Mình cùng lắm lừa gạt nàng. Lúc này trước tiên phải đem quần lót của Niếp Thanh Lam bắt được. Điều này tuyệt đối là thần khí tha thiết trong ước mơ.

"Bại hoại Nói mau! Nói mau!" Niếp Thanh Lam đem cái lỗ tai tiến đến bên mép của Lục Minh.

Kỳ thực nàng cũng rất kích động. Mặt ngoài là mê hoặc hắn. Trên thực tế. cũng là một quá trình qua lại.

Nàng cũng cảm thấy cực kỳ kích thích. Động tình như nước thủy triều.

Tiểu đóa hoa phía dưới liền đã ươn ướt. Có điều là nàng tuyệt đối sẽ không cho hắn biết. Sợ hắn chê cười mình.

Bình thường không có nhiều cơ hội mê hoặc hắn. Mình thậm chí so ra kém Cảnh Hàn. Lãnh mỹ nhân tuy rằng không thích nói biểu đạt. Nhưng tất cả động tác đối với hắn đều là mê hoặc. Mình làm sao cũng không thể lạc hậu. Mỗi ngày làm cho hắn đem mình đặt trong lòng... Mê hoặc hắn. Ai bảo hắn là đại phôi đản trong lòng của mình!

Chỉ là muốn mê hoặc hắn, làm cho hắn càng muốn mình càng tốt.

Lục Minh không có đem chuyện hắn cùng Hoắc Vấn Dung thân thiết nói ra. Nhưng trái lại đem quá trình cứu Hoắc Vấn Dung thụ thương nói.

Có điều là, để duy trì tư tưởng, trên mặt hai người chẳng phải xấu hổ. Hắn đã dùng tới phương pháp truyền âm nhập mật.

Trong buồng khoét trong hốc cây vốn không có thanh âm gì, cái lỗ tai của Niếp Thanh Lam nghe thấy rất rõ.

Để mưu cầu quần lót, hắn rốt cuộc muốn trả bất cứ cái giá nào!

Niếp Thanh Lam nghe thấy vậy thì kích động. Thân thể khẽ run nhè nhẹ. Cuối cùng yếu đuối ngã tại trên người của hắn. Hai chân gắt gao kẹp lấy bắp đùi của hắn, tay nhỏ bé cũng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn. Môi anh đào như lửa nóng động tình hôn lẽn khuôn mặt của hắn. Khi Lục Minh đi qua muốn hôn nàng. Lại bị nàng khẽ ngăn trở... Nàng là sợ tên này vừa hôn. Mình liền không nhịn được, muốn ở chỗ này mà cho hắn... Mình phải luyện thành “Phượng Hoàng hồng Trang Quyết” của con dâu Lục gia. Dựa theo mục tiêu kế hoạch, ít nhất phải luyện lên trên tầng năm. Cho hắn một sự trợ giúp lớn nhất khi tu luyện Kim Cương Bất Hoại Chi Thể!

Bây giờ ngay cả tầng ba cùng chưa có đột phá. Cho dù mình động tình cũng không thể tùy tiện cho hắn. Hắn cần sự trợ giúp của mình!

Trầm tỷ yêu hắn như vậy, cũng đều nguyện ý trở lại. Một mình đau khổ tu luyện. Trầm tỷ hi sinh lớn như vậy. Chính là mong muốn có thể giúp hắn đạt thành thân thể hoàn mỹ... Mình sớm muộn cũng là nữ nhân của hắn. Bây giờ nhẫn nại một chút. Đợi được tu luyện được rồi sẽ đem tất cả hiến dâng cho hắn đi!

Hoắc Vấn Dung ngay cả một tầng cũng không có luyện thành liền cho hắn, nên trong lòng nàng cũng đều đặc biệt ước ao. Bởi vì nàng không thể cho Lục Minh một cái trợ giúp gì.

Còn Giai Giai ít nhất làm cho cánh tay phải của Lục Minh hiện lên long văn.

Mình nhất định là không thể kém hơn so với Giai Giai. Cho dù mình không sánh được với Trầm tỷ. Mình cũng phải là người có cống hiến lớn nhất đối với hắn ngoại trừ nàng ra! Niếp Thanh Lam khẽ cắn cái lưỡi đem lại cảm giác đau nhức làm cho thần trí nàng tỉnh táo lại không ít. Khi Lục Minh nói xong, chờ mong nhìn nàng thì nàng hướng về phía hắn cười hì hì.

"Anh chỉ biết. Em là của anh. Em lại không đem cái kia đưa cho anh!" Lục Minh trong lòng rất thất vọng.

"Không. Lúc này đây. Em không thể lừa anh như vậy!" Niếp Thanh Lam chớp mắt cho Lục Minh một cái bóng quang điện. Mức điện áp vượt hơn mười vạn vôn làm cho trái tim của Lục Minh ngừng đập tới hai giây.

"Anh không có nghe nhầm chứ?” Lục Minh kích động xoay người đứng lên.Vui mừng hôn Niếp Thanh Lam một cái: "Em thực sự muốn cho anh?"

"Nhắm mắt lại. Ngửi thấy được mùi hương mới có thể mở..." Niếp Thanh Lam nở nụ cười, tựa như một tiểu hồ ly.

Trời! Hắn thật sự là quá mong đợi. Ước mơ tha thiết đó, lại lập tức có thể vào tay. Trời ạ. Cái này quả thực so với nằm mơ còn muốn tốt đẹp hơn!

Quần lót nhỏ của Niếp hồ ly, lập tức có thể vào tay trở thành bảo vật cất dấu !

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status