Sự trả thù

Chương 51: Là lỗi tại ai


Nghe hắn nói vậy, tôi thôi nắm tay áo hắn, ngồi lại đoàng hoàng, nghiêm túc suy nghĩ. Từ lúc lên máy bay là tôi với hắn vẫn bình thường, lúc hắn leo núi mà tôi không leo cùng hắn. Hắn cũng rất bình thường vẫn vui vẻ nói với:

_ “Lên tới đó, thì ngoan ngoãn đợi tôi lên. Đừng đi lung tung coi chừng lạc.”

Lúc đó hắn vẫn còn rất vui mà. Ngồi rà xoát lại từ từ thì tôi nhận ra từ lúc tôi đưa hắn chai nước. Chẳng lẽ chỉ vì không nghe hắn nói mà hắn giận mình sao ta? Để chắc chắn rằng không phải là chuyện đó nên tôi quay qua hỏi hắn. Và nhận được tính hiệu rằng chính là chuyện đó mà hắn giận tôi. Khi nhận được tín hiệu thì tôi như muốn nổi điên lên, liếc nhìn hắn đứng dậy nói khẽ vào tai hắn với giọng nói lạnh tanh.

_ “Giận cho lâu vào, cậu mà làm lành trước là cậu biết tay tôi đó.”

Nói rồi tôi đứng dậy và bỏ đi vào bếp, phụ nhỏ hâm lại hai nồi nước sốt. Để lại hắn ngồi đó ngẩn tò te không hiểu gì?

Sau khi hâm lại hai nồi nước sốt thì bọn họ cũng bước vào bếp.

_ “Huy, Khải hai cậu lại phụ tôi cái này với.” – Tôi vừa nói xong là hai cậu có mặt liền.

Sau khi nhờ nhóc và cậu bưng hai nồi nước sốt qua quầy bar để, thì tôi tằng hắng để gây sự chú ý. Sau khi mọi sự chú ý hướng hết vào tôi thì tôi mĩm cười nói với bọn họ.

_ “Ở đây có hai nồi nước sốt, một là sốt phô mai với hải sản. Còn hai là nước sốt cà chua với thịt bằm. Bạn nào muốn ăn nước sốt thì đi lại đây và 2 đứa tôi sẽ múc cho các bạn nha. Ăn xong rồi thì tụi tôi có làm ít bánh.” – Nói đến đây thì tôi có dùng tay chỉ vào hộp bánh được đặt ở bên kia quầy bar, rồi tôi nói tiếp.

_ “Các bạn có thể ăn bánh đó để tráng miệng hoặc là ăn trái cây cũng được. Cuối cùng chúc các bạn ăn ngon miệng.” – Tôi.

Sau câu nói đó của tôi thì tất cả bọn họ ào về phía bọn tôi, chắc là đói lắm rồi.

_ “Cái này là tỷ nấu hả?” – Cậu đứng bên cạnh hỏi tôi.

_ “Ừm! Tôi đã dành hết cả công quyết vào nồi sốt này đó. Phải ăn cho hết đấy nhé.” – Tôi lớn giọng đe dọa cậu.

_ “Vậy còn nồi này?” – Nhóc hỏi.

_ “Người cậu thương nấu đó.” – Nhỏ tính trả lời nhưng tôi đã nhanh hơn trả lời trước. Khiến cho mặt nhỏ hơi có màu giống nồi nước sốt cà chua.

_ “Vậy... vậy cậu ăn nào?” – Nhỏ bẽn lẽn hỏi nhóc.

_ “Tôi ăn của cậu nha.” – Nhóc trả lời nhỏ.

Nghe nhóc nói vậy tôi giả bộ ho và nói.

_ “Chắc chị mày chết.” – Tôi.

_ “Em sẽ ăn cả của tỷ nữa nên tỷ đừng lo.” – Nhóc vội phân bua.

_ “Không cần...ăn bên đó đi...tôi có Khải rồi.” – Tôi giả bộ giận nói với nhóc.

_ “Ha Khải ha.” – Tôi quay qua nói với cậu đồng thời khoác tay lên vai cậu.

_ “Ừm.” – Cậu nhìn tôi gật đầu cường quyết, rồi quay sang nói với nhóc.

_ “Cậu không có phần đâu. Lo ăn phần của người cậu thương đi.” – Cậu đắc y nói với nhóc.Cậu nói tới đây thì phì cười làm tôi cũng mặc cưới nên cười theo.

Đang múc cho bọn họ thì có một cái dĩa hường về phía tôi sau đó người cầm cái dĩa lạnh lùng ra lệnh.

_ “Sốt phô mai.” – Hắn.

Tôi ngước lên nhìn xem là ai thì biết được đó là hắn, vừa thấy hắn là cơn tức của tôi như mới được châm lửa lại, không thèm múc cho hắn tôi quay nói với nhỏ.

_ “Đổi nồi đi.” – Tôi.

Nói xong không đợi nhỏ đồng ý, tôi tự ý đẩy nhỏ qua chỗ tôi đứng và còn mình thì đứng qua chỗ nhỏ và múc nước sốt cho một ai đó tôi không biết tên nữa. Đang múc thì hắn lại tiếp tục đưa cái dĩa của hắn qua phía bên tôi và nói.

_ “Sốt cà chua cũng được.”

Tôi không thèm múc nữa, nhìn thẳng vào mắt hắn nói cậu.

_ “Khải, cậu múc nước sốt đi, chị muốn ăn.” – Nói xong tôi không quan tâm là cậu có làm không, cũng bỏ đi luôn.

_ “Đại ca ăn sốt cà chua hả?” – Nhóc hỏi hắn. Nhưng hắn không trải lời.

Sau khi tôi bỏ đi lấy thức ăn thì tôi thấy hắn cũng không ăn nữa đưa cái cho cậu và bỏ đi ra ngoài. Và nguyên bữa trưa ngày hôm ấy không hề thấy hắn quay lại ăn trưa.

‘Mình có hơi quá đang không ta, dù gì hắn cũng...’, tôi đang tự hỏi bản thân mình, nhưng ngay lập tức tôi phủ nhận ‘đâu có hắn chưa xin lỗi mình mà. Còn giận hơn vô cớ nữa chứ. Mình làm vậy là đúng chứ không có sai. Đúng vậy.’

Buổi tối chúng tôi sẽ tổ chức BBQ. Và buổi tối hôm đó tôi cũng không hề thấy hắn, có đi hỏi mấy người trong nhóm họ cũng nói là không biết, từ sau sự cố trong nhà ăn thì không hề thấy hắn. Tôi có nhờ Đức đi tới phòng hắn thử xem nhưng hắn cũng không có trong phòng. Đức cũng có trấn an tâm lý cho tôi nói là:

_ “Không sao đâu, cậu đừng lo qua. Phóng nó bỏ đi như vậy không phải lần đầu đâu. Với lại đây còn là địa bàn của nó nữa mà, lo gì.”

_ “Ờ! Vậy tớ cũng đỡ lo.” – Tôi nói với Đức.

Nói là đỡ lo vậy thôi chứ tôi vẫn còn lo lắm, vì tôi biết lý do hắn biến mất lần này là tại vì tôi mà.

‘Rốt cuộc là đã đi đâu chứ’, tôi tức giận đá vào một cái cây gần đó và kết quả là cái cây đó nó quá cứng nên làm tôi té ngược ra đằng sau.

‘Aizzz, thiệt tình chứ. Hết tên điên đó làm tao tức rồi tới lượt mày hả cái cây kia.’ Tôi vừa suy nghĩ vừa đứng dậy phủi bụi trên người.

_ “Có chuyện gì mà cậu tức giận thế?” – Nhỏ.

Không biết nhỏ từ đâu đi đến và hỏi tôi.

_ “Thì còn chuyện gì nữa. Tên điên đó đó, không biết bị gì mà biến mất từ hồi trưa tới giờ. Tức thật, thử ló cái mặt ra coi. Tớ đánh cho hết đẹp trai cho hết ảo tưởng luôn.” – Tôi tức giận trả lời nhỏ.

_ “Ai bảo cậu làm Phong giận làm gì.” – Nhỏ nói.

_ “Nè! Cái người làm giận là hắn thì có. Nghĩ sao đi giận cái chuyện trẻ con. Ba láp ba xàm.” – Tôi tức giận nói không quên kèm thêm nụ cười khinh khi nhớ lại lý do hắn giận.

_ “Phong giận cậu chuyện gì mà tào lao?” – Nhỏ tò mò hỏi tôi.

_ “Thì là cái chuyện... Mà thôi bỏ qua đi, nhắc tới là bực cả mình đi ăn thôi.” – Tôi nói xong kéo nhỏ nhập cuộc với bọn kia.

‘Cốc...cốc...cốc’ Tôi đang ngồi chơi trong phong thì nghe tiếng gò cửa. Tôi nghĩ là nhỏ nên tôi đứng dậy với tay lấy cái áo Hoodie mặc vào rồi chạy ra mở cửa mà quên không hỏi là ai. Khi mở ra thì khuôn mặt đẹp trai của hắn đập vào mắt tôi. Bước ra khỏi căn lều, rồi đóng của lại, dựa lựng vào cửa lạnh lùng lên tiếng hỏi hắn.

_ “Giờ mới chịu ló mặt ra à?”

_ “Cậu quan tâm tôi sao?” – Hắn.

Lúc nào cũng vậy, cứ không thích trả lời câu hỏi của tôi là hắn lại tự ý đối câu hỏi. Tôi nhíu mày khó chịu nhìn hắn, nhưng vẫn trả lời.

_ “Quan tâm, đây không rảnh.” – Tôi cười cong nửa miệng trả lời hắn.

_ “Vậy mà tôi nghe được từ bọn thuộc hạ nói rằng nguyên buổi tối hôm nay cậu cứ đi hỏi xem tôi ở đâu.” – Hắn nhướng mày thích thú với câu trả lời của tôi.

_ “Đi về, tôi muốn ngủ.” – Không biết phải nói gì vì bị bán đứng rồi, nên đành bắt trước hăn đổi chủ đề luôn.

Nói xong tôi quay đi, mở cửa tính bước vô thì bỗng nhưng hắn kéo tay tôi lại.

_ “Đi với tôi tới chỗ này chút đi.”

_ “Đi đâu?” – Tôi hỏi hắn.

Nhưng hắn không trả lời mà kéo tay tôi đi, hắn kéo tay tôi đi về phía rừng, thấy vậy tôi hoảng hốt cảnh báo hắn.

_ “Nè coi chừng lạc đó.”

_ “Yên tâm, rừng này nằm trong bàn tay tôi.” – Hắn nói.

_ “Được, nằm trong tay cậu. Cậu mà không dẫn tôi ra được thì chắc chắn là cậu sẽ được nằm trong cái rừng này rồi đó.” – Tôi khinh khỉnh nói.

_ “...” – Hắn không nói gì cả mà kéo tôi đi.

Được một lúc lâu, không biết hắn dẫn tôi đi đâu nữa thì bỗng nhiên hắn dứng lại và né qua một bên, để tôi có thể nhìn thấy phía trước.

_ “Woa! Đẹp vậy.” – Tôi bất ngờ với cảnh vật trước mắt.

Trước mặt tôi là cả một bầu trời tôi đen và trên bầu trời đó là hàng vạn ngồi sao cứ ẩn rồi hiện. Vừa nhìn bầu trời tôi vừa được hắn dẫn đến khúc cây gần đó và ngồi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status