Sự trở lại của chàng rể vô dụng

Chương 214: Đại thế ập xuống! Trấn Nam Đông (1)



May mà Tiêu Hạo Thiên đã đạt đến đế cấp hai sao nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cỗ thi thể đang phát ra uy áp mạnh mẽ. Phải biết đây chỉ là một cỗ thi thể, hơn nữa đã tử vong từ rất lâu rồi.

Mà cỗ thi thể đã chết không biết bao năm kia như cũ lẳng lặng bị bốn sợi xích sắt treo trên không trung. Nó đã phải duy trì tư thế này không biết qua bao lâu.

Địa cung này quá sâu, nó không chỉ có một tầng, hai tầng mà là tận ba tầng. Ai mà nghĩ đến phía sâu bên trong lòng đất này còn một tầng địa cung nữa? Hơn nữa trong này còn giấu thi thể của một tuyệt thế cường giả?

Tiêu Hạo Thiên trong lòng kinh hoàng, đã chết vô số năm mà trên người vẫn còn tồn tại uy áp như cũ, cỗ thi thể này khi còn sống phải mạnh đến mức nào chứ?

Nhưng tại sao anh ta lại bị bốn cọng xích sắt lớn trói đứng như thế?

Rốt cuộc là ai có thể giết chết một sự tồn tại mạnh mẽ như thế này?

Một lúc sau, Tiêu Hạo Thiên đi bốn phía để xem thử, không kiếm được mà chấn động lần nữa.

Trên mặt đất khắp nơi đều là xương trắng, còn có đủ các loại binh khí. Tiêu Hạo Thiên ngồi xổm xuống cầm một khúc xương trắng lên xem thử. Dựa theo lý thuyết, xương trắng đã lâu như vậy, hẳn là khi anh vừa cầm lên phải vỡ vụ mới đúng, nhưng mà khúc xương này chẳng suy suyển gì. Cho dù Tiêu Hạo Thiên dùng sức bóp cũng không thể bóp nát khúc xương trắng trong tay. "Xương cốt của đỉnh Đế cấp." Tiêu Hạo Thiên trong lòng lẩm bẩm nhận định, đúng vậy, đây chắc chắn là xương của cường giả đỉnh Đế cấp, như vậy mới có thể trải qua hơn trăm ngàn năm mà vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.

Sau khi đoán ra được vài phần, trong lòng Tiêu Hạo Thiên càng rung động mãnh liệt hơn. Bởi vì... Bởi vì xương cốt của đỉnh Đế cấp tại nơi này đếm không xuể. Nếu như... Nếu như những người này khi còn sống đều là đỉnh Đế cấp, vậy... phải khủng bố đến cỡ nào? "Người này rốt cuộc... rốt cuộc là ai?" Tiêu Hạo Thiên trong lòng run lên, hoảng hốt không thôi.

Bây giờ có rất ít chuyện có thể khiến anh chấn động, nhưng hôm nay, anh bị khung cảnh trước mặt khiến cho chấn động không nhẹ. Hàng ngàn hàng vạn xương cốt của đỉnh Đế cấp, cùng một thi thể đã chết nhiều năm có thể tỏa ra uy áp khiến cường giả đỉnh Đế cấp run sợ.

Nơi này... Nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì? Là lăng mộ sao? Hay là một chiến trường? Là chiến trường bị chôn vùi?

Tiêu Hạo Thiên dõi mắt nhìn chung quanh, phát hiện địa cung này cũng rất kì dị, vách tường bốn phía đều trông trơn, chăng có gì cả. Nơi này ngoại trừ thi thể của rất nhiều cường giả thì chỉ còn những binh khí trải qua ngàn năm mà không hề tổn hại gì. "Ực..." Tiêu Hạo Thiên thật vất vả nuốt xuống một ngụm nước bọt, cưỡng ép đè lại nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên. Hít sâu một cái rồi bước đến chỗ cô thi thể kia. Chẳng qua, ngay lúc anh vừa đứng lên thì đột nhiên dừng lại. Chỉ một lát anh liền nhận ra không gian xung quanh mình đang nhanh chóng biến mất, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi không ngừng. Trước mắt Tiêu

Hạo Thiên bỗng tối sầm, mất đi tri giác.

Thời điểm Tiêu Hạo Thiên té xỉu, anh không hề phát hiện ra là con dấu thanh kiếm bằng đồng trên ngực anh đang phát ra những tia sáng xanh yếu ớt, mà bộ khôi giáp phía xa cũng đang hô ứng đáp lại. Đúng lúc này, khôi giáp phía xa bắt đầu bốc hơi, hóa thành từng luồng khí đen bay vào thân thể Tiêu Hạo Thiên.

Hình như cơ thể Tiêu Hạo Thiên theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, bản thân anh tự hình thành hư ảnh hiện lên sau lưng Tiêu Hạo Thiên, chẳng qua hư ảnh này có chút không chân thật, hơn nữa còn bị lẫn không ít tạp chất, không thuần túy. Sau khi hư ảnh này xuất hiện liền bay đến đánh vào hư ảnh của bộ giáp hóa thành.

Sau đó, hai hư ảnh bắt đầu chiếm đoạt lẫn nhau, nhưng hư ảnh của khôi giáp quá mạnh mẽ, hư ảnh mà bản thân Tiêu Hạo Thiên ngưng tụ ra khó mà chống đỡ được, đã bắt đầu có dấu hiệu tháo chạy.

Nhưng ngay vào lúc hư ảnh của bản thân sắp bị hư ảnh của khôi giáp cắn nuốt, vù vù một tiếng, sau lưng Tiêu Hạo Thiên lại xuất hiện thêm hư ảnh của một người phụ nữ mặc đồ trắng.

Người phụ nữ áo trắng kia xuất hiện, ánh mắt thoáng qua một tia không kiên nhẫn, cô ta đánh một chưởng vào hư ảnh của khôi giáp muốn cắn nuốt hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên.

Nhất thời, hư ảnh khôi giáp u ám không ít. Người phụ nữ áo trắng nhíu mày, nhưng ý lạnh trong mắt lại nặng hơn. Đánh ra hai chưởng khác, khôi giáp hư ảnh mới bùm một tiếng nổ ra. Ngay sau đó, hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên nhân cơ hội liền cắn nuốt hư ảnh của khôi giáp.

Sau khi hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn cắn nuốt hư ảnh của khôi giáp thì uy áp của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên bắt đầu không ngừng ngưng tụ, thế nhưng khôi giáp hư ảnh vẫn còn phản kháng.

Rất nhanh sau đó, một ngọn lửa đen liền bùng lên thiêu đốt hư ảnh của Tiêu Hạo Thiên. Nhưng đều vô dụng, uy áp của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên bị ngọn lửa đen đốt càng ngưng tụ nhanh hơn, hơn nữa không ngừng cắn nuốt các mảnh vụn của khôi giáp hư ảnh, uy áp của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên càng mạnh hơn một chút.

Vào lúc này, theo sự phát triển của hư ảnh Tiêu Hạo Thiên, uy áp trên người anh cũng bắt đầu tăng lên từng chút, tiến dần đến Hoàng cấp ba sao, mơ hồ đạt được cấp bậc uy áp tương tự như đại trưởng lão của Việt Nam.

Dĩ nhiên lúc này Tiêu Hạo Thiên vẫn đang hôn mê, những biến hóa xảy ra trên cơ thể anh anh một chút cũng không biết.

Một lát sau, hư ảnh của người phụ nữ áo trắng, nhìn không rõ khuôn mặt nhưng chắc chắn là một hư ảnh tuyệt đẹp cúi đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên. Trong mắt mang theo sự phức tạp và nhung nhớ, khóe miệng kéo lên độ cong mỉm cười.



Đang lúc hư ảnh của người phụ nữ áo trắng muốn đưa tay sờ vào mặt Tiêu Hạo Thiên, bỗng nhiên từ đằng xa, cỗ thi thể bị bốn sợi xích trói chặt đang từ từ quay đầu lại, hai lỗ mắt đen ngòm dưới bộ giáp nhìn chằm chằm về phía hư ảnh người phụ nữ áo trắng.

Hư ảnh người phụ nữ áo trắng nhíu mày một cái, nháy mắt cô xuất hiện trước mặt cỗ thi thể kia, đưa tay đánh về phía nó.

Hai tay hai chân cỗ thi thể kia đều đang bị xích sắt trói chặt, không thể nhúc nhích. Bỗng nhiên hai cái lỗ đen ngòm trong hốc mắt phun ra hai luông khí đen, đánh về phía hư ảnh của người phụ nữ áo trắng.

Hư ảnh của người phụ nữ áo trắng nhíu chặt hơn, bắt đầu đối chọi với luồng khí đen phun ra từ hốc mắt của cỗ thi thể. Luồng khí đen dần dần tan đi, mà hư ảnh của người phụ nữ áo trắng cũng dần dần trong suốt, cuối cùng cô biến mất trước, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên, trong mắt hiện lên một nụ cười châm biếm.

Sau đó hư ảnh của người phụ nữ áo trắng từ trên người Tiêu Hạo Thiên đi ra tan thành hư vô, mà tương tự như vậy cỗ thi thể bị xích sắt trói buộc kia cũng bắt đầu tan biến, xương và khôi giáp trên người hắn chậm rãi biến mất, những phần cặn màu đen còn thừa lại rơi xuống đất.

Nửa phút sau, thi thể cường đại ở trung tâm tòa đại điện hoàn toàn biến tiêu tán. Bên trong đại điện chỉ còn sót lại bốn sợi dây xích lủng lẳng trên không.

Mà tất cả những điều vô cùng quỷ dị này, Tiêu Hạo Thiên đã bất tỉnh từ lâu dĩ nhiên chẳng biết tí gì.

Lúc Tiêu Hạo Thiên khôi phục lại ý thức thì phát hiện bản thân đang ở sâu trong một không gian kỳ lạ. Giống như thân thể anh không tồn tại mà chỉ có ý thức. Phía dưới anh là một đại sảnh cực kì rộng lớn, nguy nga mang phong cách cổ xưa.

Đại điện cao trăm mét, xung quanh đầy rẫy những cung điện cổ xưa cao mấy chục mét mọc như nấm. Mà đứng bên ngoài đại điện trung tâm là từng tên hộ vệ đang đứng nghiêm chỉnh, mỗi người đều mang giáp đen, trên người phát ra uy áp cường giả Đế cấp.

Phía bên trong cung điện vô cùng lớn này chỉ có một tầng. Tiêu Hạo Thiên không có từ nào để hình dung sự to lớn hung vĩ của cung điện này. Vì quá mức chấn động.

Trong đại điện được lát bằng những khối đá đen cực lớn cũng cực kỳ lạnh lẽo, hai bên đại điện có khoảng trăm người mặc quan phục cổ đại đang cung kính đứng, thân hình cao lớn. Trên người mỗi người thấp nhất đều phát ra uy áp cường giả Đế cấp. Mà phía trên đại điện là một chiếc ghế rồng vàng đen dài chín mét. Ở chỗ ngồi của rồng vàng đen vô cũng lớn đó có một người mạnh kinh khủng mặc đế bào vàng đen đang ngồi. Hẳn là một vị hoàng đế cổ đại, đại đế. “Phía Bắc lại có hành động khác thường, cho truyền, Trấn quốc tướng quân, Trấn Nam Đông. Vào điện." Hoàng đế áo đen trên ghế rồng vàng đen trầm giọng nói.

Chốc lát sau, Tiêu Hạo Thiên liền nghe được tiếng của một tên thị vệ gọi ầm ĩ: “Cho truyền Trấn quốc tướng quân, Trấn Nam Đông, vào điện.” "Cho truyền Trấn quốc tướng quân, Trấn Nam Đông, vào điện." "Cho truyền Trấn quốc tướng quân, Trấn Nam Đông, vào điện."

Một tiếng nối tiếp một tiếng thay nhau ầm ĩ truyền ra ngoài, bầu không khí trong cung điện vô cùng nghiêm túc.

Sau đó Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy phía bên ngoài cung điện to lớn có một người mặc áo giáp đen, uy áp trên người vượt xa cường giả tướng quân Đế cấp, trên eo giắt một thanh trường kiếm vàng đen dài một mét rưỡi, đi vào trong đại điện.

Mà khi nhìn đến vị tướng quân mặc giáp đen kêu Trấn Nam Đông này, ý thức của Tiêu Hạo Thiên chấn động mạnh mẽ. Bởi vì cái người tướng quân mặc giáp đen chính là cỗ thi thể anh đã nhìn thấy trong cung điện dưới lòng đất kia. Khí tức giống nhau như đúc.

Đương nhiên Tiêu Hạo Thiên phát hiện ra tướng quân giáp đen nhưng hẳn không nhìn thấy anh. Hoặc là những gì Tiêu Hạo Thiên anh đang chứng kiến đây chính là những gì đã xảy ra trong quá khứ biết bao năm về trước, đà sớm bị chôn vui trong dòng song lịch sử đẳng đẵng.

Nhưng điều khiến Tiêu Hạo Thiên tò mò là sao anh có thể thấy được cảnh tượng này?

Tại sao ý thức của anh lại xuất hiện ở đây?

Tiêu Hạo Thiên không nghĩ nhiều nữa, cũng tốt thôi, có thể hiểu qua một chút cuộc sống của vị cường giả đó khi còn tại thế.

Sau đó, ý thức của Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy, cái người kêu là tướng quân Trấn Nam Đông đi vào đại điện. Đối mặt với người mặc đồ đen vàng trên ghế rồng trong chính điện, cúi đầu nói lớn: "Trấn quốc tướng quân, Trấn Nam Đông. Tham kiến bệ hạ."

Hoàng để mặc hoàng bào đen vàng đứng lên, nhìn vị tướng quân hắc giáp phía dưới, trong mắt tràn ngập yêu quý, vui vẻ cùng yên tâm. Những người khác đến bái kiến ông ta, ông ta chỉ ngồi, riêng chỉ có vị tướng quân này đến bái kiến, ông tập mới đứng lên.

Hoàng đế đứng trên đại điện mở miệng nói với vị tướng quân nọ: "Tướng quân. Phía Bắc lại bùng lên khói lửa, cần cậu đi một chuyến."

Vị tướng quân trong đại điện cung kính trả lời: "Tuân mệnh. Mạt tướng lập tức khởi hành.”

Tướng quân nói xong quay người muốn đi ra ngoài đại điên. Nhưng hoàng đế lại gọi ông ta trở lại.

Đại để mặc hắc bào, tháo hắc trường kiếm bên hông xuống, tự mình bước xuống đại điện, đi đến trước mặt tướng quân đưa cho ông thanh kiếm nói: “Tướng quân, để kiếm này tặng cho ngươi. Trẫm, chúc ngươi sớm ngày khải hoàn." “Tạ ơn đại đế." Tướng quân lại cung kính bái kiến đại để lần nữa. Sau đó liền cầm thanh kiếm đi ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 56 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status