Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 105


Hòa Miêu trang điểm xong, mặc sườn xám màu xanh lá nhạt xẻ cao, cả người nhìn cô gái đến từ Giang Nam, dịu dàng yên tĩnh, cũng thật hào phóng.

Vô thức khiến Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ đến 1 câu hình dung, “Cô nương như hoa đinh hương.”

“Rất đẹp.” Cô không che giấu khen 1 câu, “Đi thôi! Giữ trạng thái này, tuyệt đối thành công không thất bại.”

“Cảm ơn chị Bùi.” Bộ dạng cười nhẹ của cô càng giống hơn.

Hòa Thảo mới ra, hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người, Bùi Nhiễm Nhiễm đứng ở xa, nhìn cô bắt đầu chụp hình, cảm giác bây giờ, cộng với chế tác hậu kỳ, tuyệt đối có thể làm Cảnh Thần Hạo hài lòng.

Rất nhanh Hòa Thảo đã xong hình tổ 1, sau đó đi thay đồ.

Bùi Nhiễm Nhiễm đến gần thợ chụp hình coi hình, hiệu quả rất tốt, cô rất hài lòng, vừa đang thương lượng với thợ chụp hình, đột nhiên nghe tiếng bước chân.

Cô nghi ngờ nghiêng đầu, liền thấy Khâu Tịch còn có Hòa Miêu ở sau, sau chuyện lần trước chưa gặp lần nào, nhưng bây giờ nhìn cô ta cũng không tốt lắm.

“Bùi DĨ Hàn cô đang làm gì?” Khâu Tịch lập tức chất vấn.

“Xem hình.” Cô tùy tiện trả lời, không tính quan tâm Hòa Miêu.

Nhưng Hòa Miêu đã thấy cô, hai tay nắm chặt, hận không thể lập tức xông qua xé xác Bùi Nhiễm Nhiễm.

Cũng vì người phụ nữ này, Âu DƯơng Lập không cần cô nữa!

“Hòa Thảo đâu! Có người tìm!” Khâu Tịch nhìn cô đi qua, căn bản không nhìn Hòa Miêu.

“Cô ấy không rảnh quan tâm người nhàn rỗi.” Bùi Nhiễm Nhiễm mặt tức giận nhìn Hòa Miêu, thật không biết mắt nhìn của Âu Dương Lập là gì, Liêu Vi cũng thôi đi, tốt xấu cũng là thiên kim hào môn, ít nhất lễ nghi phong thái cũng hào phóng, tuy lòng độc ác 1 chút.

Nhưng Hòa Miêu trong mắt cô như người chậm phát triển trí tuệ vậy, Âu Dương Lập dù muốn cảm giác mới lạ, Hòa Miêu cũng không phải là loại thỏ trắng đơn thuần mà anh thích, chắc là do ngu.

- ----------- --------------

“Cô có ý gì?” Hòa Miêu nghe Bùi Nhiễm Nhiễm nói, lập tức tức giận.

Bùi Nhiễm Nhiễm mặt thản nhiên đi qua, “Vị tiểu thư này, đây là nơi chụp hình của Cảnh thị, không phải nơi cô có thể tùy tiện đến, tổ trưởng không hiểu chuyện, cũng cần phải có người hiểu chuyện đế nhắc nhở 1 câu.”

Khâu Tịch nghe lời Bùi Nhiễm Nhiễm nói, càng tức giận, cô không phải quá khoa trương rồi sao, hoàn toàn không để cô vào trong mắt.

Nhưng bây giờ là lúc bọn họ chó cắn chó*, cô mới không ngu nhúng tay vào.

*chó cắn chó: ý là đấu tranh nội bộ với nhau

Nếu Bùi Nhiễm Nhiễm biết cô nghĩ gì, chắc thật sự tặng Khâu Tịch 1 con chó, để cô từ từ cắn.

“Tôi tìm chị họ!” Hòa Miêu ngẩng đầu, mặt kiêu ngạo.

Chỉ đáng tiếc, nhưng nhìn mặt ốm nhách của cô hoàn toàn không biết kiêu ngạo của cô từ đâu mà cô, ai cho cô gan ở đây ra oai?

Hòa Thảo vừa thay xong đầm trắng ra, trên đó là bức tranh thủy mặc đen xám, ưu nhã, như là quý cô nhà người ta, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào rất thích.

“Xin lỗi, cô ấy là em họ tôi.” Hòa Thảo ái ngại chạy qua, kéo Hòa Miêu ra 1 tí, “Miêu Miêu, có chuyện sao?”

“Không có thì không thể đến xem chị sao?” Hòa Miêu cười nói.

Âu Dương Lập bỏ rơi cô, nhưng cô không thể từ bỏ như vậy, không có Âu Dương Lập cô có thể tìm đàn ông khác, cấp quản trị Cảnh thị có bao nhiêu nam nhân độc thân kim cương, nếu hôm nay có thể gặp được, cô nhất định có thể sống lại.

Chỉ đáng tiếc, đều là nhân viên, đoán chắc loại chụp hình nho nhỏ này, sẽ không có đàn ông khác nào xuất hiện.

- ----------- --------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status