Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 269


Lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

Trở lại trên xe, Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, thoạt nhìn như rất buồn ngủ.

“Ngủ đi!” Cảnh Thần Hạo sờ tóc cô, cúi đầu nhìn cô.

“Em không buồn ngủ.” Chẳng qua cô cảm thấy tư thế như vậy, nhắm mắt lại có chút thoải mái, “sinh nhật của anh sắp đến rồi, muốn có quà gì?”

Sinh nhật của anh?

Còn hai mươi ngày nhỉ!

Cảnh Thần Hạo nghĩ nghĩ, cúi đầu ghé vào tai cô, nhỏ giọng phun ra một chữ, “em.”

Bùi Nhiễm Nhiễm liền bó tay, cái gì gọi là cô?

Chúng ta kết hôn rồi, chẳng lẽ anh muốn em ly hôn với anh, rồi kết hôn lần nữa?” Vậy thì cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không dễ dàng để anh mang cô tới cục dân chính đâu.

Nhất định phải làm khó dễ ảnh!

“Ý của anh là ở bên em chính là món quà tốt nhất.” Còn những món quà khác, anh không cần.

Qùa cho đàn ông thật khó chọn, nhất là loại người từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không thiếu giống Cảnh Thần Hạo.

Hiện giờ anh đã kết hôn, vợ con cũng có, anh còn muốn cái gì?

Còn có thể tặng anh cái gì mới có thể khiến anh vui đây?

Song thai?

Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của cô, bên trong chắc chắn không có mầm đậu nhỏ, mỗi lần cô đều bắt anh tránh thai.

Ngoại trừ cái đêm anh bị thương đó, ừm, trong thời kỳ an toàn, không thể nào mang thai.

Cô đang nghiêm túc suy nghĩ, trên mu bàn tay của cô bỗng nhiên bị một bàn tay lớn bao trùm lấy, “bụng lạnh sao?”

“Không lạnh!” Cho dù lạnh, hiện giờ được che bởi hai đôi tay, cũng không thể nào bị lạnh.

Thế nhưng tay của Cảnh Thần Hạo vẫn không có buông ra, Bùi Nhiễm Nhiễm cũng mặc kệ, cứ duy trì tư thế này về nhà.

Ngày thứ hai khi nhân viên của Cảnh thị đi làm liền phát hiện, cửa chính của Cảnh thị có thêm một con Husky, mở to mắt mừng rỡ.

Chúng nhân viên nhao nhao nhớ tới tin tức hôm qua thấy được, đối với câu nói chó ngoan không cản đường này có một nhận thức sâu sắc.

Chuyện này đương nhiên cũng truyền đến tai Âu Dương Lập, anh ta phẫn nộ đem văn kiện trên bàn vung hết xuống đất.

“Cảnh Thần Hạo, mày hiếp người quá đáng!”

Thư ký đang cúi đầu nhặt văn kiện trước mặt bị Âu Dương Lập làm giật mình, động tác trên tay càng thêm nhanh.

Từ ngày hôm nay bắt đầu, Cảnh thị và tập đoàn Âu Á bắt đầu đọ sức trong cục diện ngoài sáng trong tối, Cảnh thị là doanh nghiệp đi đầu ở thành phố A, nhưng có câu nói gọi là mỗi người sẽ giỏi về một lĩnh vực, Cảnh thị mới tiến quân vào thị trường ngọc khí, dựa vào lượng khách hàng và nguồn tiền khổng lồ của Cảnh thị, mới vừa đứng vững gót chân.

Nhưng tập đoàn Âu Á là doanh nghiệp đứng đầu trong lĩnh vực ngọc khí, hiện phát triển còn lớn hơn so với Bùi thị của năm năm trước, trong thời gian ngắn mà muốn đánh đổ toàn bộ tập đoàn Âu Á, còn không thể.

Bùi Nhiễm Nhiễm bưng một tách cà phê đi vào, đã nhìn thấy Cảnh Thần Hạo mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, bước chân của cô không khỏi thả nhẹ.

- ----------Nhóm dịch: Boss – App iNovel---------

“Uống cho tỉnh táo.” Cô để ly cà phê tới trước mặt anh, “hoặc là anh có thể lựa chọn vào bên trong ngủ một chút.”

“Đút cho anh.” Cảnh Thần Hạo vẫn nhìn chằm chằm màn hình như cũ, “tập đoàn Âu Á đánh vào giá cả, toàn bộ giảm giá 5%.”

Bùi Nhiễm Nhiễm bưng ly cà phê vòng qua bàn làm việc đi về phía anh, “chẳng lẽ anh ta cho rằng anh cũng sẽ đánh vào giá cả như anh ta sao? Bộ thiết kế châu báu của Vivian có thể tung ra thị trường bán rồi phải không? Đến lúc đó nhất định sẽ đè tập đoàn Âu Á xuống trong phân khúc hàng đặt làm cấp cao.”

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa mới đi đến trước mặt Cảnh Thần Hạo, liền bị anh kéo một phát, người cô liền ngồi trên người anh, cà phê trong tay xém chút đổ ra ngoài.

Cảnh Thần Hạo ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô, “anh lại không biết Nhiễm Nhiễm của anh lại giỏi như vậy, tác phẩm thiết kế rất được hoan nghênh.”

“Chuyện anh không biết còn nhiều nữa kìa!” Cô đưa ly cà phê tới miệng anh, “uống đi.”

Nhưng Cảnh Thần Hạo không có mở miệng, bàn tay lớn di chuyển trên eo cô, ghé sát tai cô dụ hoặc mở miệng, “còn gì anh không biết, hả?”

Bùi Nhiễm Nhiễm uốn éo người, dựa vào ngực anh một chút, “đừng phá! Cà phê đổ rồi!”

“Em còn chưa nói còn giấu anh chuyện gì?” Anh hiện giờ khá hứng thú với chuyện này.

“Anh đừng nhúc nhích! A a......” Người cô bất an lắc lư, cái ly trong tay cũng lắc theo, bỗng nhiên, áo sơ mi của cô bị vén lên, nàng kích động, cái ly trong tay nghiêng về phía Cảnh Thần Hạo.

Cà phê trực tiếp đổ lên người anh, cũng văng trúng quần áo của cô.

“Cảnh Thần Hạo! Em đã nói anh đừng phá mà!” Cô để ly xuống, cà phê bên trong chỉ còn lại một nửa.

Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vết cà phê trên người, lại nhìn lồng ngực của cô, trên bộ đồ màu trắng lấm ta lấm tấm vài vết cà phê, đưa tay cởi ra, “đã bị dơ rồi, vậy cởi ra đi!”

“Không cho cởi!” Cô che ngực, hai mắt trừng anh, anh cố ý mà!

“Em muốn cởi của anh trước cũng được.” Cảnh Thần Hạo cầm tay cô đưa tới cái cúc áo bên trong áo vest của anh, đồng thời anh đã nhanh tay cởi cúc áo trước ngực cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn tay cô, rút tay về giống như trộm vậy, “trong phòng nghỉ có đồ của em không?”

“Có.” Cảnh Thần Hạo cởi đồ của cô ra, lập tức cởi luôn quần của cô.

“Cảnh Thần Hạo, quần của em không có cà phê, không cho cởi!” Cô không muốn ngay lúc này, cùng anh ở trên ghế......

Cảnh Thần Hạo đâu nghe cô nói, vịn lấy gáy cô hôn môi cô, tay trái nhanh chóng kéo khóa quần xuống.

“Ừm ừm......”

Bùi Nhiễm Nhiễm buộc mình không phát ra tiếng mặc dù cô biết rõ phòng của Cảnh Thần Hạo cách âm rất tốt.

Nhưng cô rõ ràng chỉ là bưng cà phê đến, vì sao lại dâng luôn mình vào chứ?

Sau một hồi kích tình, trên người Bùi Nhiễm Nhiễm không một mảnh vải, trái lại Cảnh Thần Hạo, kéo khóa quần lên, liền làm như chưa xảy ra chuyện gì vậy, quần áo chỉnh tề ôm cô ngồi trên ghế da, trầm thấp thở phì phò.

“Em ngơ ra đó làm gì? Thay quần áo đi!” Mặt nhỏ của Bùi Nhiễm Nhiễm đỏ bừng, không mảnh vải che thân tựa trong lòng anh, dán chặt vào áo sơ mi bị dính không ít cà phê của anh.

Vừa rồi anh nên cởi, thế nhưng sau khi bắt đầu, cô đâu dư hơi lo cho áo của anh đâu!

Cảnh Thần Hạo ôm cô đứng dậy, hai tay của cô chăm chú kẹp ở hai bên hông của anh, hai tay vòng lấy cổ của anh, khuôn mặt ửng đỏ dán vào người anh, khẽ nguyền rủa một câu, “em sẽ không bưng cà phê vào cho anh nữa đâu!”

“Bưng trà cũng được.” Cảnh Thần Hạo nghiêng đầu nói bên tai cô.

“Anh......” Quả nhiên đạo hạnh của cô không đủ cao thâm, hoàn toàn không phải đối thủ của Cảnh Thần Hạo.

Vào phòng nghỉ, cô liền không kịp chờ đợi từ trên người anh leo xuống, “anh cởi của anh trước.”

“Đi tắm trước đã.” Cảnh Thần Hạo ôm cô trực tiếp đi vào phòng tắm.

Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu liếc nhìn phòng tắm, bộ mặt hoảng sợ, nuốt một ngụm nước bọt nhìn anh, “hứa với em, chúng ta chỉ tắm thôi, được không?”

Tiền án của Cảnh Thần Hạo thực sự quá nhiều, cô tuyệt đối không thể tin tưởng chữ “tắm” của anh.

“Thì ra em còn muốn...... Ân, nhất định thỏa mãn em.”

“Em không phải ý đó, Cảnh Thần Hạo anh đừng làm bậy!” Bùi Nhiễm Nhiễm hoàn toàn bó tay, cô lẽ ra nên cái gì cũng không nói!

“Ân, làm một cách có quy luật.”

“Cảnh Thần Hạo! Sau này em sẽ không vào phòng làm việc của anh nữa đâu!” Cô quát chói tai.

- ----------Nhóm dịch: Boss – App iNovel---------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status