Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 406


“Đúng, lỗi của anh.” Anh không nên nghi ngờ, Dương Dương Noãn Noãn đều là con của anh, đích thân kiên định hoàn toàn không có ý nghĩa.

Anh thừa nhận rồi?

Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả đầu óc ngây ra, bất an vùng vẫy trong lòng anh, “Anh buông tôi ra, anh ra ngoài! Anh là tên khốn nạn! Lưu manh!”

Anh chỉ là ôm lấy cô, tại sao lại thành lưu manh rồi?

“Nhiễm Nhiễm, em đừng kích động như thế, em bây giờ cần nghỉ ngơi cho khỏe, duy trì tâm trạng vui vẻ.” Anh ngày xưa không thể ở bên cô, những ngày nay không ở nhà đều đang học cấp tốc kiến thức về mang thai.

“Tôi có thể tâm trạng vui lên sao?” Cô lạnh lùng liếc nhìn anh, nhắm mắt lại, “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”

“Được.” Anh buông lỏng người cô ra, nhìn thấy cô nằm xuống.

Sau khi cô nằm xuống lập tức lật người đi, lưng đối diện anh.

Đại boss bất lực ngồi bên cạnh giường, vài cọng tóc thôi mà, phản ứng của Nhiễm Nhiễm có phải quá kích động rồi?

Có phải vì trong lòng cô vẫn còn quan tâm anh, cho nên tóc của anh cũng muốn quản?

Nếu như như thế, trái tim anh lại bị cô điền đầy rồi.

Bùi Nhiễm Nhiễm lưng đối diện anh, nhưng làm sao cũng không ngủ được, trong đầu toàn là lời nói vừa nãy của anh.

“Anh biết rồi?”

“Lỗi của anh.”

Sự hoài nghi của cô, chỉ là một chút có thể không phải là con của anh, chắc có lẽ cũng dõi theo lời nói này của anh mà tiêu tan đi.

Nẳm trên giường rất lâu mà không ngủ được, cô dứt khoát ngồi dậy, ngồi dậy liền nhìn thấy ánh mắt Cảnh Thần Hạo sâu thẳm nhìn vào cô.

Lúc cô vừa nãy đi ngủ Cảnh Thần Hạo cũng dùng ánh mắt này của anh khóa chặt cô, cô liền không có chút không ngủ được.

“Tôi muốn ra ngoài đi dạo.” Cô đứng dậy xuống giường.

Cô xuống lầu ra ngoài, đại boss liền đi theo sau cô, nửa bước không rời canh chừng.

Thời tiết đầu hạ rất tốt, trong hoa viên có mùi hương thoang thoảng, cô đứng yên trong hoa viên, ánh nhìn nóng rực sau lưng tại sao không chịu di chuyển đi.

“Anh hôm nay không đi làm sao?” Anh rảnh như thế, ngày nào cũng đi theo cô.

“Không.” Công việc đâu quan trọng bằng cô.

“Em có thể ngửi được mùi vị của hoa tươi?” Anh rất lo lắng cô lại đột nhiên muốn mắc ói nữa.

Mang thai đau khổ như thế, anh sau này không muốn cô mang nữa.

“Anh có phải xem trí tưởng tượng của thai phụ quá yếu rồi?” Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn anh, “Hơn nữa, đâu phải là con của anh, anh quan tâm như thế làm gì?”

Ánh mắt đại boss hơi tối, đi vài bước về phía cô, đứng yên trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào cô, “Nhiễm Nhiễm, em gạt anh đúng không? Đứa con là của anh!”

Anh cũng không biết bản thân có can đảm từ đâu nói ra lời nói này, anh rất hi vọng chân tướng của sự thật là như thế.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, anh biết gì rồi?

Chẳng phải rất khẳng định đứa con của cô không phải của anh sao?

Khuôn mặt lạnh băng của cô mang theo nụ cười nhạt nhòa, “Nếu như là của anh, tôi tại sao không nói là của anh, để mặc anh phá đi đứa con?”

“Nó vẫn còn đây!”

“Anh hi vọng nó không còn đây.” Giọng điệu cô bình tĩnh, ngày đó phản ứng của anh đã nói lên tất cả.

“Không có người đàn ông có thể chịu đựng được vợ của mình có đứa con của người đàn ông khác!”

Khí thế trên người anh quá lạnh lùng, như là ma quỷ từ địa ngục đến vậy, khí chất âm u cuộn lấy cô.

“Lời nói này trả cho anh, không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được chồng của mình có con với người phụ nữ khác!” Cô đã nên ly hôn với anh, chúc phúc cho tên cặn bã là anh.

Cảnh Thần Hạo như bị sét đánh, cô vừa nãy nói cái gì?

Anh tại sao lại nghe không hiểu!

“Nhiễm Nhiễm, em……có phải hiểu lầm gì rồi?” Anh giữ gìn bản thân bao nhiêu năm nay rồi, lần đầu tiên còn là trong tình trạng cô bị bỏ thuốc.

“Tôi có thể hiểu lầm gì? Anh vừa nãy không phải tự mình thừa nhận rồi sao?” Cô lạnh lùng lướt nhìn anh, quay lưng nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Cánh tay của cô bị anh nắm lấy, kéo vào lòng của anh, ngửi mùi hương quen thuộc, cô chỉ cảm thấy không thoải mái, ghê tởm đến muốn ói.

“Cảnh Thần Hạo, anh buông tôi ra, cơ thể ôm qua người phụ nữ khác đừng đụng vào tôi, bẩn!” Cô điên cuồng vùng vẫy, cô muốn rời khỏi lòng anh.

Cảnh Thần Hạo ôm chằm lấy cô, nói gì cũng không chịu buông, “Bùi Nhiễm Nhiễm, em nói rõ cho anh nghe.”

“Bản thân anh làm qua chuyện gì không lẽ bản thân anh không biết sao?” Ánh mắt cô lạnh lẽo liếc nhìn anh, nhấc chân đạp lên chân anh, “Dương Dương Noãn Noãn đều ở đây, anh xác định không buông ra? Để tụi nhỏ nhìn thấy anh ăn hiếp tôi?”

“Nhiễm Nhiễm……” Cảnh Thần Hạo nhìn vào mặt của cô, giận dữ biết bao.

Giữa bọn họ chắc chắn có sự hiểu lầm!

Anh chạm vào người phụ nữ khác?

Là ai?

Bản thân anh cũng không biết, Nhiễm Nhiễm từ đâu biết được?

Cô bây giờ đang trong cơn giận dữ, bất kể anh nói gì cô đều không nghe, chỉ có anh điều tra rõ ràng chuyện này rồi, cô mới bình tĩnh nghe anh nói.

Thế là……

Anh từ từ buông tay, nhìn thấy cơ thể cô giận đùng đùng biến mất trước mặt anh.

Tuy rằng Nhiễm Nhiễm của anh vẫn đang giận anh, nhưng chí ít anh biết được tại sao cô giận.

Không chỉ nói anh ôm người phụ nữ khác, còn có đứa con gì đó, anh làm sao có thể có đứa con khác.

Đứa con trong bụng cô có phải là của anh?

Nếu như vấn đề không phải xảy ra ở chỗ mình, chính là ở Nhiễm Nhiễm.

Đứng một hồi lâu, anh cũng bước vào nhà, trực tiếp đi thẳng lên phòng sách.

Dựa trên lưng ghế, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian này.

Cô dâu ở hôn lễ đột nhiên trở thành người phụ nữ khác, sau đó Nhiễm Nhiễm liền biến mất, đồ anh để trong văn phòng……

Anh cầm điện thoại bàn lên, gọi số điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“Anh Hạo, anh tại sao có thời gian rảnh gọi điện thế!” Tiếng của Thích Thịnh Thiên cười ha ha truyền đến.

Cảnh Thần Hạo nhíu mày, lạnh giọng dặn dò, “Đi điều tra xem có người nào lấy tóc của tôi và Noãn Noãn gửi đi bệnh viện xét nghiệm không.”

“Đi ngay!”

Cúp máy xong, trong phòng sách yên tĩnh chỉ có một mình anh, anh mới cảm giác được bụng của mình có chút đói, bữa trưa đến bây giờ vẫn chưa ăn gì.

Cũng không có khẩu vị.

Không biết Nhiễm Nhiễm đang làm gì?

Cô nhất định đang giận anh, căn bản không phải chuyện anh làm.

Bùi Nhiễm Nhiễm đích thực đang giận, lúc ăn cơm tối cũng không màng đến anh, bữa tối càng đi thẳng qua bên phòng Noãn Noãn đi ngủ.

Nếu như đổi lại ngày xưa, Cảnh Thần Hạo tuyệt đối sẽ đi theo, nghĩ trăm phương nghìn kế cách để dỗ cô về bên cạnh mình, nhưng bây giờ, anh không làm.

Nhiễm Nhiễm đang giận, đợi anh điều tra được là kẻ nào gây chuyện, nhất định phải lột da kẻ đó mới được!

Thấm thoát đã ba ngày trôi qua, ba ngày nay Nhiễm Nhiễm mở mắt liền nhìn thấy Cảnh Thần Hạo ngồi bên giường, nói chung một ngày lại có 12 tiếng quay vòng trước mặt cô.

Dương Dương Noãn Noãn được đưa đi trường mầm non, cô ngồi ở sân thượng phơi nắng, trên tay cầm một cuốn sách, nhàm chán lật xem, còn Cảnh Thần Hạo ở trước mặt cô, trước mặt đặt một ly cà phê, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô.

Nhìn đến cô thật tình không thoải mái, “Tôi nói anh rảnh như thế, hay là chúng ta bây giờ đi ly hôn đi!”

“Em thấy ai rảnh mà đi dạo cục Dân chính không?” Anh cầm ly cà phê trước mặt lên, khuôn mặt điềm đạm nhìn vào cô, “Nếu như sau khi em ly hôn lập tức lại kết hôn với anh, anh có thể miễn cưỡng suy nghĩ lại.”

“Anh đúng là quá rảnh rỗi rồi!” Cô cúi đầu tiếp tục đọc sách, cô là thai phụ, cho dù rảnh rỗi ở nhà cũng không có gì, anh là một đại tổng tài, không ngờ lại ngày ngày ở nhà chung với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status