Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 424


Thêm chuyện tối ngày hôm nay, cô thật sự không muốn nhìn thấy cho dù là Tào Lệ Phi hay là Âu Dương Lập!

“ Vậy còn tập đoàn Âu Á thì sao?”

“ Hết rồi.”

“ Sữa của anh cũng hết rồi, chúng ta đi thôi!” Chiếc cốc trong tay cô bị Cảnh Thần Hạo đón lấy, bỏ xuống.

Chuyện tối nay đúng là một màn kịch lớn, nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm lại thấy chẳng có tâm tư đâu mà thưởng thức.

“ Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!”

Âu Dương Lập vẫn đang kêu gào tên cô.

Năm nay và năm trước tập đoàn Âu Dương đều phát sinh quá nhiều chuyện, tại ngoại đợi xét xử không có nghĩa anh ta đã thoát tội, hơn nữa còn có cả chuyện năm xưa của Bùi gia, với thân phận tổng tài của tập đoàn Âu Dương, nhất định phải điều tra thêm cho kỹ!

Nhưng lần này không thể nào trở ra được nữa, có được bảo lãnh chờ thẩm án cũng không có cơ hội!

Sắc mặt Tào Lệ Phi đỏ bừng bừng, mấy người cảnh sát đành khống chế bà, nhưng quần áo trên người cô bị bà xé toạc.

Không thể có những bức tường không thông khí, đã làm việc xấu kiểu gi cũng bị phát hiện.

Bọn họ lại lợi dụng danh nghĩa của mẹ, đúng là đáng ghét!

“ Nhiễm Nhiễm, cứu anh!”

Cứu anh ta?

Tình cảm bao năm giữa họ, cuối cùng anh quay lưng lấy người khác, Bùi Thị vì tập đoàn Âu Á mà lụi bại, anh giam lỏng cô, thiếu chút cưỡng chiếm lấy cô, còn quá nhiều chuyện khác nữa đè ép lên lồng ngực cô, cứu anh ta, không thể nào!

Không đâm thêm cho anh ta mấy nhát là quá tử tế rồi!

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe tiếng gọi, cô cũng coi như không nghe thấy gì, tay khoác lấy Cảnh Thần Hạo, rời khỏi hội trường.

Trên đường về, cô dựa vào người Cảnh Thần Hạo, “ Lần trước anh nói đến chuyện tổ chức hôn lễ trên hải đảo, em thấy thực ra cũng không tồi, nên tranh thủ bây giờ bụng em vẫn chưa lớn, còn mặc được váy cưới, nếu không chắc là phải đợi một năm sau thật đấy, anh có đợi được 1 năm không?”

“ Không đợi được, 1 phút cũng không đợi được.” Anh ôm lấy eo cô, cúi thấp đầu thơm lên trán cô, “ Nhưng phía nhạc mẫu thì......”

Cô biết Cảnh Thần Hạo sẽ suy nghĩ!

“ Lần trước em cũng chẳng để tâm đến lời của bà ấy, lần này đương nhiên cũng vậy, bà ấy còn không buồn xuất hiện! Em cũng không biết rốt cục bà ấy đang suy nghĩ điều gì!” Có thể mẹ không định xuất hiện thật?

“ Anh bảo, chuyện lần trước không liên quan đến bà ấy thật chứ?” Cô khó mà tưởng tượng nổi, nếu như là mẹ cô thì ba cô sẽ buồn biết bao.

“ Cho dù có liên can thật thì nhà Âu Dương còn có liên can nhiều hơn, cho nên mọi chuyện đều do bọn họ làm.” Cảnh Thần Hạo đột nhiên lấy từ trong túi quần ra một miếng ngọc bội, “ Của em.”

Mặc dù ánh đèn trong xe khá tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ, miếng ngọc này chính là khi trước cô đưa nhầm cho Bùi Nhã Phán!

“ Cảm ơn anh mang về giúp em.” Cô đưa tay đón lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, thực ra miếng ngọc này chẳng có mấy ý nghĩa với cô.

Chỉ là hiện tại, vì do anh cầm về cho cô nên cô mới trân trọng nó đến vậy. Nhưng nghĩ lại nó từng bị người phụ nữ khác có được, điều này thật sự làm cô rất khó chấp nhận.

“ Bùi Nhã Phán sao rồi? Em không nhìn thấy cô ta!” Cô nhớ cô ta có làm việc trong công ty.

Sáng hôm đó cô ta bỏ đi quá nhanh!

“ Về s thành rồi.” Cảnh Thần Hạo đáp.

“ Cô ta sẽ quay trở lại!”

“ Anh và cô ta không thể nào, 1 chút cơ hội cũng không thể nào.” Cánh tay của Cảnh Thần Hạo đặt trên eo cô siết chặt, “ Vợ yêu, em còn không tin anh thì anh làm em ngay đây đấy!”

“ Không được!” Không phải cô không tin anh, chỉ là không tin Bùi Nhã Phán!

“ Cô ta nói có người yêu rồi, là ai?”

“ Em quen đấy.”

Cô quen?

Người cô quen biết khá nhiều nhưng lại có quan hệ với Bùi Nhã Phán lại có thể đến được với cô ta thì đúng là cô không thể đoán ra.

“ An Quân Huyền.”

“ Không quen......” Cô nghĩ kỹ lại, khó khăn lắm mới nhớ ra người này.

Sau đó cô bắt đầu ngớ ra.

Cô bỗng kéo lấy anh, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự nghiêm túc, “ Hình như em bắt bị ngố rồi.”

Gương mặt đẹp trai của Cảnh Thần Hạo cau lại, anh ôm cô ngồi lên đùi mình, “ Sao thế?”

“ Lẽ nào em chưa từng nghe nói? Có thai sẽ ngố 3 năm đấy.” Đột nhiên cô thấy độ nghiêm trọng của vấn đề, nhất định do cô ở nhà Tề Viễn Dương nghỉ ngơi cả tháng liền không làm gì nên mới trở nên như vậy.

Não cô như treo máy vậy.

Gương mặt đại boss đen đi vài phần.

Còn tưởng bị bệnh nặng gì!

“ Thần Hạo, anh đồng ý cho em làm việc lại như trước có được không? Em không muốn cứ ngồi rảnh rỗi ở nhà, cũng không muốn đến công ty ăn không ngồi rỗi!” Ở công ty mà chỉ rót nước dâng trà cho anh còn chẳng bằng ở nhà tắm nắng.

“ Em sẽ mệt đấy.”

“ Không sao đâu, Dương Dương Noãn Noãn cũng từng như vậy rồi mà, anh xem chúng thông minh như vậy. Hay là thế này, em sang bộ kế hoạch......” Mặc dù thời gian cô làm thư ký cho anh dài hơn nhưng công việc chính của cô là bên ngành kế hoạch!

“ Em cứ làm thư ký cho anh thì thích hợp hơn.” Không ở cùng một tầng lầu, nếu cô có chuyện gì thì làm sao anh kịp biết.

“ Vậy hôn lễ......” Khi nãy hình như hai người còn chưa quyết định ngày đẹp.

“ Em có muốn lên kế hoạch cho hôn lễ không?”

“ Tạm thời không muốn.” Tổ chức sự kiện cứ giao cho người chuyên nghiệp thì hơn, công việc rất tạp và nhiều, cô cảm thấy sẽ khá mệt.

“ Thực ra......đã sớm chuẩn bị rồi.” Sau khi cô rời khỏi, anh cứ nghĩ sau khi bắt được cô anh sẽ tổ chức hôn lễ trên đảo, cho cô muốn chạy cũng không chạy được nữa.

Nhưng chỉ không ngờ sau khi cô trở lại lại mang thai, hơn nữa lại không phải máu mủ của anh!

“ Vậy ý của anh là sẽ rất nhanh thôi?” Giờ bụng cô còn chưa to, váy cưới chắc vẫn mặc được.

“ Bất cứ lúc nào cũng được, chỉ đang đợi mỗi em thôi.”

“ Ngày mai đi thử váy cưới?”

Đáp lại câu hỏi của cô không phải một câu trả lời mà lại là một nụ hôn say đắm, không khí trong xe ngày càng nóng hơn.

“ Ưm ưm ưm.”

Cả người cô dựa lên vai anh, thở dốc, “ Em có một món quà bất ngờ dành cho anh!”

“ Anh rất háo hức.”

“ Đêm tân hôn em sẽ cho anh biết!” Nếu đêm tân hôn nói cho anh biết đứa trẻ trong bụng cô là con anh nhất định đó sẽ là một món quà cực kỳ đặc biệt.

Nhất định anh sẽ rất thích!

Hai tay anh ôm lấy eo cô, cô cũng ôm lấy cổ anh, không khí trong xe rất hài hòa.

Anh đại độ đến mức đứa con trong bụng cô không phải của anh, anh cũng chịu được, sau này cô còn lý do gì để không tin anh kia chứ!

......

Thích Thịnh Thiên thấy buổi lễ sinh nhật biến thành một đống hỗn tạp, anh lúc này mới phát hiện Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đã đi mất từ khi nào.

Hai người đó chỉ biết đem anh làm cái lý, chạy nhanh đến vậy!

Xung quanh anh không ngừng có những người đến hỏi thăm chuyện về tập đoàn Âu Á và Bùi Thị năm đó. Càng quan tâm hơn về tương lai của Âu Á, không biết sau này sẽ ra sao.

Anh cười, “ Nếu đã là Hương Bột Bột, đương nhiên là của Hạo ca rồi! Dù sao thì tập đoàn Âu Á có cơ đồ ngày hôm nay cũng đều nhờ Bùi gia, chị dâu lại là thiên kim của Bùi gia, công ty sau này sẽ tiếp tục kinh doanh, nếu giờ mọi người muốn đầu tư thì hoan nghênh!”

Khi mấy người tiếp tục muốn hỏi, Thích Thịnh Thiên lại rời bước khỏi đại sảnh của yến tiệc, “ Tôi còn có chút chuyện, mọi người cứ vui vẻ!”

Anh còn phải đi tìm Hiểu Hiểu!

Mấy ngày nay bận nhiều việc nên đã bỏ quên mất Hiểu Hiểu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status