Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 896


Cảm giác ngày tháng như thế sẽ duy trì rất lâu!

Nỗi nhung nhớ vượt qua đại dương, mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại, mở video, hơn nữa Dương Dương rất bận.

Dương Dương cũng bận như thế, cô cũng không thể thị yếu được.

Lúc lên lớp cố gắng học tốt, lúc học về đi học nhảy múa, còn có đàn dương cầm, lúc lần sau gặp lại Dương Dương, cô nhất định phải trở nên ưu tú hơn.

Cô không muốn sau này Dương Dương ở bên cô không phải vì thích cô, mà là vì yêu cô thật sự.

Vậy là ngày tháng sau này mới có thể càng hạnh phúc hơn.

……

Thấm thoát trôi qua, một học kì sắp phải kết thúc rồi, tâm trạng của cô càng ngày càng hưng phấn!

Kì nghỉ đông, có thể gặp được Dương Dương rồi!

“Á á! Dương Dương em phải thi cuối kì rồi? Còn anh thì sao?” Cô ngồi trước bàn học, mở ipad video call với Dương Dương.

Cảnh Bùi Dương cầm di động ngồi trong xe, nhìn thấy vẻ mặt cô hình như tròn trĩa thêm chút, “Đã nghỉ phép rồi.”

“ Nghỉ phép rồi! Vậy anh tại sao vẫn chưa về?” Họ học đại học tốt thật, nghỉ phép nhanh quá!

“Đi làm.”

“Đi làm?” Cô chống cằm, “Dương Dương anh không đi làm ở Cảnh thị sao?”

“Chi nhánh nước ngoài của Cảnh thị, đi làm ở bên đây, tạm thời không trở về, qua tết mới về.” Rất lâu không thấy cô, cũng muốn trở về.

Nhưng anh cũng không thể không lo công việc, sau này còn phải nuôi cô!

“Oh……” Cô bĩu môi, “Tuyết rơi bên ngoài rồi! Dương Dương, qua tết về sớm chút, em nhất định sẽ không thi hạng nhất từ dưới đếm lên đâu!”

“Hạng nhì từ dưới đếm lên?” Vẻ mặt anh trầm tĩnh nói đùa.

“Mới không phải, anh quên rồi, kì giữa em thi là đứng giữa đấy!” Cô là có cố gắng đó!

“Có tiến bộ.” Đôi mắt đen láy thanh lạnh của anh lộ ra ánh mắt khen thưởng.

“Hi hi, ngày xưa em nhỏ chưa hiểu chuyện, em bây giờ trưởng thành rồi, mới có thể xứng với Dương Dương của em!” Hơn nữa cô bây giờ nếu không phải cách cái màn hình, thật ra cô cũng ngại gặp Dương Dương.

Lần trước trước khi anh đi còn tưởng anh bệnh rồi, lên lớp nghe giảng rồi mới biết quả nhiên Dương Dương không phải bệnh, mà là do cô ngốc quá.

Chuyện này cô nhất định phải hoàn toàn vứt nó ra khỏi đầu óc, hơn nữa nhất định cũng để Dương Dương vứt ra ngoài!

Tuyệt đối đừng nhớ!

Cô mất mặt chết đi được!

“Em phải làm bài tập rồi, một lát còn phải luyện tập đàn dương cầm!” Cô không nỡ nhìn anh, bây giờ họ ở đây là buổi sáng, nhưng bên anh lại là buổi tối.

“Uhm.”

Sau khi cúp máy, cô càng buồn bã hơn, Dương Dương nghỉ phép không trở về, nếu qua tết cũng không về, cô có phải có thể đi nước ngoài thăm anh?

“Hi hi, nhất định phải cho một sự bất ngờ cho anh ấy!” Nghĩ đến đây, cảm xúc buồn bã của cô tức thời tan biến, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Qua được một lát, cô làm xong bài rồi, cầm di động lên, một bên xuống lầu, một bên xem thời gian.

Dương Dương chắc là vẫn chưa ngủ chứ!

Cô xách đàn vĩ cầm lên, lại gọi điện lại cho Dương Dương, “Dương Dương!”

“Alo, chào cô.” Người bên đó bắt máy là giọng của phụ nữ.

“……” Bước chân cô tức thời dừng lại, không lẽ Dương Dương đã có người phụ nữ khác rồi.

Vừa nãy còn trò chuyện với cô, bây giờ nhanh như thế đã trở thành một người khác nghe máy rồi?

Dương Dương không cần cô nữa rồi!

Uhm uhm uhm……

“Alo, chào cô?” Người phụ nữ bên đó lại quan tâm gọi lên, âm thanh dịu dàng, vừa nghe chính là một đại mỹ nhân.

“Uhm uhm uhm, Dương Dương xấu xa!” Cô cúp điện thoại, cơ thể nhỏ đứng trên cầu thang, nhún nhún vai!

“Chị ơi, chị đang làm gì vậy? Như người mất hồn vậy!” Trên tay Thích Mộ Lâm cầm một trái táo, thong thả cắn một miếng, đi ngay trước mặt cô.

“Mặc kệ chị!” Cô quay lưng chạy lên lầu, mím môi, không vui!

Điện thoại của Dương Dương lâu như thế đây là lần đầu tiên là do một người phụ nữ bắt máy.

Người phụ nữ đó là ai!

Thích Mộ Lâm nhìn vào bóng hình quay lưng của cô, vẻ mặt không hiểu, sáng sớm đã uống thuốc nổ rồi?

“Ba, mẹ! Chị gái hôm nay uống thuốc nổ rồi!” Cậu một bên đi về phía sofa, một bên lớn tiếng nói.

“Để Dương Dương gọi điện thoại là được, chuyện nhỏ này, không cần làm phiền đến ba và mẹ của con!”

“Phụt……” Thích Mộ Lâm nghe lời của Thích Thịnh Thiên, ngồi trên sofa, chắc là vì Dương Dương mới phản thường như thế!

Mặc kệ, ba mẹ cũng không quản, cậu chỉ là một đứa em trai cái gì cũng không hiểu thôi!

Về đến trong phòng Thích Mật Nguyệt mạnh tay đóng cửa, sau đó vứt đàn vĩ cầm đi, liền ngã lên giường.

Điện thoại của Dương Dương là người phụ nữ bắt máy!

Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, quả nhiên cô không ở bên cạnh liền ở bên một người phụ nữ khác rồi!

Đồ Dương Dương đáng ghét!

Cô nghĩ đến đây, đột nhiên lại ngồi đậy, mở tủ ra, cầm tiền tiêu vặt của mình, cô có nên đi tìm Dương Dương không?

Và lúc này Cảnh Bùi Dương ở bên New York, mời từ nhà vệ sinh đi vào chỗ ngồi, người phụ nữ bên cạnh nhìn vào anh, “Dương, di động vừa nãy của anh reo lên, tôi bắt máy dùm anh, bên đó liền không có lên tiếng.”

Cảnh Bùi Dương cầm di động trên bàn lên, nhìn vào nhật ký gọi điện trên đó, “Cám ơn.”

Tên nha đầu đó có phải hiểu lầm rồi không?

Cô nhỏ như vậy đã biết ghen rồi à.

Trông ra ngày tháng của anh khó sống đây.

Anh đứng dậy lại một lần rời khỏi dạ tiệc, cầm áo khoác màu đen đang treo, không chuẩn bị về.

Anh gọi điện cho Mật Nguyệt, không ngờ bị cúp máy ngang!

Đúng là còn đang giận rồi.

Anh có chút dở khóc dở cười.

Và lúc này Thích Mật Nguyệt đang xách cặp, dự định rời khỏi nhà, cô phải đi tìm Dương Dương!

Điện thoại vừa nãy của Dương Dương lại gọi đến, cô xem rất nhiều phim truyền hình, có thể là người phụ nữ kia cố ý lại gọi điện đến để khoe khoang chiến tích, cô mới không dễ bị lừa!

Cô khom lưng, đang lúc định rởi khỏi cổng, sau lưng cô truyền đến một âm thanh ma mị.

“Chị gái, chị muốn đi đâu? Chị đi học không mang theo vĩ cầm, xách cặp đi làm gì?” Thích Mộ Lầm cầm di động nhìn cô, “Điện thoại của anh Dương Dương, chị không ngờ lại không bắt, anh ấy tìm chị!”

Thích Mật Nguyệt vừa nghe, lập tức hất cằm lên, “Điện thoại của anh ấy chị tại sao nhất định phải bắt?”

“Chị gái, não chị không có vấn đề chứ? Chị không bắt điện thoại của anh Dương Dương, chị sau này còn có muốn lấy anh ấy không? Anh Dương Dương là một người đàn ông ưu tú như thế, rất là khó tìm đấy, mắt mù ngắm trúng chị, chị nên biết điều đi! Di động cầm lấy! Mau lên!” Thích Mộ Lâm nhét điện thoại cho cô, “Bắt máy!”

“Em không được nói xấu Dương Dương, anh ấy không có mù!” Cô cầm chặt điện thoại cảm giác có chút nóng lên, đứng trước cửa, muốn đi lại đi không được.

Em trai của cô thong thả nhìn cô, tiếp đó truyền đến một tiếng cười khinh, “Ha”

“Dương Dương!” Cô không nhìn Thích Mộ Lâm nữa, em trai chính là khắc tinh của cô, chuyên là chê bai cô!

Trong di động truyền đến một âm thanh giải thích ung dung của anh, “Anh vừa nãy đi nhà vệ sinh rồi, do bên hợp tác bắt máy dùm.”

“Như vậy sao! Người hợp tác với anh kia không có ý gì với anh sao?” Cô vẫn là nên phòng bị một chút.

“Chúng anh là mới lần đầu tiên gặp mặt.”

“Vậy là có thể có ý rồi!” Cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cười lén của Thích Mộ Lâm.

Cảnh Bùi Dương trong thang máy cũng là khẽ nhếch mép, “Không có, em yên tâm, sau khi em thành niên anh sẽ lấy em.”

“Hôm nay tuyết lớn, đừng đi học vĩ cầm nữa, ở nhà nghỉ ngơi.”

“Vâng! Lời của Dương Dương, em nhất định nghe……” Cô cười ti tít đi về sau, không phải là người phụ nữ Dương Dương thích nghe điện thoại là được.

Còn không quên dặn một câu, “Anh hứa với em là không thể có người phụ nữ khác ở bên ngoài!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status