Sủng mị

Chương 893: Hai lý tưởng của nam nhân (hạ)


"Đúng là vãn bối!"

Sở Mộ gật đầu nói.

"Mọi người nghi vấn cái gì? Ta nói cái vị cường giả kia chính là hắn."

Trên mặt Đằng Lãng cũng nở nụ cười đắc ý, hắn vốn là muốn đạt tới hiệu quả này.

Hắn suy đoán được thời điểm Sở Phương Trần xuất hiện sẽ dẫn đến oanh động không nhỏ, ít nhất cũng có trên phân nửa lão gia hỏa lộ ra vẻ mặt vô cùng phong phú.

Còn trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới đế hoàng, trong thế giới nhân loại có thể tìm được mấy người? Ở nơi khác còn không biết, nhưng trong thế lực Hồn Điện chỉ có thái tử mới có tư cách so sánh với hắn.

"Thật sự không nghĩ tới, nghĩ không ra a…aaa! Không ngờ Hồn Điện còn ẩn tàng một thiên tài tuyệt thế."

Đằng Giang Phong vội vàng đứng dậy, hô lên một tiếng cảm khái.

"Đây … điều này cũng hơi quá, hình như là vượt qua thái tử đi?"

Sở Mộ đã đạt đến cao niệm Hồn Hoàng, những người ở chỗ này dùng hồn niệm quét một vòng liền biết hư thật rồi. Trong lúc nhất thời thanh âm sợ hãi than thở không ngừng vang lên khắp đại sảnh.

Thái tử Hồn Điện ở thanh niên thời kỳ cơ hồ không có người nào sánh kịp, nhưng cuối giai đoạn lại gặp chuyện không may thực lực phát triển có phần chậm lại. Thế nhưng, thực lực hắn hiện tại đã có thể tiếp nhận thừa kế Tôn vị, cũng có nghĩa là sắp sửa có Hồn sủng đạt tới đế hoàng đỉnh phong.

Nhưng mà Sở Mộ bước vào cao đẳng đế hoàng sớm hơn hắn vài năm, tiền đồ trong tương lai khẳng định không thể đo lường.

Dĩ nhiên, mọi người lại nghĩ tới vấn đề hắn bị thương bốn hồn. Đằng Giang Phong bắt đầu lo lắng một thiên tài tuyệt thế có khả năng chết non trên chiến trường, vì thế hắn lại nảy sinh do dự có nên để cho Sở Phương Trần tham chiến hay không.

Quyết chiến còn tàn khốc hơn cả chiến tranh, thường xuyên xuất hiện tình huống không chết không thôi. Nếu lỡ may phát sinh sự tình ngoài dự liệu, một thanh niên thiên tài vẫn lạc ở trong quyết chiến, vậy thì ba thế lực lớn tổn thất còn lớn hơn đánh mất một tòa đại thành.

Cuối cùng trải qua Sở Mộ bày tỏ thái độ kiên trì muốn tham chiến, lại còn tỏ vẻ mình có thủ đoạn bảo vệ an toàn tuyệt đối. Đặc biệt là hắn chịu trách nhiệm thống lĩnh quân đoàn Hồn Chủ, tính nguy hiểm thật ra cũng không cao.

Sau đó Đằng Giang Phong và mấy vị trưởng lão tiến hành thương nghị, bổ nhiệm Sở Mộ làm tổng soái quân đoàn Hồn Chủ, cấp cho hắn mấy gã quân thống có kinh nghiệm chiến tranh đi theo làm hộ vệ. Thế là sự tình quân đoàn Hồn Chủ quyết chiến đã được xác định ổn thỏa.

Sau đó Sở Mộ rời khỏi đại sảnh, tiến vào quân doanh thăm hỏi 200 danh Hồn Chủ. Hắn dựa vào đám sĩ quan phụ tá tường thuật mới biết được thân phận và năng lực của từng người một, thế nhưng thời điểm 200 gã Hồn Chủ tinh nhuệ nhìn thấy tổng soái của mình còn trẻ như thế, cả đám đều trợn tròn mắt kinh ngạc, hồi lâu không nói nên lời.

Bởi vì lần này Tuyết thành kiên quyết liều mạng đánh một trận rồi, đại đa số thành viên quân đoàn Hồn Chủ đều là thiên tài trong các thế lực hoặc gia tộc uy tín lâu năm. Thực lực bọn họ vượt trội hơn người, tính cách lại càng cao ngạo không ai bì nổi. Lúc này cả đám người biết được tổng soái đại quân lại còn trẻ tuổi hơn mình, thực lực cường đại hơn vài cấp bậc. Vì thế bọn họ mới cảm thấy ngại ngùng không đất dung thân. Ngươi là cao niệm Hồn Chủ? Người ta là cao niệm Hồn Hoàng. Ngươi có Hồn sủng quân chủ đỉnh phong? Người ta đã có cao đẳng đế hoàng rồi. Đây mới là thiên tài chân chính, người như thế mới có tư cách kiêu ngạo.

Sau khi xử lý hết thảy sự tình, thời gian đã vào nửa đêm.

"Sở lão đệ, cảm thấy thế nào?"

Đằng Lãng vỗ vỗ bả vai Sở Mộ, giọng nói và ánh mắt có vài phần đắc ý dào dạt.

"Hoàn hảo, chiến lực tổng thể của quân đoàn Hồn Chủ tương đối cao, phần thắng rất lớn."

Sở Mộ mỉm cười nhàn nhạt, mở miệng đánh giá.

"Ai hỏi ngươi chuyện này?"

Đằng Lãng vô cùng bất mãn vì câu trả lời ngoài lề kia, lúc này mới trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ:

"Ngươi đi cùng với nữ Chiến thần trong mơ của vô số nam nhân, chỉ có hai người cô nam quả nữ đi suốt mấy tháng trong thế giới cấm bế kia. Ta nghĩ nhiệt độ trong đó không thể làm nguội lạnh lửa tình hừng hực của các ngươi nha? Ai dà dà, chuyện tốt như thế tại sao lại tiện nghi cho ngươi chứ? Ta đây cảm thấy rất là buồn bực, nè, nhân tiện sau này có cơ hội giúp ta thăm hỏi nàng một câu."

"…"

Sở Mộ trực tiếp câm lặng, căn bản không có cách nào trả lời câu nói "tế nhị" kia.

Dù sao Đằng Lãng cũng là thiếu chủ Hồn Điện, lại còn là người thừa kế gia tộc quản lý Tuyết thành. Nhưng mà, cái tên này có vẻ như không quan tâm đến trận quyết chiến mấy ngày sau, lúc này vẫn còn có tâm tư nói chuyện đùa giỡn, Sở Mộ thật sự phục hắn.

"Đừng có đùa giỡn nhàm chán nữa, ta đây có đồ vật cho ngươi, tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện."

Sở Mộ chậm rãi nói.

"Hắc hắc, còn dám nói không …"

Đằng Lãng cho rằng Sở Mộ muốn tránh tai mắt mọi người mới đưa ra cái cớ thoái thác, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Mặc dù Đằng Lãng đã thu được hai nữ đệ tử vào tay, nhưng bọn họ không thể nào so sánh với nữ Chiến thần Mục Thanh Y. Bất kể tướng mạo, khí chất, thực lực đều khác biệt một trời một vực. Đằng Lãng dĩ nhiên là có lòng hâm mộ và cực kỳ ghen tỵ diễm phúc của Sở Mộ.

Mười phút sau, một thanh âm cổ quái từ trong nội điện truyền ra.

"Đây … đây … đây... Sở lão đệ… cái này …"

Đằng Lãng ngây dại toàn thân, ánh mắt mở lớn hết cỡ nhìn cái bình dược tề trong tay Sở Mộ, thật lâu nói không nên lời.

Lúc này vẻ mặt Đằng Lãng rất là đặc sắc, ngoại trừ không dám tin tưởng còn có cảm giác mừng rỡ như điên, cả người hắn chậm chạp run rẩy, hai chân cơ hồ đứng không vững.

"Đây là Linh nguyên, ta và Thiên Cơ phát hiện trong Băng cung dưới lòng đất. Nàng không cần nên tặng lại cho chúng ta. Hai người chúng ta mỗi người một nửa."

Sở Mộ nói xong liền ném cái bình dược tề qua cho Đằng Lãng.

Đằng Lãng ngây người như phỗng đứng ở nơi đó, dùng hai tay bắt lấy bình dược tề tựa như đón đỡ tảng đá nặng ngàn cân.

Kinh hỉ xuất hiện quá đột ngột, điều này làm cho hắn khó thể tiếp nhận.

Vốn là Đằng Lãng ôm chấp niệm xông xáo Càn Khôn Băng Môn là vì gia tộc truyền thừa, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào bước vào. Nhưng hắn biết rõ cố gắng cả đời này chưa chắc có đủ thực lực tiến vào nơi đó. Ban đầu Mục Thanh Y để hắn đi qua Băng môn đầu tiên đã nể tình lắm rồi, hắn tự biết thân phận và thực lực của mình như thế nào, cũng không dám đòi hỏi những chuyện sâu xa.

Sau đó chính hắn không có cách nào kiên trì tinh thần hành hạ trong thời gian dài mới lựa chọn rời khỏi, tuy rằng trong lòng tràn đầy tiếc nuối nhưng không có biện pháp nào khác. Hắn là người trưởng thành, cũng ý thức rất nhiều chuyện không phải do mình quyết định.

Chỉ có điều hắn không nghĩ tới Sở Mộ lại nhượng xuất một nửa tài nguyên cho mình, đó vốn là thu hoạch do Sở Mộ kiên trì mấy tháng mới có được, hắn hiểu rõ nguy hiểm trong Càn Khôn Băng Môn hơn bất kỳ người nào khác. Hơn nữa, đây còn là tài nguyên quý giá có thể cường hóa cao đẳng đế hoàng lên tới đế hoàng đỉnh phong. Chỉ cần đạt tới cảnh giới kia, thân phận và thực lực sẽ khác biệt một mảng lớn.

Bản thân Đằng Lãng là thiếu chủ thứ ba của Hồn Điện, cho nên hắn thừa nhận áp lực nhiều hơn người khác gấp bội.

Hắn là người cùng thời kỳ với thái tử Hồn Điện, thái tử đã bước lên cảnh giới đế hoàng đỉnh phong, còn hắn mấy năm nay vẫn bồi hồi tại trung đẳng đế hoàng. Mặc dù bình thường hắn tỏ ra bình thản, cả ngày nói nói cười cười, nhưng cay đắng ẩn sâu trong nội tâm có mấy người biết được?

Đột phá, đột phá, hắn khát vọng đột phá.

Chuyến đi Băng Sa liệt cốc giúp cho Băng Sơn Sư tăng cường lên tới cao đẳng đế hoàng đã khiến cho hắn mừng rỡ như điên rồi, nhưng đế hoàng đỉnh phong chỉ là hi vọng xa vời đối với hắn.

Thế mà bây giờ một loại tài nguyên trong mơ đang nằm trong tay hắn, đầu óc hắn lúc này mơ mơ hồ hồ, ý thức vẫn chưa thể khôi phục lại bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status