Sủng thê làm hoàng hậu

Chương 107


Hôm nay Chân Bảo Lộ đi Trung Dũng Hầu phủ thăm Chân Bảo Quỳnh.

Trước Chân Bảo Quỳnh cùng đại cô nương Tống Như Trung Dũng Hầu phủ quan hệ không tệ, mà Chân Bảo Lộ lại cùng tỷ tỷ như hình với bóng, Trung Dũng Hầu phủ này tự nhiên cũng không có thiếu đến. Bất quá hai năm này bởi vì tránh hiềm nghi, số lần tới ít đi.

Mới vừa tới cửa, liền có Cát ma ma bên cạnh Chân Bảo Quỳnh qua đón tiếp. Cát ma ma mặc một thân vải bồi thu hương sắc, khí sắc không tệ.

Chân Bảo Lộ nhìn Cát ma ma, liền hỏi: “Tỷ tỷ gần đây như thế nào?”

Cát ma ma vừa lĩnh người đi vào, vừa nói: “Hầu phu nhân đối Thiếu phu nhân chúng ta không tệ. Đứa nhỏ trong bụng Thiếu phu nhân cũng khỏe mạnh, chính là yêu làm ầm ĩ, mấy ngày nay Thiếu phu nhân ăn cơm đều không có hứng thú. Mấy ngày trước đây Thiếu phu nhân cũng bảo nhớ ngài, hôm nay ngài tới, nàng khẳng định cao hứng.”

Chân Bảo Lộ chỉ chú ý tới nửa trước, nghe cau mày. Thầm nghĩ: Quả thật như tổ mẫu nói, tỷ tỷ mang thai phản ứng lớn.

Đợi tiến Cẩn Du Hiên Chân Bảo Quỳnh trụ, liền gặp Chân Bảo Quỳnh nâng bụng to ngồi ở bên cửa sổ, đang thêu thùa.

Thêu là cái yếm đứa bé, hết sức tinh xảo đáng yêu.

Chân Bảo Lộ đi vào, giọng trong vắt gọi: “Tỷ tỷ.”

Chân Bảo Quỳnh vừa nghe giọng của muội muội, gấp rút quay đầu nhìn, đợi nhìn thấy muội muội xinh đẹp động lòng người, thật có hoảng hốt trong nháy mắt. Sau thấy nàng cười dịu dàng kêu tỷ tỷ, lại cảm thấy dù đã gả cho người, vẫn là muội muội hoạt bát đáng yêu của nàng. Chân Bảo Quỳnh gấp rút gác qua một bên việc thêu thùa trong tay, đứng dậy chào đón.

“Tỷ tỷ mau ngồi đi.” Chân Bảo Lộ gấp rút đi qua, quan sát thân hình tỷ tỷ nhà mình, thấy bụng nàng tròn trịa, so lúc trước lớn hơn một chút. Chân Bảo Lộ cúi đầu xem xét bụng nàng, nơi nơi vui vẻ, tính trẻ con nói, “Ta đến xem tỷ tỷ một chút, tiện đường xem tiểu chất nhi một chút.”

Chân Bảo Quỳnh cười nói: “Đã thành thân, nói chuyện còn như một đứa bé.” Miệng nói như vậy, Chân Bảo Quỳnh cũng có thể nhìn ra, muội muội ở phu gia sống rất tốt. Nàng nhìn muội muội, chải búi tóc phụ nhân, mang kim trâm tơ quấn khảm châu thạch lựu hoa, vành tai đeo một đôi nam châu, mặc một thân gấm vóc vải bồi khói mờ hồng dệt nổi, đã có phong thái phu nhân đại gia đình, nơi nào còn là tiểu cô nương lúc xuất giá khóc sướt mướt ôm nàng?

Nàng đưa tay vuốt ve mặt muội muội, kéo nàng cùng ngồi xuống, ngậm cười hỏi: “Ở An Quốc công phủ thế nào? Muội phu đối ngươi được không?”

Chân Bảo Lộ cười dài đáp: “Ân. Tỷ tỷ yên tâm, ta rất tốt, đại biểu ca đối ta cũng rất tốt.”

Vậy là tốt rồi. Chân Bảo Quỳnh cảm thấy cũng yên tâm. Tuy nói đều đã nhìn ra, có thể nàng còn là muốn chính miệng nghe muội muội nói.

Chân Bảo Quỳnh lại bảo Cát ma ma cùng bọn nha hoàn dâng điểm tâm và trái cây đã chuẩn bị tốt lên. Hôm qua biết được muội muội muốn tới, Chân Bảo Quỳnh xưa nay chững chạc, nhưng cũng là hưng phấn rất lâu, may nàng có thai không cần đi thỉnh an, sáng sớm mới ngủ nhiều thêm một lát.

Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ khách khí như vậy, cũng cầm một khối liên hoa điểm tâm bắt đầu ăn, nhìn tỷ tỷ nói: “Nghe Cát ma ma nói, tiểu chất nhi này hết sức nghịch ngợm.”

Giữa lông mày Chân Bảo Quỳnh tràn đầy nhu hòa làm mẹ, vuốt ve bụng tròn trịa của mình. Nàng tẩm bổ thỏa đáng, bụng hơi chút lớn chút so với sáu tháng bình thường. Nàng nói: “Xác thực yêu làm ầm ĩ, bất quá đã quen.” Mang hài tử, coi như là làm ầm ĩ, cũng là gánh nặng ngọt ngào.

Chân Bảo Lộ nghe, nhìn thấy bụng tỷ tỷ, cũng có chút hâm mộ. Nàng cầm lấy cái yếm hài nhi Chân Bảo Quỳnh đặt tại một bên, đỏ rực, trên mặt thêu hai cá chép rất sống động. Chân Bảo Lộ cong môi cười một tiếng, lại thấy phía dưới còn đặt giầy hài nhi, nho nhỏ, đặc biệt đáng yêu.

Chân Bảo Lộ yêu thích không nỡ rời tay, đôi mắt sáng nhìn Chân Bảo Quỳnh: “Tỷ tỷ tay nghề thật là khéo, giầy yếm này thật là tốt xem.”

Chân Bảo Quỳnh nói: “Đợi ngày sau ngươi mang bầu, tỷ tỷ cũng làm cho ngươi.”

Nàng nha.

Gò má Chân Bảo Lộ đỏ hồng, nàng cho tới bây giờ không dối gạt tỷ tỷ, liền nói: “Ta thương lượng qua cùng đại biểu ca, qua một hai năm mới muốn hài tử.”

Chân Bảo Quỳnh vốn lo lắng muội muội tuổi còn nhỏ - - còn chưa chiếu cố tốt chính mình, sao có thể chiếu cố hài tử? Lại nói, tuổi quá nhỏ sinh hài tử cũng không nên. Ngay cả nàng, lúc gả cho Tống Chấp, mấy ngày tân hôn, Tống Chấp cũng đã nói qua cùng nàng, vấn đề hài tử không vội. Bất quá chuyện đứa nhỏ này, sao có thể tự mình làm chủ, không ý thức cứ như vậy đến. Lúc ấy nàng nhìn thấy bộ dáng Tống Chấp vui vẻ quên trời đất, mới hiểu được hắn thực sự không phải là không muốn hài tử, chỉ là không muốn cho nàng gánh nặng mà thôi.

“Cũng tốt.” Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội, nói, “Dù sao ngươi tuổi còn nhỏ, ngoại tổ mẫu bọn họ cũng là có thể thông cảm.” Chân Bảo Quỳnh mọi việc đều là lấy muội muội làm đầu.

Chân Bảo Lộ thật suy nghĩ như vậy, nhưng lúc này xem cái yếm nhỏ tiểu hài tử đáng yêu, trong lòng thật là có chút ít chờ đợi. Hài tử của àng cùng Tiết Nhượng, nhất định thật đáng yêu. Bất quá nghĩ đến thái độ hắn đối đệ đệ Tiết Khiêm, Chân Bảo Lộ liền có chút bận tâm, nếu là sau này nàng sinh nhi tử, hắn có cũng đối đãi nhi tử như vậy hay không.

Chân Bảo Lộ lại nói chuyện nàng phụ trách quản lý việc bếp núc cho Chân Bảo Quỳnh. Chân Bảo Quỳnh nghe, quả thật có chút ít kinh ngạc, sau lại cười cười nói: “Đây chính là chuyện tốt. Có ngoại tổ mẫu ở đây, ta không cần lo lắng.”

Vừa qua khỏi cửa, liền đem việc bếp núc trong phủ giao cho nàng, đối một cô dâu mới mà nói, nhưng là tín nhiệm cùng coi trọng lớn lao. Mà Chân Bảo Quỳnh, tuy nói Trung Dũng hầu phu nhân hợp ý nàng, nhưng cuối cùng là nhị nhi tức, trên nàng còn có một dâu trưởng Ngụy thị. Ngụy thị kia là cháu gái ruột Trung Dũng hầu phu nhân, quan hệ tự nhiên không phải mẹ chồng nàng dâu bình thường có thể khách quan.

Chân Bảo Lộ cười cười, hiểu được đây thật là chuyện rất tốt. Để nàng phụ trách quản lý việc bếp núc, người An Quốc công phủ nơi nào còn sẽ vì nàng tuổi còn nhỏ mà xem nhẹ nàng.

Tỷ muội hai người đang nói chuyện, Cát ma ma vào, nói: “Nhị thiếu phu nhân, Tam cô nương cùng biểu cô nương sang đây thăm ngài.”

Chân Bảo Quỳnh nghe, nói: “Ta biết rõ.” Lại nhìn Chân Bảo Lộ nói, “Tiểu Lộ, giúp ta cùng đi ra ngoài đi.”

Chân Bảo Lộ đỡ tỷ tỷ cùng ra ngoài, liền gặp hai tiểu cô nương chính trực tuổi trẻ song song đi đến, vừa nói vừa cười.

Mặc vải bồi màu hồng đào chải song búi tóc rủ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hạt dưa, hết sức tinh xảo xinh đẹp, có chút ít tương tự Tống Như, là đích tôn con vợ cả Tam cô nương, Tống Nhân thân muội muội Tống Chấp, năm nay mới mười ba. Mà bên cạnh Tống Nhân, cao gầy hơn chút ít, tuổi cũng lớn chút, mặc vải bồi màu hồng cánh sen sắc thêu hoa lan, đầu tóc sơ thành theo tóc mây, mặt trứng ngỗng, lông mày kẻ đen con mắt quả hạnh, nhìn dịu dàng hào phóng, phi thường xinh đẹp.

Tống Nhân gấp rút ngọt ngào kêu một tiếng Nhị tẩu, lại nhìn Chân Bảo Lộ, gọi: “Lộ tỷ tỷ.” Nàng cũng quen biết Chân Bảo Lộ.

Lại giới thiệu cô nương bên cạnh với nàng.

Chân Bảo Lộ thế mới biết, nguyên lai tiểu cô nương này chính là cô em vợ trưởng tử Tống Giang Trung Dũng Hầu phủ - - Ngụy Minh Châu.

Ngụy Minh Châu cũng là cháu gái ruột Trung Dũng hầu phu nhân, cùng Tống Nhân là biểu tỷ muội, nhìn quan hệ liền như chị em ruột.

Chân Bảo Lộ nghĩ đến chuyện đời trước, không khỏi nhìn thoáng qua Ngụy Minh Châu này. Tỷ tỷ Ngụy Minh Châu gả đại công tử Trung Dũng Hầu phủ Tống Giang, mà bản thân nàng ta trong lòng ngưỡng mộ là Nhị công tử Tống Chấp. Đời trước tỷ tỷ bởi vì muốn chiếu cố đệ đệ muội muội, hôn sự chẳng hề thuận lợi, lúc ấy Trung Dũng Hầu phu nhân cũng có chút không thích tỷ tỷ nàng, mà nhị nhi tức bà ấy hài lòng, chính là vị cháu gái ruột Ngụy Minh Châu này. ( nên mới dẫn đến sóng gió ngày sau, thật hết biết, quyết tâm gả hai cháu gái cho hai con trai)

Như vậy, Chân Bảo Lộ đối Ngụy Minh Châu ngấp nghé tỷ phu nàng cũng không có bao nhiêu hảo cảm, chỉ khẽ mỉm cười chào hỏi: “Ngụy Nhị cô nương.”

Ngụy Minh Châu cử chỉ tự nhiên thanh thản.

Tống Nhân lại nói tiếp: “Nhị biểu tỷ gần đây muốn nhìn ( Liễu Bá Uyên du ký), ta thời gian trước nghe Nhị ca nhắc qua, biết trong thư phòng của hắn có, liền bồi nhị biểu tỷ lại đây nhìn một chút, nào biết Nhị ca không ở đây. Nhị tẩu, hôm nay Lộ tỷ tỷ ở đây, ta cùng nhị biểu tỷ sẽ không quấy rầy, chờ Nhị ca về, tẩu nói cùng hắn một tiếng.”

Tống Nhân vốn là quan hệ tốt với Ngụy Minh Châu, từ lúc tỷ tỷ Tống Như xuất giá, Tống Nhân liền đối Ngụy Minh Châu như thân tỷ tỷ vậy. Nếu không phải Nhị ca từ sớm đã đính hôn cùng Chân Bảo Quỳnh, nàng phi thường hy vọng Nhị ca có thể lấy Ngụy Minh Châu.

Chân Bảo Quỳnh thản nhiên nhìn Ngụy Minh Châu một cái, cười cười nói: “Không phải là đại sự gì, đợi tí nữa ta liền mệnh nha hoàn đưa qua nhị biểu muội.”

Ngụy Minh Châu giật mình, nhìn Chân Bảo Quỳnh, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Như vậy không được tốt đi...” Ngụy Minh Châu từ nhỏ chơi chung tới lớn với Tống Chấp, tự nhiên biết rõ, vị Tống nhị công tử Tống Chấp này mặc dù tính tình tốt, nhưng là không cho phép người khác tiến thư phòng của hắn, ngay cả thân muội muội Tống Nhân đều không được. Cho nên khi nãy Tống Nhân mới nói như vậy.

Chân Bảo Quỳnh khẽ mỉm cười, nói: “Không có gì đáng ngại.”

Thần sắc Ngụy Minh Châu nhàn nhạt, cũng liền không nói gì.

Còn Tống Nhân, đến nước này, Tống Nhân nơi nào nhìn không ra, đây là Nhị ca nàng cho phép?

Tống Nhân có chút ít hâm mộ, cảm thấy Nhị ca đối Nhị tẩu thật sự là quá tốt. Lại nghĩ đến vị Nhị tẩu này có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, Nhị ca yêu thích, cũng là bình thường.

Tống Nhân vui vẻ nói: “Tốt lắm, vậy ta tạ Nhị tẩu.”

Vẻ mặt Ngụy Minh Châu cũng không quá tốt, nàng nhìn Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, lại nghe nói qua danh tiếng nàng ấy ở nữ học, vốn là có chút ít tự ti mặc cảm, hiện nay thấy nàng ấy nâng cao một cái bụng bự, bưng tư thế nữ chủ nhân, càng thêm cảm thấy nàng như người ngoài. Nàng thích nhị biểu ca, nhìn tỷ tỷ nàng gả cho đại biểu ca, nàng cũng mơ hồ ngóng trông, có thể gả cho nhị biểu ca. Ngay cả cô mẫu nàng cũng đề qua chuyện này, chỉ là lúc ấy tuổi nàng còn nhỏ, cảm thấy hết thảy đều là đương nhiên, sau khi lớn lên, khẳng định là gả cho nhị biểu ca, không ngờ... Không ngờ xuất hiện Chân Bảo Quỳnh.

Nhị biểu ca nàng thế nhưng sủng nàng ấy đến vậy, ngay cả thư phòng cũng cho phép nàng ấy tùy ý ra vào.

Ngụy Minh Châu gượng cười, cảm tạ: “Đa tạ nhị biểu tẩu.”

Tống Nhân cùng Ngụy Minh Châu đi rồi, Chân Bảo Lộ mới nháy mắt tỷ tỷ nhà mình mấy cái: “Tỷ tỷ cũng thật là lợi hại.”

Chân Bảo Quỳnh cố làm ra vẻ không hiểu, cười nói: “Ta có cái gì mà lợi hại?”

Chân Bảo Lộ kéo cánh tay tỷ tỷ đi vào, lần nữa ngồi xuống, nói: “ Vị Ngụy Nhị cô nương này thích tỷ phu đi.”

Chân Bảo Quỳnh ngẩn ra, rồi sau đó mới nở nụ cười, nói: “Ngươi ngược lại mắt sắc.”

Chân Bảo Lộ nói: “Nơi nào là mắt sắc? Nhìn ánh mắt Ngụy Nhị cô nương xem tỷ tỷ, ngay cả người mù cũng nhìn ra được là xảy ra chuyện gì. Tỷ tỷ nhẹ nhàng nói một câu, liền khiến Ngụy Nhị cô nương tự ti mặc cảm, nghĩ đến lần tới Ngụy Nhị cô nương sẽ không lại đặc biệt tìm tỷ phu "Mượn sách".”

Chân Bảo Quỳnh nói: “Kỳ thật... Nếu không phải có ta, hôm nay Tống nhị công tử cưới nhất định vị Ngụy Nhị cô nương này. Ngụy Nhị cô nương cùng tỷ phu ngươi nhưng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.”

Mùi chua như vậy nhưng là lần đầu Chân Bảo Lộ cho tới bây giờ không có nghe tỷ tỷ nàng nói qua, hiện nay khó được nghe lời nói này, Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy thần kỳ.

Trước kia vị tỷ tỷ này, chỉ thích học bài, bên cạnh phảng phất đều không để ý, nay thành thân, trên người lại có chút ít khói lửa hơi thở nhân gian.

Chân Bảo Lộ xem tỷ tỷ ngọt ngào hạnh phúc lại có thai, mà chính nàng cũng gả Tiết Nhượng. Như vậy thật tốt.

Lại nói Tống Nhân cùng Ngụy Minh Châu ra Cẩn Du Hiên, Ngụy Minh Châu liền thay đổi sắc mặt, rầu rĩ không vui.

Tống Nhân dù ngốc, cũng là biết rõ vị nhị biểu tỷ này thích Nhị ca nàng. Nàng suy nghĩ một chút, an ủi: “Nhị biểu tỷ. Tỷ xem hiện tại, Nhị ca ta cùng Nhị tẩu ân ái như vậy, Nhị tẩu ta đã hoài hài tử, tỷ cũng sớm để xuống đi.”

Tống Nhân bĩu môi, lại nói: “Trong mắt của ta, nhị biểu tỷ đoan trang hiền thục, xuất thân danh môn, không cần thiết ở cùng Nhị ca ta cái cây mọc lệch này.”

Phốc xuy!

Vốn là tâm tình trầm trọng Ngụy Minh Châu nhất thời cười ra tiếng, mặt mày mỉm cười người Tống Nhân nói: “Nào có người nói ca ca nhà mình như vậy?"

Tống Nhân thấy nàng cuối cùng cười, thẹn thùng gãi gãi mặt, cười hắc hắc nói: “Ta nói thật mà.”

Ngụy Minh Châu nhìn thoáng qua sân nhỏ sau lưng, dần dần thu liễm cười.

Cẩn Du Hiên này, nàng từ nhỏ đến lớn đến không biết bao nhiêu lần. Vị nhị biểu ca này, xưa nay thích đã hình thành thì không thay đổi, nhưng từ lúc Chân Bảo Quỳnh vào cửa, liền mọi thứ ấn yêu thích của nàng ấy. Nàng ấy thích hoa mai, hắn liền trồng ở trong sân toàn hồng mai. Mà chỗ cây mai đó, vốn là trồng một gốc cây táo. Mới trước đây, mùa táo chín, hắn leo cây hái táo, nàng đứng ở phía dưới dùng y phục ôm lấy... Khi đó thật vui vẻ a.

Ngụy Minh Châu hai mắt ảm đạm, lẩm bẩm nói: “Có lẽ... Ngươi nói đúng.” Nàng lại triền lạn đeo bám đánh không biết xấu hổ, chỉ biết khiến người hiềm khích mà thôi. ( thật giả tạo, vậy mà sau này khăng khăng ảo tưởng người ta thích mình, tự đi làm thiếp)

An Quốc công phủ.

Hôm nay Tiết Nhượng hồi phủ sớm, chỉ là trở về Tứ Hòa Cư, nhìn thấy thê tử không ở đây, mới nhớ tới thê tử đi Trung Dũng Hầu phủ thăm tỷ tỷ nàng. Nhất thời lông mi Tiết Nhượng nhàn nhạt, bản thân đi sau tấm bình phong thay quần áo, nghĩ tới điều gì, mới mệnh gã sai vặt đi tìm Tiết Khiêm đến.

Tiết Khiêm gầy yếu, sắc mặt so với mấy ngày trước đây ngược lại tốt hơn chút ít. Hiện nay nghe nói đại ca tìm hắn, cũng là có chút ít kinh ngạc, liền vội vàng đổi một thân xiêm y, đi thư phòng gặp đại ca.

Mẹ đẻ Tiết Khiêm thân phận nha hoàn đê tiện. Mà nha hoàn kia vốn là hầu hạ ở thư phòng An Quốc công, ở phương diện này, Vương thị cho tới bây giờ sẽ không buông lỏng, chọn lựa nha hoàn đều là dung mạo bình bình, ôn thuận nghe lời. Không ngờ còn là tính sai, lần kia An Quốc công uống quá nhiều, nhúng chàm nha hoàn này. Mà nha hoàn này sợ hãi, cũng không đem việc này nói cho Vương thị, vô ý làm thông phòng, cho rằng chuyện này có thể lặng lẽ dấu diếm đi, không ngờ lại hoài hài tử.

Thân phận như vậy, nhất định không được coi trọng.

Mà lần này cũng là lần đầu vị đại ca Tiết Nhượng này gọi hắn lại đây.

Tiết Khiêm cảm thấy có chút ít thấp thỏm, bị gã sai vặt dẫn tiến thư phòng, thấy Tiết Nhượng ngồi ở phía sau bàn khí thế hiên ngang, mới cung kính hành lễ nói: “Đại ca.”

Giọng thiếu niên thanh nhuận ngây thơ, còn có chút ít vỡ giọng khó phân biệt. Tiết Nhượng nghe tiếng nhàn nhạt “Ân” một tiếng, bàn tay khớp xương cân xứng lại như cũ cầm bút, viết cho xong đồ trong tay.

Tiết Khiêm cũng không ngẩng đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Hắn mặc một thân trường bào cổ tròn màu xanh nhạt, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, mặt mày phi thường thanh tú.

Đợi đến Tiết Nhượng cuối cùng viết xong, đặt bút xuống, mới nói: “Nghe đại tẩu ngươi nói, hôm đó ngươi mắc mưa ngã bệnh?”

Tiết Khiêm có chút khẩn trương: “Đa tạ đại ca quan tâm. Đại tẩu thỉnh đại phu cho ta, uống thuốc đã khá hơn nhiều.”

Tiết Nhượng nói: “Vậy là tốt rồi. Chuyện hôm đó...”

“Hôm đó là ta quá gấp gáp, nhìn mưa nhỏ rồi liền chạy về.” Tiết Khiêm lập tức nói, giọng nói có chút ít dồn dập.

Tiết Nhượng mới giương mắt nhìn hắn một cái. Thấy hắn nhã nhặn gầy yếu, thấp hơn nhiều so với hắn lúc mười hai tuổi. Vừa nhìn liền là bộ dáng thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt... Nhưng là nàng giống như thưởng thức loại này. Tiết Nhượng nhíu nhíu mày, giọng nói lãnh một chút, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, mắc mưa liền ngã bệnh, thân thể so với tiểu cô nương còn mảnh mai hơn, nói ra thật mất mặt...”

Trên mặt bạch ngọc Tiết Khiêm hơi có vẻ ửng đỏ, hiển nhiên có chút ít thẹn thùng, lại cảm thấy vị đại ca này nói phi thường có lý.

Lại nghe hắn nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ, bắt đầu rèn luyện từ hôm nay vẫn còn kịp. Tốt lắm, ngươi mỗi ngày giờ Mẹo thức dậy, chạy vài vòng dọc theo sân nhỏ, mỗi ngày một canh giờ, chạy xong lại đọc sách...” Dừng một chút, tiếp tục nói, “Mấy ngày nữa, ta sẽ thỉnh sư phụ dạy ngươi luyện công phu, cưỡi ngựa bắn tên mọi thứ đều phải học.”

Tiết Khiêm giật mình.

Tiết Nhượng thấy hắn không nói, mặt mày lạnh nhạt, nói: “Như thế nào? Sợ mệt mỏi?”

Tiết Khiêm vội nói: “Không có...” Trên mặt hắn có chút ít mừng rỡ, sợ hãi giương mắt, con mắt sáng trong nhìn đại ca trước mặt, nói, “Đa tạ đại ca quan tâm.”

Tiết Nhượng ừ một tiếng. Cảm thấy phương thức rèn luyện như vậy, không tới một năm, Tiết Khiêm tất nhiên không phải bộ dáng thư sinh văn nhược nữa.

Hắn lại đưa giấy Tuyên Thành viết xong trong tay, nói: “Này là danh mục ta viết cho ngươi, đều có thể tìm thấy ở thư lâu, có chút nhiều, nhưng là đối với ngươi trăm lợi không có một hại. Ngươi xem hết tất cả, nhớ kỹ trong lòng, sang năm kiểm tra nhập học Bạch Lộ thư viện không có vấn đề gì.”

Tiết Khiêm tiến lên, hai tay tiếp nhận, nhìn trên mặt danh sách rậm rạp chằng chịt, đối người thường mà nói xác thực quá nhiều, nhưng hắn đã gặp qua là không quên được, cũng không có áp lực quá lớn, vội nói: “Đa tạ đại ca.”

Tiết Nhượng xưa nay ít nói kiệm lời, lại thân tình đại gia đình nhạt nhẽo, huống chi là đối một thứ đệ xuất từ nha hoàn. Tiết Nhượng nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Tốt lắm, ngươi nhanh đi về học bài đi.”

Tiết Khiêm vội vàng gật đầu, cúi đầu xem chữ trên giấy này thoăn thoắt mạnh mẽ, hai đầu lông mày tràn đầy thỏa mãn vui vẻ. Hắn vụng trộm nhìn thoáng qua gò má vị đại ca này, sau đó cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.

“Chờ chút.”

Ân?

Tiết Khiêm nghe tiếng, gấp rút xoay người lại nhìn về phía Tiết Nhượng, trên mặt nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Không biết đại ca còn có chuyện gì phân phó?”

Tiết Nhượng nhẹ ho một tiếng, không nhanh không chậm nói: “... Trong ngày thường nếu là không có chuyện khẩn cấp, tận lực không cần đi tìm đại tẩu ngươi.”

Lời này Tiết Khiêm lý giải.

Hắn biết rõ vị đại tẩu này tuổi còn trẻ, vừa qua cửa liền phụ trách quản lý việc bếp núc trong phủ, xác thực quá bận rộn. Nhất thời Tiết Khiêm cũng có chút tự trách, là hắn suy tính không chu toàn, gấp rút nhìn đại ca nói: “Ân. Ta sau này nhất định sẽ không đi quấy rầy đại tẩu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status