Sủng thê làm hoàng hậu

Chương 125


Chân Bảo Lộ đi rồi, Tống Chấp nhìn qua khuê nữ thê tử ôm trong lòng, mới chậm rãi đi qua, ôn nhu gọi: “Quỳnh Nhi...” Hắn giương cánh tay muốn ôm nàng, chỉ là trước kia thê tử ôn thuận, lại thoáng lui về sau một bước.

Tay Tống Chấp thoáng hơi chậm lại, liền cương tại chỗ đó, một hồi lâu mới nói, “Còn giận ta?”

Mặt mày hắn ôn nhu, không có gì khác biệt ngày thường.

Thấy nàng lẳng lặng buông thõng mắt, không nói một lời, Tống Chấp mới thở dài nói: “Chuyện kia, ta sẽ xử lý tốt.” Sợ nàng tức giận, hắn lại nhẹ giọng trấn an nói, “Nàng yên tâm.”

Chân Bảo Quỳnh hơi nhéo lông mày, chậm rãi ngẩng mặt lên, nói: “Thật cũng không cái gì. Nương nói đúng, chuyện như vậy nếu là truyền ra ngoài, khuê dự nhị biểu muội bị tổn thương, sẽ ảnh hưởng hôn sự. nàng... Huynh xác thực nên nhận trách nhiệm đến.”

Lúc Chân Bảo Quỳnh nói lời này, giọng nói thật bình tĩnh. Hôm đó Ngụy thị đến tìm nàng nói chuyện, nói chuyện Tống Chấp cùng Ngụy Minh Châu, sau đó hỏi ý tứ nàng. Chân Bảo Quỳnh là người thông minh, tự nhiên biết rõ ý tứ bà bà - - chính là bảo nàng mở miệng tiếp nhận Ngụy Minh Châu.

Nếu là trước kia, nàng biết rõ làm thê tử cần phải hiền lương thục đức, lấy phu làm trời. Thay trượng phu nạp thiếp, đó là chuyện thê tử nên làm. Nhưng hôm nay, nàng cùng Tống Chấp thành thân sau, hắn đối nàng chuyên nhất si tình, nàng tự nhiên tồn tư tâm, không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình. Nàng cho là mình gả đúng người, hắn là thật tâm yêu nàng, nàng cũng thích hắn, không ngờ loại chuyện như vậy, vẫn là phát sinh.

Chân Bảo Quỳnh vừa dứt lời, tính tình Tống Chấp dù tốt, sắc mặt cũng chợt chìm xuống.

Hắn tự tay nắm bả vai nàng gầy yếu, cúi đầu xem nàng, gằn từng chữ: “Nàng rõ ràng biết rõ cái này không có khả năng. Ta nhìn nàng ấy lớn lên, đối nàng ấy cùng thân muội muội không có gì khác biệt, biết rõ tâm tư nàng ấy đối với ta sau, ta liền tận lực tránh nàng ấy, nếu ta thực muốn kết hôn với nàng ấy, cần gì chờ tới bây giờ...” Trong lòng hắn có chút ít thất vọng, tổng cảm thấy nàng căn bản không tin mình, nàng ở trước mặt muội muội nàng, cái gì cũng có thể nói, mà ở trước mặt hắn, lúc nào cũng là cách một tầng. ( anh ôm con khác, rêu rao khắp nơi, kêu tin thế quái nào)

Hắn hít sâu một hơi, ôm nàng, nói, “Hôm đó ta cái gì đều không có làm, nàng không tin ta?”

Hôm đó Tống Chấp ra ngoài xã giao uống chút ít rượu, lúc trở lại, đúng lúc gặp được Ngụy Minh Châu trụ ở trong phủ. Ngụy Minh Châu thấy hắn say khướt, liền “ hảo tâm “ đỡ hắn một phen. Mà Tống Chấp, trong ngày thường không gần nữ sắc, bên cạnh chỉ có thê tử Chân Bảo Quỳnh. Lúc ấy thần trí có chút ít không rõ, cho là thê tử săn sóc, liền ôm nàng vào trong lòng. Ngụy Minh Châu vốn thích Tống Chấp, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng liền dựa vào trong lòng hắn. Cũng may Tống Chấp rất nhanh phát giác dị thường, đẩy Ngụy Minh Châu trong lòng ra.

Ai ngờ tới, một màn này lại bị nha hoàn bên cạnh Ngụy thị “ trùng hợp “ thấy được, hơn nữa nói việc này cho Ngụy thị.

Ngụy thị biết được sau, không có tìm Tống Chấp thương lượng chuyện này, ngược lại cùng Chân Bảo Quỳnh đề.

Lại nói ngày đó Chân Bảo Quỳnh sinh con, tản bộ cùng Tống Nhân ở trong sân, xa xa, chính là chứng kiến Tống Chấp cùng Ngụy Minh Châu ở một chỗ. Tống Chấp tự mình nói xin lỗi Ngụy Minh Châu, Ngụy Minh Châu biết Tống Chấp là chính nhân quân tử, cũng không có trách tội, chỉ là hốc mắt có chút ít hồng hồng, bầu không khí giữa hai người có chút ít ái muội. Lúc ấy Chân Bảo Quỳnh cũng không biết chuyện, cũng không biết hai người bọn họ đang nói cái gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút ít hiểu lầm, nhất thời hoảng hốt, này mới không cẩn thận ngã xuống. ( “ trùng hợp “ thấy ghê luôn, chỉ mỗi Tống Chấp ngu xuẩn cho mẹ mình là tốt, biểu muội mình thiện lương, mãi sau này mới phát hiện mình bị gài bẫy)

Về sau bình an sinh xong hài tử, nàng gặp Tống Chấp đối mình ôn nhu săn sóc, Chân Bảo Quỳnh liền cảm giác mình oan uổng Tống Chấp, là nàng quá hẹp hòi.

Ai ngờ còn chưa ra tháng, Ngụy thị lại với nói chuyện này nàng.

Ngụy thị vốn là bởi vì Chân Bảo Quỳnh mới ra gả không lâu nương lại chết cảm thấy có chút ít khó chịu, tổng cảm thấy xúi quẩy. Sau đang yên đang lành, lại sinh non một nữ nhi, lại càng muốn Tống Chấp nạp thiếp.

Ngụy thị lúc trước thích Chân Bảo Quỳnh, cũng là bởi vì nàng hiền lương thục đức, là kiểu mẫu quý nữ hoàng thành. Chỉ là Ngụy thị không nghĩ tới, Chân Bảo Quỳnh sau khi vào cửa, Tống Chấp liền một lòng phòng thủ nàng ấy, kín miệng không đề cập tới nạp thiếp. Mẹ chồng nàng dâu từ xưa đều có mâu thuẫn, đủ loại như thế, Ngụy thị khó tránh khỏi nghĩ đến Ngụy Minh Châu, thầm nghĩ: Nếu là lúc trước nhi tử cưới là Ngụy Minh Châu, sẽ giống như dâu trưởng ôn thuận rộng lượng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện độc chiếm trượng phu.

Chân Bảo Quỳnh cũng không phải là người chịu không nổi ủy khuất, trong ngày thường Ngụy thị làm bà bà, nếu đối nàng có chút ít làm khó dễ, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nói ở trước mặt Tống Chấp. Người ở bên ngoài xem đến, toàn gia chung đụng hòa thuận, quan hệ mẹ chồng nàng dâu Chân Bảo Quỳnh cùng Ngụy thị hòa hợp, thân như mẹ con. Ngay cả Chân Bảo Lộ, cũng cho là như vậy.

Ngụy thị dù làm khó dễ nàng như thế nào, nàng cũng có thể nhẫn. Chỉ là có một điểm, Chân Bảo Quỳnh vô luận như thế nào đều không chịu nổi - - đó chính là Ngụy thị bất mãn đối với nữ nhi nàng.

Bởi vì A Đoàn là nữ oa, từ lúc sinh ra, Ngụy thị chưa từng ôm qua tiểu tôn nữ này.

Trong lòng nàng kìm nén bực bội, bất bình thay nữ nhi. Cho đến khi hôm đó Ngụy thị đề muốn Ngụy Minh Châu làm quý thiếp Tống Chấp, mới hoàn toàn chọc giận Chân Bảo Quỳnh.

Chân Bảo Quỳnh cắn cắn môi, không nói gì.

Tống Chấp mới bất đắc dĩ nói: “Nàng gả cho ta đã một năm, ta là hạng người gì, nàng chẳng lẽ không rõ ràng sao?”

Hắn siết chặt thật chặt, hai người dựa vào cùng một chỗ, chen lấn tiểu A Đoàn trong lòng Chân Bảo Quỳnh có chút ít không thoải mái. Tiểu tử mím mím môi, chợt khóc oà rống lên.

Tính tình Chân Bảo Quỳnh ôn thuận, nhưng thân là nương thân, xem nữ nhi khó chịu, thái độ cũng cường thế một chút, khẩn trương nói: “Huynh mau buông ra, làm đau A Đoàn.”

Tống Chấp gấp rút buông lỏng tay, xem nữ nhi khóc đến khuôn mặt đỏ bừng, cũng áy náy đau lòng. Hắn giương mắt, lẳng lặng nhìn qua thê tử, xem nàng dụ dỗ nữ nhi, đợi đến tiếng khóc nữ nhi dần dần ngừng, liền tiếp tục nói: “Chuyện này, ta sẽ giải quyết tốt, nàng yên tâm.”

Chân Bảo Quỳnh không lên tiếng, liên tục cúi đầu, đợi hắn đi ra ngoài, nghe tiếng bước chân của hắn dần dần biến mất, mới ôm thật chặt nữ nhi trong ngực, nước mắt chợt rơi xuống.

Nước mắt trong suốt rơi ở trên mặt tiểu A Đoàn, tiểu A Đoàn giật mình, mở to mắt đen lúng liếng nhìn nương mình. Tiểu tử cúi đầu “Ngô” một tiếng, lại cực nhu thuận không có lại khóc nháo, ngoan ngoãn ở trong ngực nương thân.

Chân Bảo Lộ từ Trung Dũng Hầu phủ đi ra, lại là không yên lòng. Bên cạnh không có Tiết Nhượng, nàng không có người thương lượng, chỉ có thể nói cùng Chúc ma ma.

Chúc ma ma sau khi nghe, liền nói: “Thiếu phu nhân, hai ngươi tuy là tỷ muội, nhưng chuyện này, đến cùng là chuyện hai vợ chồng, ngài không tốt quản. Hai vợ chồng, cả ngày một chỗ, tính tình dù tốt, cũng là sẽ phát sinh mâu thuẫn. Ngài ngàn vạn đừng nhúng tay.”

Cũng không phải là Chúc ma ma không có lương tâm, chỉ là Chân Bảo Quỳnh đã gả ra ngoài, Chân Bảo Lộ cũng đã là vợ của người khác, sự tình trong nhà, sự tình giữa vợ chồng, coi như là thân tỷ muội, cũng không nên nhúng tay.

Chân Bảo Lộ lo lắng nói: “Nhưng nếu tỷ tỷ bị ủy khuất gì, người Trung Dũng Hầu phủ bắt nạt nàng thì sao?”

Tỷ tỷ nàng tính tình nhu nhược, đời trước dùng thân thể mảnh mai hộ ba tỷ đệ bọn họ, nhưng kia đều là bị bức. Đời này nương thân mặc dù bệnh qua đời, kia phụ thân còn là quốc công gia, hai nàng ăn sung mặc sướng, tỷ tỷ nàng tự nhiên so với đời trước lại nhu nhược chút ít.

Chúc ma ma nói: “Thiếu phu nhân, nếu như thực như ngài nói, vậy chuyện này, cũng không phải là ngài đến nhúng tay. Lúc này ngài nếu nháo, thay tỷ tỷ nhà mình xả giận, nhưng ngài lại không thể cả đời ở Trung Dũng Hầu phủ, thời thời khắc khắc che chở nàng ấy. Tính tình tứ cô nương lão nô cũng hiểu rõ, mặc dù ôn thuận, nhưng cũng không phải là loại tùy ý người bắt nạt. Lại nói, lão nô nhìn, Tống nhị công tử đối tứ cô nương như châu như bảo, nếu có cái gì, hắn tất nhiên sẽ che chở tứ cô nương. Giả sử hôm nay không phải là bởi vì những người khác trong Trung Dũng Hầu phủ, mà là Tống nhị công tử, vậy ngài liền lại không cần lo lắng. Mấy ngày nữa hai vợ chồng sẽ lại tốt thôi.”

Chân Bảo Lộ cũng là quan tâm sẽ bị loạn. Tinh tế nghĩ đến, Chúc ma ma nói rất có lý - - nàng đã xuất giá, có thể tùy tiện nhúng tay chuyện tỷ tỷ sao? Nếu tỷ tỷ đã không có ý định nói cùng nàng, kia nàng cũng không thể cưỡng chế đi hỏi hoặc là điều tra.

Nàng ngước mắt nhìn Chúc ma ma, thản nhiên nói: “Là ta quá lo lắng. Có lẽ hai người bọn họ thực không có chuyện gì, là ta nghĩ nhiều.”

Chân Bảo Lộ chính là bao che khuyết điểm, cũng là Chúc ma ma phi thường thưởng thức nhất. Nàng cười nói: “Uh, nếu là Thiếu phu nhân không yên tâm, mấy ngày nữa lại đi xem một chút, đến lúc đó tiểu phu thê không chừng đã hòa hảo như lúc ban đầu.”

Nghe Chúc ma ma nói, Chân Bảo Lộ quả nhiên dễ chịu chút ít.

Hồi phủ sau, Chân Bảo Lộ đi Như Ý Đường.

Lão phu nhân cười dịu dàng nói: “Tới ngược lại khéo, đỡ phải ta lại phái người đi qua.”

Chân Bảo Lộ có chút ít nghi hoặc, nhưng thấy lão phu nhân tươi cười sung sướng, biết rõ tất nhiên là chuyện tốt, lại thoáng nhìn hai phong thư trong tay lão phu nhân - - trong đó một phong đã mở ra, còn có một phong bị đè ở phía dưới.

Chân Bảo Lộ liền nhận ra chữ trên phong thư, giữa lông mày dị thường hưng phấn.

Lão phu nhân nhìn mắt nàng sáng chói, trêu ghẹo nói: “Ngươi ngược lại mắt sắc.” Nàng lấy ra thư đè ở phía dưới, đưa cho Chân Bảo Lộ, “Nhượng nhi gửi thư. Lần trước xuất chinh, chỉ gửi một phong thư, báo bình an. Lúc này tốt hơn, ra cửa một tháng, thư đã về rồi.” Lão phu nhân biết rõ hai người bọn họ tình cảm tốt, trưởng tôn bất quá là nhớ tới thê tử, gửi thư cho bà, cũng là tiện đường.

Lúc này Cố thị, Tiết Nghi Dung, Tiết Nghi Phương đều ở đây, Chân Bảo Lộ cảm thấy ngọt ngào, da mặt vẫn còn có chút mỏng, bị lão phu nhân trêu ghẹo xấu hổ đỏ mặt.

Nàng hận không thể đoạt thư trong tay lão phu nhân, đáng tiếc thận trọng, cẩn thận tiếp nhận. Nàng nhìn chữ trên phong thư, dùng ngón tay vuốt ve, nhịn không được vểnh lên khóe miệng, nếu không phải lão phu nhân ở đây, nàng thật nhịn không được mở đọc ngay.

Chân Bảo Lộ sợ hãi giương mắt, trong mắt đè nén vui mừng, nhỏ giọng gọi: “Tổ mẫu...”

Lão phu nhân thích nhất Chân Bảo Lộ nữ nhi gia kiều thái như vậy, đưa tay vỗ nhẹ nhàng mu bàn tay nàng, nói: “Được rồi, ngươi trở về xem thật kỹ đi.”

Tổ mẫu quả thật hiểu rõ nàng.

Trên mặt Chân Bảo Lộ nóng cháy, trong lòng lại là cười hì hì.

Nàng cầm lấy thư, hành lễ với lão phu nhân, lại chào hỏi mấy người Cố thị, liền rời Như Ý Đường.

Lão phu nhân nhìn nàng vui vẻ, xem cũng cảm thấy thoải mái, lại cười nói: “Đứa nhỏ này...” Giọng nói lại là tràn đầy sủng ái.

Cố thị thấy lão phu nhân sủng ái Chân Bảo Lộ như thế, sắc mặt cũng có chút không đẹp mắt. Tiết Nhượng chỉ mới nhược quán ( 20 tuổi), lần này nếu là lập công trạng trở về, còn không biết lão phu nhân sẽ vui vẻ thành bộ dáng gì.

Cố thị có chút ít hy vọng Tiết Nhượng không cần bình an trở về, thậm chí ác độc nghĩ: Vạn nhất Tiết Nhượng chết trận sa trường quá tốt đi?

Chân Bảo Lộ cực nhanh trở về Tứ Hòa Cư, đi vào, hơi thở đều có chút không yên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm, hấp môi thở phì phò. Nàng vội vội vàng vàng mở phong ra, lấy ra thư bên trong, cứ như vậy đọc - -

Tiểu Lộ khanh khanh như ngộ.

Chỉ riêng hàng chữ mở đầu này, gò má Chân Bảo Lộ liền “Bá” một cái nóng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status