Sỹ đồ phong lưu

Chương 147: Phải đối mặt



Dương Phàm lúc này còn không biết Vương Thần cảm thấy làm người tốt thì làm cho chót. Vì vậy Vương Thần vừa dập máy liền ra khỏi phòng làm việc, từ xa thấy Lý Thụ Đường xuống lầu, liền đi tới bắt chuyện.

- Bí thư Lý, có tình huống tôi muốn báo cáo với anh.

Lý Thụ Đường dừng lại, nói:

- Xuống lầu rồi nói.

Vương Thần gật đầu, đi xuống cùng. Xuống dưới gốc cây ở bãi đỗ xe Lý Thụ Đường dừng lại.

Vương Thần tiến lên nhỏ giọng nói:

- Về phản ứng của phó chủ tịch Dương.

Vương Thần cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lý Thụ Đường, thấy không có gì khác thường mới tiếp tục nói:

- Dư Phượng Hà, bí thư xã Thỏ Lĩnh, trong quá trình điều tra không phát hiện vấn đề gì lớn. Phó chủ tịch Dương gọi điện hỏi tôi về tình hình của cô ta. Xã Thỏ Lĩnh là một trong các điểm chính của cơ sở trồng dược liệu, ban lãnh đạo xã khá ổn định và quen thuộc tình hình, có quan hệ với việc xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Cho nên phó chủ tịch Dương khá quan tâm đến vấn đề của Dư Phượng Hà.

Vương Thần nói khá khôn khéo, Lý Thụ Đường suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

-Tôn trọng ý kiến của các đồng chí bên dưới là tốt. Nếu không vi phạm nguyên tắc, tôi đồng ý thả người.

Lý Thụ Đường nói xong liền lên xe. Lúc xe khởi động rời đi, vẻ mặt Lý Thụ Đường mới có chút thay đổi, có vẻ suy nghĩ điều gì đó. Suy nghĩ một chút, Lý Thụ Đường đột nhiên cười cười lắc đầu.

Biện Vĩ Cường có chút khẩn trương, chẳng qua có thể thấy rõ vẻ cảm kích trong ánh mắt. Dương Phàm nhìn Biện Vĩ Cường, cười nói:

- Anh không sợ vợ biết sao?

Biện Vĩ Cường gãi gãi đầu:

- Vợ tôi rất hiền hậu, nhưng lại đoản mệnh, chết được ba năm rồi.

Dương Phàm không biết nói gì, quay đầu lại nhìn cửa khách sạn, tức giận nói:

- Các người...

Biện Vĩ Cường hoảng hốt, vội vàng xua tay nói:

- Không có chuyện gì mà, tôi chỉ vì chút tình cũ mà thôi. Hơn nữa tôi muốn tìm phụ nữ, chẳng lẽ không tìm được ai để ôm cho ấm sao?

Dương Phàm cũng là đàn ông, không quá chú ý đến vấn đề này, khẽ gật đầu nói:

- Chú ý chút, đừng xảy ra chuyện lớn.

Hai người rất ăn ý lấy thuốc lá ra, đứng ở trước cửa châm hút. Phía sau cửa kính khách sạn, lúc này chính là một dòng xoáy, hơi đến gần sẽ bị hút vào. Hoặc là nói khó có thể từ trong đó bò ra.

Chưa hút được hết điếu thuốc, mắt Biện Vĩ Cường đột nhiên trợn trừng, điều thuốc trên miệng rơi xuống đất từ lúc nào cũng không biết. Dương Phàm cảm thấy kỳ quái, nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy Dư Phượng Hà đang cầm tay con đi ra.

Khi thấy Dương Phàm và Biện Vĩ Cường, Dư Phượng Hà dường như cũng hiểu ra, quay đầu lại, nhỏ giọng khóc. Biện Vĩ Cường rất kích động, cầm tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Phó chủ tịch Dương, không biết nói gì.

Hành động này, không thể nghi ngờ chính là nói rõ với Dư Phượng Hà. Dư Phượng Hà lập tức cầm tay con trai, đi đến trước mặt Dương Phàm, đột nhiên quỳ xuống, sau đó nói với con trai:

- Kiến Huy, quỳ xuống với chú.

Dương Phàm không biết làm sao, vội vàng đưa tay ra thì hai mẹ con đã quỳ xuống cả. Dương Phàm vội vàng đỡ dậy:

- Bí thư Dư, không nên làm như vậy, chị còn như vậy, tôi lập tức rời đi.

Dư Phượng Hà nhìn Dương Phàm một chút, lại nhìn Biện Vĩ Cường. Biện Vĩ Cường vội vàng đưa tay ra hiệu, Dư Phượng Hà lúc này mới đứng lên. Dương Phàm khẽ thở dài nói:

- Bí thư Dư, có thể bị kỷ luật đảng một chút.

Dư Phượng Hà khẽ lắc đầu:

- Có thể đi ra, tôi đã không mong gì nhiều. Cho dù về nhà trồng cây cũng được.

Dương Phàm khẽ vỗ vỗ vai thằng bé:

- Điều này sao có thể chứ. Về cơ sở trồng dược liệu còn cần chờ chị về xã chủ trì công việc. Bây giờ tổ công tác đã xuống. Như vậy đi, tôi về sẽ hỏi ý kiến của chủ tịch Hồng.

Dương Phàm đang nói chuyện thì điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn thì thấy là Hồng Thành Cương gọi tới, không khỏi cười cười nghe điện. Chỉ nghe Hồng Thành Cương khẽ nói:

- Phó chủ tịch Dương, vừa nãy trưởng ban Vương của ban kỷ luật thị ủy gọi tới, nói Dư Phượng Hà đã được thả ra. Ý của bí thư Lý chính là tôn trọng ý kiến của chúng ta. Chuyện này quá đột ngột.

Dương Phàm trước mặt hai người, nhỏ giọng nói:

- Chuyện này là tôi làm. Xã Thỏ Lĩnh là điểm quan trọng của cơ sở trồng dược liệu, không thể không có một đồng chí nắm giữ toàn cựu, như vậy tôi sẽ không an tâm. Ý của đồng chí Vương Thần chính là kỷ luật đảng.

Hồng Thành Cương không khỏi giật mình, chẳng qua nghĩ lại thì thấy lý do của Dương Phàm rất chính đáng, không tìm ra được sợ hở. Không giống như đang làm động tác gì đó, hình như cũng không cần thiết phải làm như vậy mà?

- Ừ ừ, tôi đã hiểu. Chuyện này cậu cảm thấy xử lý thế nào là thích hợp nhất?

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ghi vào hồ sơ.

Hồng Thành Cương trầm ngâm một chút rồi nói:

- Được, phó bí thư Hạ và trưởng phòng Tô cũng ở đây, đồng chí có cần thông báo một chút không?

Dương Phàm thầm cười khổ trong lòng. Hồng Thành Cương này đúng là lắm chuyện.

- Được, tôi sẽ thông báo.

Dập máy, Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Dư Phượng Hà:

- Bí thư Dư, mau về nhà đi.

Khi Trương Tư Tề đi thì trời bắt đầu mưa nhỏ, Dương Phàm trực tiếp đưa nàng đến bến xe Uyển Lăng, sau đó trực tiếp đi đến ban tổ chức. Hôm qua Lý Quân tự mình gọi điện cho hắn, bảo hắn đến ban tổ chức một chuyến.

Về vấn đề bổ nhiệm các lãnh đạo Vĩ Huyền, hội nghị thường ủy vẫn còn có chút tranh cãi. Tào Dĩnh Nguyên vẫn luôn nhấn mạnh phải điều một người từ bên ngoài đến đảm nhiệm chức bí thư, mà không phải là đề bạt. Quý Vân Lâm lại không cho ý kiến cụ thể, lựa chọn im lặng. Cuối cùng vẫn là do Lý Thụ Đường lợi dụng chỉ thị về mặt tinh thần của tỉnh ủy, tôn trọng ý kiến đồng chí cấp trên, quyết định bổ nhiệm Hồng Thành Cương làm bí thư huyện ủy. Mà ý kiến của đồng chí cấp trên rốt cuộc là ai, điều này không tiện nói. Tóm lại tỉnh ủy hy vọng ổn định, thị ủy Uyển Lăng cũng hy vọng ổn định. Dương Phàm ở Vĩ Huyền cũng hy vọng một thời gian ổn định lâu dài.

Lý Quân đích thân nói chuyện với Dương Phàm. Phó chủ tịch thường trực phụ trách kinh tế, kiêm phó bí thư thường ủy, đứng thứ tư trong thường ủy. Sắp xếp như vậy ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Dương Phàm. Uyển Lăng hiện nay, một huyện chỉ có hai phó bí thư, mà Vĩ Huyền lại nhiều hơn một người.

Dương Phàm đương nhiên không hề phản đối. Lý Quân vẫn giải thích một cách cụ thể. Thị ủy xuất phát từ việc kỳ vọng vào kinh tế Vĩ Huyền phát triển nhanh chóng, lo lắng đến tình hình thực tế của Vĩ Huyền, cho nên mới sắp xếp như vậy.

Sau khi nói chuyện với Lý Quân, Dương Phàm được mời đến ban kỷ luật, lại gặp Vương Thần, qua đó hiểu rõ một ít tình hình.

Ngày hôm sau, phó bí thư thị ủy Tào Dĩnh Nguyên, trưởng ban tổ chức Lý Quân xuống Vĩ Huyền, tiến hành việc quyết định các chức vụ lãnh đạo của Vĩ Huyền. Sau khi xác định bốn vị trí thường ủy, Tào Dĩnh Nguyên một lần nữa nhắc lại thị ủy tôn trọng ý kiến địa phương. Việc hoàn thiện cơ cấu lãnh đạo Vĩ Huyền sẽ do các đồng chí địa phương quyết định.

Chiều hôm đó sau khi lãnh đạo thị ủy rời đi. Hồng Thành Cương chủ trì triệu tập hội nghị thường ủy tạm thời. Bởi vì mọi người đã là chiến hữu chung một chiến hào, nên năm người trong ban thường ủy bao gồm cả chính ủy ban chỉ huy quân sự tập trung lại thảo luận về vấn đề nhân sự.

Năm chức danh gồm bí thư đảng ủy công an huyện, trưởng ban tổ chức, trưởng ban kỷ luật huyện ủy, trưởng phòng tuyên truyền.... trong hội nghị buổi chiều Tào Dĩnh Nguyên đã nói rõ ràng là trên thị ủy đã có sắp xếp, huyện không cần nhắc đến. Có lẽ không đến hai ngày nữa là có người xuống nhận chức. Hội nghị chủ yếu thảo luận hai chức phó chủ tịch còn khuyết và chức vụ trưởng phòng tài chính. Vì vậy có thể thấy được thị ủy đã tiến hành tăng cường khống chế Vĩ Huyền, một lần đã đưa năm thường ủy vào.

Đây không phải vấn đề mà Dương Phàm cần quan tâm. Hội nghị được mở đầu rất ôn hòa, sau một phen khách khí, mọi người ngồi xuống.

Đầu tiên Hồng Thành Cương đưa ra lựa chọn vị trí cho trưởng phòng tài chính. Là bí thư huyện ủy, hai bộ phận nhân sự và tài chính, theo tình huống bình thường đều phải nắm thật chặt. Bây giờ trên thị ủy đã coi như bổ nhiệm chức trưởng ban tổ chức. Vì vậy vị trí trưởng phòng tài chính Hồng Thành Cương bắt buộc phải nắm giữ.

- Hội nghị ngày hôm nay, mọi người có ý kiến gì cứ việc nói ra, có lựa chọn thích hợp về nhân sự cứ nói thẳng.

Hồng Thành Cương rất khách khí, nói một câu đầy dân chủ.

Dương Phàm cười cười giơ tay lên, tim Hồng Thành Cương không khỏi đập mạnh, chẳng qua vẫn cười nói:

- Phó chủ tịch Dương có người thích hợp sao?

- Tôi không có ý chọn người. Tôi chỉ muốn nói, sau khi cơ sở trồng dược liệu được triển khai hoàn tất, tôi định về tỉnh lấy tài chính. Cho nên vị trí trưởng phòng tài chính phải mau chóng được xác định. Nếu không có tiền rót về, lại không có ai quản lý, vậy đau đầu.

Dương Phàm nói nửa đùa nửa thật làm mọi người đều mỉm cười, không khí cũng dễ chịu hơn.

Không khí tốt hơn, chủ tịch Hạ Tiểu Bình vẫn ra vẻ trầm ngâm, không có ý lên tiếng. Phó bí thư chuyên trách Tô Diệu Nga lại quan sát Hồng Thành Cương. Dương Phàm nói xong cũng nhìn Hồng Thành Cương.

Điều này làm Hồng Thành Cương rất thoải mái, không khỏi ho khan một tiếng:

- Nếu mọi người không có sự lựa chọn. Vậy tôi sẽ đề cử một người. Tôi cảm thấy đồng chí Vương Vĩ Tân đang đảm nhiệm chức chánh văn phòng ủy ban có đủ năng lực và kinh nghiệm để đảm nhiệm chức vụ này.

Đề nghị này nằm trong suy đoán của mọi người. Vương Vĩ Tân đã đi theo Hồng Thành Cương từ hồi ở xã Liên Hoa. Dương Phàm nghe xong không khỏi nhớ đến thái độ mập mờ của Vương Vĩ Tân, không khỏi nở nụ cười.

- Tôi đồng ý với đề xuất của bí thư hồng. Đồng chí Vương Vĩ Tân rất thích hợp.

Dương Phàm tỏ thái độ đầu tiên. Tô Diệu Nga, Hạ Tiểu Bình cũng không có ý phản đối. Chính ủy ban chỉ huy quân sự chỉ đến nghe mà thôi, việc này coi như đã được thông qua.

Tiếp theo chọn phó chủ tịch, Hạ Tiểu Bình đề cử Biện Vĩ Cường, tất cả thông qua. Hồng Thành Cương nói ra Khổng Thắng Đông, tập thể vẫn thông qua. Sau khi các vị trí tốt được phân chia hoàn tất, Dương Phàm giơ tay lên cười nói:

- Tôi có hai điềm muốn nói.

Mọi người đưa mắt nhìn hắn. Dương Phàm mỉm cười nói tiếp:

- Thứ nhất, đồng chí Vương Vĩ Tân được điều đến làm trưởng phòng tài chính, như vậy ủy ban sẽ thiếu đi chánh văn phòng, tôi đề nghị do đồng chí Võ Cương – trưởng phòng nông nghiệp hiện nay đảm nhiệm. Thứ hai, việc điều động ba đồng chí Khổng Thắng Đông, Biện Vĩ Cường và Võ Cương có thể chậm lại vài ngày không. Chờ sau khi cơ sở trồng dược liệu cơ bản đi vào quỹ đạo hãy ra quyết định chính thức? Tôi chỉ nói như vậy thôi.

Tất cả mọi người đều nghĩ có biến cố cố gì, ai ngờ chỉ là hai câu này mà thôi. Hồng Thành Cương chắc chắn không ý kiến gì, ủy ban là địa bàn của Hạ Tiểu Bình. Hạ Tiểu Bình rất bình tĩnh, hình như cũng không có gì không hài lòng.

Cẩn thận suy nghĩ, hai đề nghị này của Dương Phàm, đều không có tư tâm, hoàn toàn là vì lo lắng cho cơ sở trồng dược liệu. Đó là công tác trọng tâm của huyện, có ai ăn no mà lại phản đối Dương Phàm ở vấn đề này chứ.

Tiếp theo tiến hành chọn người cho các chức trưởng phòng và bí thư xã. Dương Phàm không có ý kiến gì. Tô Diệu Nga cũng muốn hai vị trí, tất cả đều được thông qua.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh. Triệu Phương Thụ tìm đến Dương Phàm, đề xuất ở khu khai phá đã được phê duyệt, nhà máy sản xuất bao bì có thể bắt đầu, hy vọng lãnh đạo huyện cho ý kiến. Dương Phàm lập tức muốn báo cáo với hai vị Hồng, Hạ. Hồng Thành Cương khéo léo tỏ ý chuyện này là do chủ tịch Hạ Tiểu Bình quyết định. Hạ Tiểu Bình không hề do dự, lập tức đáp ứng có mặt ở lễ khởi công.

Dương Phàm thật ra không tham dự vào việc này. Bởi vì Ngả Vân đã từ Thâm Thành về tới, tìm được Dương Phàm liền nói tất cả công tác chuẩn bị cho việc trồng dược liệu ở xã Hắc Câu đã xong, sáng sẽ bắt đầu khởi động. Bởi vì đây là chuyện của Dương Phàm, lại là xã đầu tiên, cho nên Dương Phàm phải đi. Gọi cho Hạ Tiểu Bình một tiếng, Dương Phàm xuống xã Hắc Câu, thấy khu vực trồng dược liệu hơn mười mẫu đã bắt đầu đưa vào sử dụng.

Vĩ Huyền sau một cơn bão, công tác triển khai cơ sở trồng dược liệu của Dương Phàm tiến hành rất thuận lợi. Ngân hàng nông nghiệp không tiếp tục hỏi món nợ trăm triệu kia nữa, còn cho Vĩ Huyền vay mười triệu, tiền trên Uyển Lăng rót xuống, tiền đầu tư của tập đoàn Vĩnh Thái cũng được kịp thời đưa tới.

Mấy hôm sau, mấy thường ủy trên thị ủy phái xuống đã đến nhận chức. Năm thường ủy một ngày xuống một người, làm khổ phó ban tổ chức Vương Hà chạy lục tục suốt năm ngày.

Mấy ngày sau người của ban kỷ luật thị ủy cũng rút khỏi khách sạn Vân Lĩnh, tất cả cũng dần dần trở lại yên tĩnh.

Dương Phàm vất vả suốt nửa tháng coi như có thời gian nghỉ ngơi. Mẹ hắn gọi điện tới, báo ba hôm sau sẽ kết hôn.

Mấy hôm trời Dương Phàm chạy quanh mấy xã, coi như đã về được đến nhà khách. Nửa tháng này, Ngả Vân không có việc gì hay có việc đều đến tìm Dương Phàm. Dương Phàm về đến nhà khách thì nhận được tin Ngả Vân phải về Uyển Lăng chủ trì công tác quy hoạch nhà máy, không khỏi thầm may mắn.

Thu dọn hành lý một chút, Dương Phàm gọi điện xin phép Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình. Không có vấn đề gì, kỳ nghỉ được phê duyệt. Nói thật ra, trong vòng hơn nửa tháng qua, hai vị không có ý kiến gì với thái độ công tác của Dương Phàm. Trong các cuộc họp của huyện, ngoại trừ liên quan đến vấn đề của Dương Phàm, hắn không bao giờ nói nhiều một câu. Thái độ với ba vị thường ủy cấp trên cũng rất khách khí, không hề ra vẻ kiêu căng.

Giống hệt lúc đến, chỉ có một va li, lưng đeo ba lô, Dương Phàm lặng lẽ rời đi. Lúc đứng ở hành lang thì thấy Trần Thái Trung đang đứng cạnh một chiếc xe.

Dương Phàm cười cười đi xuống, Trần Thái Trung đi lên cầm vali, Hầu Vệ Đông ngồi ở tay lái khẽ gật đầu.

- Xong hết rồi chứ?

Dương Phàm lên xe liền cười nói, Hầu Vệ Đông gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Đối phương rất phối hợp. Ở chỗ mỏ quặng thực ra còn có bảy tám người. Những người khác đều đã bỏ chạy. Trưởng công an huyện Trầm Ninh mang theo mấy chục công an đến xã Thỏ Lĩnh ở mười ngày.

Khởi động xe, Hầu Vệ Đông nói tiếp:

- Thủ hạ của Bộ Yên cũng được, cũng là bộ đội xuất ngũ. Người rất có quy củ, khi mọi người gặp mặt, đưa các thủ tục liên quan ra, bọn họ đều chấp nhận. Tôi đã bàn bạc với Thái Trung ca một chút, lưu bọn họ lại.

Lúc này Trần Thái Trung ở bên cạnh nói:

- Theo ý của anh, những người trước kia đều được chọn lại, lưu lại một số. Về chế độ đãi ngộ do anh quyết định.

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Liên quan đến mỏ quặng, các anh cứ phóng tay mà làm. Tôi chỉ cung cấp một mô hình, cụ thể tôi không quản. Tôi chỉ cần biết lúc thu tiền.

Dương Phàm cười ha hả nói, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông cũng cười theo.

- Trưởng công an huyện Trầm Ninh hôm qua có thông báo, nói sẽ phối hợp các cơ quan liên quan niêm phong các mỏ quặng lậu. Tam Ma Tử phạm không ít tội, công an vừa đến liền bỏ trốn. Trầm Ninh chuẩn bị đề xuất công an Uyển Lăng hỗ trợ điều tra.

Dương Phàm cười nói:

- Các anh đừng đắc tội Trầm Ninh đó, hắn có cổ phần trong đó đấy.

Trần Thái Trung liền cười nói:

- Quyền sở hữu mỏ quặng có cần phải sửa lại không? Tránh cho sau này không rõ ràng?

Dương Phàm không khỏi do dự một chút. Rốt cuộc nên xử lý Bộ Yên như thế nào, đây vẫn là điều mà Dương Phàm lo nghĩ. Vụ án từ điều tra đến phán quyết, ít nhất cũng mất ba tháng.

- Cứ đợi có phán quyết đã, trước không nên nóng nảy. Lưu Thiết gần đây như thế nào?

Hầu Vệ Đông đang lái xe, quay đầu lại cười nói:

- Lão Lưu gần đây rất đắc ý. Về vấn đề tiêu thụ xe hơi, Hiểu Vân cũng tham gia khoảng nửa tháng, huấn luyện nhân viên bán hàng như một đội quân. Lưu Thiết coi như hoàn toàn vứt việc tiêu thụ này cho Hiểu Vân làm. Gần đây, mỗi ngày Lưu Thiết đều đến nói chuyện với các trang trại chè. Hết mùa mưa, có lẽ sẽ xuống Vĩ Huyền, nắm lấy nguồn cung cấp lá trà.

Dương Phàm nghe xong cười nói:

- Tôi đi mấy ngày, các anh vất vả một chút, quan sát trong nhà.

Dương Phàm nói ra lời này, trong lòng không khỏi có chút là lạ. Mình vất vả lâu như vậy, phát hiện người mình tin cậy nhất không ngờ lại là Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông.

Nguyên nhân vì sao Dương Phàm cũng không thể nói rõ. Có thể bởi vì hai người này không có dã tâm quá lớn, hơn nữa quan trọng nhất là trung thành. Dương Phàm tin rằng, chỉ cần mình có nguy hiểm, hai người này sẽ không hề do dự đỡ đạn thay mình.

Hai người này không giỏi kinh doanh. Dương Phàm cũng không định giao việc kinh doanh mỏ quặng cho hai người này. Chẳng qua bây giờ đang thiếu người, Dương Phàm cũng chỉ tạm thời xử lý như vậy. Hầu Vệ Đông và Trần Thái Trung phải trở lại bên cạnh hắn.

Một mình lên máy bay, Dương Phàm đi đến Sa Thành. Trong nháy mắt khi ra khỏi sân bay, ánh nắng chói chang đập vào mặt. Bầu trời trong xanh nơi này hoàn toàn trái ngược so với Uyển Lăng.

Dương Lệ Ảnh đang chờ bên ngoài, nhìn thấy con trai, bà rất kích động. Dương Phàm không thấy Trần Chính Hòa, không khỏi thở dài một hơi.

Dương Lệ Ảnh vẫn như trước kia, thời gian dường như không hề lưu lại trên khuôn mặt bà. Cầm tay con trai, Dương Lệ Ảnh mấy lần muốn nói gì đó, kết quả đều quay đầu lau nước mắt.

Lên xe đi vào đường cao tốc, tâm trạng của Dương Lệ Ảnh lúc này coi như mới bình ổn lại.

- Con có thể đến sớm hai hôm, mẹ rất vui.

Dương Lệ Ảnh như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng đến miệng lại hóa thành câu nói đó.

Dương Phàm vỗ vỗ tay mẹ, nhỏ giọng nói:

- Con rất bận, xin phép nghỉ bốn ngày, hai ngày này sẽ ở bên mẹ. Hôm mẹ kết hôn, con không đến tham gia bữa tiệc, con cũng không muốn trước mặt mọi người gọi mẹ là mẹ, như vậy mẹ trông sẽ già.

Lời Dương Phàm làm cả người Dương Lệ Ảnh run lên, một lúc sau mới thở dài nói:

- Con vẫn không thể chấp nhận ông ấy. Mẹ vốn tưởng rằng con đã sớm chấp nhận rồi. Sớm biết như vậy sẽ không bảo con đến đối mặt với việc này.

Dương Phàm không biết nói gì cho đúng. Suy nghĩ một chút, hắn mới nhỏ giọng nói:

- Con dù sao cũng phải đến chúc mừng mẹ chứ. Rất nhiều việc không phải muốn tránh là có thể tránh.

Dương Lệ Ảnh trầm ngâm một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói:

- Tối con ở khách sạn sao?

Trên thực tế Dương Lệ Ảnh cũng biết hỏi như vậy là thừa. Bà đã sớm đặt phòng ở khách sạn, bởi vì hiểu rõ con trai mình.

Dương Phàm gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Con ở khách sạn.

Dương Lệ Ảnh có câu trả lời, ngẩng đầu nhìn lái xe:

- Đến khách sạn.

Nói xong Dương Lệ Ảnh quay đầu lại cười khổ nói:

- Ông ấy sợ con khó chịu, nên cố ý đến nhà khách.

Dương Phàm cười cười bất đắc dĩ:

- Không nói chuyện này, tối gọi ông ấy, cùng nhau ăn cơm



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status