Sỹ đồ phong lưu

Chương 149: Xây dựng hài hòa



Vị trí chánh văn phòng ủy ban còn hơn phòng nông nghiệp nghèo nhiều, có thể nói là một trời một vực. Quan trọng nhất chính là Dương Phàm bây giờ cho Võ Cương quyền quyết định tài chính. Võ Cương có thể rõ ràng cảm nhận được, lúc mình ra khỏi ủy ban, có rất nhiều người nhìn mình với ánh mắt hâm mộ. Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn đi theo một thủ trưởng có tiền đồ vô hạn. Trên chốn quan trường, theo đúng người hay không rất quan trọng. Rất nhiều người đều muốn theo Dương Phàm. Đáng tiếc mặc dù Dương Phàm luôn nở nụ cười, nhưng lại làm cho người ta cảm giác ở xa hàng ngàn dặm.

Không kết bè lập phái, chỉ quan tâm đến một mẫu ba đất của mình, đây là cách tốt nhất để hình dung về Dương Phàm lúc này.

- Bí thư Dư Phượng Hà xã Thỏ Lĩnh sau khi trở về, rất phối hợp với công việc của cơ sở trồng dược liệu. Mỗi ngày đều ở dưới thôn, mấy ngày hôm trước dính mưa nên ốm suốt hai ngày. Tôi khuyên chị ta đến bệnh viện, chị ta chết sống không cần, nói cơ sở trồng dược liệu là tâm huyết của anh, cô ấy không ở trong thôn quan sát, sẽ không yên tâm.

Võ Cương lúc nói đến Dư Phượng Hà, ánh mắt có chút quái lạ. Dương Phàm thấy rõ ràng, hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ.

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cơ thể là tiền vốn của cách mạng. Anh dẫn theo lái xe Tiểu Vương của tôi, đưa người đến bệnh viện. Lát nữa tôi sẽ tự mình đến thăm chị ta. Cứ nói lại lời tôi, bệnh chưa hết, không được phép về.

Võ Cương báo cáo hết công việc lập tức rời đi. Dương Phàm hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Dư Phượng Hà lúc này. Trải qua một lần luân hồi, người phụ nữ này nhất định sẽ là một thủ hạ vô cùng trung thành, đúng là không thể cho chị ta xảy ra chuyện. Phụ nữ một khi cố chấp, đàn ông không thể sánh bằng.

Võ Cương rời đi không lâu, Dương Phàm còn chưa bắt đầu làm việc, Hạ Tiểu Bình đã cười cười đi tới gõ cửa. Dương Phàm mở cửa thấy là hắn, có chút ngạc nhiên.

- Chủ tịch Hạ mới nhận chức, công việc sẽ rất bận rộn, có chuyện gì cứ gọi điện một câu là được mà.

Dương Phàm rất khách khí, trong giọng lộ ra vẻ thân thiết.

Vẻ mặt chất phác của Hạ Tiểu Bình, hôm nay trở nên linh hoạt hơn nhiều, ra vẻ kinh ngạc nói:

- Phó chủ tịch Dương, không nên nói như vậy. Hạ Tiểu Bình tôi không phải là người qua sông rút cầu. Hôm nay đến đây, chủ yếu là có một chuyện muốn bàn với cậu.

Trong lòng Hạ Tiểu Bình hiểu rõ, quan chức không có bối cảnh, cả đời này chỉ giữ mỗi cái chức này cho đến chết, may mắn lắm thì có thể tăng lên một cấp. Đến thị làm một chức gì đó coi như dưỡng già. Con người đều muốn tiến thêm. Hạ Tiểu Bình cũng là như vậy. Muốn tiến thêm một bước nữa, Hạ Tiểu Bình cảm thấy đầu tiên phải tăng cường đoàn kết với Dương Phàm. Theo Hạ Tiểu Bình phỏng đoán, không đến ba năm, Dương Phàm sẽ tăng một bậc, mấy năm nữa không biết chừng sẽ là thường ủy trên thị. Hạ Tiểu Bình không có yêu cầu gì cao, làm tám năm, mười năm, tiến thêm một bước nữa. Khi về hưu được hưởng đãi ngộ của cấp bí thư huyện, coi như cũng làm cho tổ tông nở mày nở mặt.

Hạ Tiểu Bình luôn cảm thấy làm người khó nhất là biết rõ chính mình. Bây giờ Hạ Tiểu Bình nghĩ mình thấy rõ mình. Cho nên hắn đã có quyết định, dù mình là chủ tịch nhưng có chuyện gì lớn nhất định phải bàn bạc với Dương Phàm trước, miễn cho phạm vào kiêng kỵ gì đó. Thói quen này của Hạ Tiểu Bình được đúc kết từ nhiều năm qua. Đương nhiên cẩn thận như vậy cũng chỉ là với Dương Phàm. Trước mặt người khác, Hạ Tiểu Bình quả thực cho người ta cảm giác rất tự tin và hãnh diện.

- Ha ha, ngồi xuống rồi nói.

Dương Phàm mời Hạ Tiểu Bình ngồi xuống, sau đó ngồi xuống đối diện.

Hạ Tiểu Bình cũng không gấp mấy, mà khẽ cau mày nói:

- Phó chủ tịch Dương, sinh hoạt của cậu không có người chiếu cố, thời gian dài sẽ không được đâu.

Dương Phàm vừa nghe liền cảm thấy không đúng, người này muốn gì? Đưa gái đến cho mình sao? Cần phải cẩn thận. Dương Phàm nghĩ đến đây liền đưa ra hệ thống phòng ngự trước, cười nói:

- Tôi bây giờ ở nhà khách uy, phòng làm việc mỗi ngày đều có người dọn dẹp, thực ra cũng không có gì phải làm.

Trong lời nói của Dương Phàm có ý ám chỉ mãnh liệt. Hạ Tiểu Bình thực ra chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, thật đúng là không có lá gan nghĩ gì khác. Bạn gái Dương Phàm không nói, mà chỉ riêng giám đốc Ngả cả ngày không có việc gì cũng tìm đến, ngoại trừ hơi lùn chút, cũng là sự lựa chọn rất được.

- Ha ha, không nói cái này nữa. Đúng, công tác chỉnh đốn tác phong làm việc về cơ bản đã kết thúc. Gần đây nhân dân trong huyện đều có phản ánh tích cực, mỗi người đều vỗ tay khen hay. Hôm qua bí thư Hồng nói với tôi, nói trước kia đã bàn bạc với cậu về vấn đề giảm chi tiêu của ủy ban. Bí thư Hồng còn để lại một phương án đầy đủ, tôi đến đây là vì vấn đề này, muốn bàn với cậu một chút.

Hạ Tiểu Bình lặng lẽ đổi đề tài. Phương án của Hồng Thành Cương, Dương Phàm đã xem qua, trong ngăn kéo còn có một phần. Nếu không phải vì vụ án của đám người Lô Trò, việc này đã sớm được khởi động.

Hạ Tiểu Bình sau khi nhận chức, tìm mình bàn việc này, không phải chỉ đơn giản là một chuyện nhỏ này, mà muốn xem thái độ của Dương Phàm với Hồng Thành Cương.

Dương Phàm bây giờ hy vọng nhất chính là hai ban bệ thăng bằng và ổn định. Hai ban không thể nào suốt ngày đấu đá nhau, huých tay nhau. Nếu không Vĩ Huyền lại rơi vào tình hình đấu tranh nội bộ.

Nghĩ đến thái độ sau khi Hồng Thành Cương lên chức, vẫn là tôn trọng các thành viên trước đây, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười. Lý Thụ Đường đúng là rất lợi hại, thoáng cái nhét năm thường ủy xuống Vĩ Huyền. Đây là để tỏ vẻ với trên tỉnh sao? Cẩn thận suy nghĩ, khi các ban bệ Vĩ Huyền được xác định, Lý Thụ Đường đã nhượng bộ rất lớn. Bốn thường ủy đầu tiên đều là đề bạt từ những người cũ, điều này nói rõ có người đang tạo dựng một hoàn cảnh. Chuyện này rốt cuộc là ai tác động sau lưng, Dương Phàm vẫn không quá rõ ràng. Có thể là Điền Trọng, cũng có thể là Chúc Vũ Hàm. Dương Phàm vẫn không hỏi, nên đáp án vẫn chưa rõ ràng. Tận dụng thời cơ hiện nay, làm ra chút thành tích đúng nghĩa, đó mới là quan trọng nhất.

Hạ Tiểu Bình thấy Dương Phàm không có phản ứng gì, thấy Dương Phàm mặc nhiên thừa nhận cách xưng hô của mình, lại nói tiếp: - Lại nói tiếp, tôi thấy phải cảm ơn cậu và bí thư Hồng, lưu lại một nguồn tài chính cho tôi. Bây giờ các công việc cần làm cũng khá thuận lợi. Hôm nay trên thị cấp tiền sửa đường, tôi cảm thấy nếu chi tiêu tiết kiệm một chút, sẽ có thể sửa đường trong cả huyện.

Dương Phàm thật đúng là bỏ qua cách xưng hô, trong lòng đang nghĩ cái khác. Hạ Tiểu Bình nhắc đến tiền, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười. Nhớ đến chuyện Chúc Vũ Hàm nói lên tỉnh xoay tiền.

- Chủ tịch Hạ, tôi thấy như vậy. Hai người chúng ta cùng đến chỗ bí thư Hồng một chuyến, báo cáo chuyện ủy ban cắt giảm chi tiêu và sửa đường. Dù sao hai chuyện này cũng được bí thư Hồng nghĩ ra.

Dương Phàm vừa cười vừa nói, Hạ Tiểu Bình lại nghe ra ý trong đó, bây giờ quan trọng nhất chính là hài hòa. Cảm thấy mục đích đã đạt được, Hạ Tiểu Bình cười ha hả đứng lên nói:

- Đi, cùng đi nào.

Hai người rất vui vẻ, vừa cười vừa nói đi đến bên ngoài phòng làm việc Hồng Thành Cương, thiếu chút nữa làm thư ký ngã từ trên ghế xuống.

Hồng Thành Cương thấy hai người hòa thuận như vậy, trái tim hơi thắt lại. Nhưng sau khi ngồi xuống, Hạ Tiểu Bình nói ý của mình ra. Hồng Thành Cương lúc này mới hiểu người ta không phải là đến trấn áp mình.

- Tôi cảm thấy chuyện này phải làm đến cùng. Dưới sự chỉ huy của bí thư Hạ, chúng tôi sẽ là người thực thi.

Dương Phàm cười cười tỏ thái độ, điều này làm Hồng Thành Cương rất thoải mái.

- Ha ha, muốn tôi xem, như vậy không thể chỉ cắt giảm chi phí của các phòng ban ủy ban, đúng không? Phải hình thành không khí này trong cả huyện. Tôi đề nghị bắt đầu từ tôi, xe Audi của tôi cũng rất tốn xăng, đổi xe khác. Khách sạn Vân Lĩnh cũng phải đấu thầu lại lần nữa. Phía ủy ban cũng phải có chính sách ưu đãi nhất định, coi đó là điểm tiếp khách của ủy ban, như vậy các nhà đầu tư mới dám cạnh tranh.

Hồng Thành Cương càng nói càng vui. Dù sao trước là chủ tịch, rất nhiều chuyện không kịp làm, nhưng biện pháp hắn đã sớm nghĩ ra.

Hạ Tiểu Bình thấy Dương Phàm đang cố gắng tạo không khí hài hòa, biết ý nói theo:

- Tôi thấy thế này, ý tưởng của bí thư Hồng rất có tính thực tiễn. Hai hôm nữa tôi phải lên thị báo cáo công việc, sẽ mặt dầy xin thêm ít tiền. Chúng ta xử lý tài sản, chi tiêu hợp lý thì có thể sửa hết đường trong huyện.

Dương Phàm thấy tình hình này, tảng đá đang đè trong lòng coi như đã được bỏ xuống. Đấu tranh nội bộ hắn lo lắng nhất, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không diễn ra.

- Ha ha, nói đến tiền, tôi cũng đã nghĩ tới. Gần đây báo tỉnh liên tục tuyên truyền về lãnh đạo huyện ta, tôi định lén lút lên tỉnh thành, vận động hành lang, kiếm mấy chục triệu về đây.

Dương Phàm vừa nói như vậy, Hồng Thành Cương vỗ đùi nói:

- Phó chủ tịch Dương, tôi chút nữa quên một chuyện. Đồng chí về lên mạng xem nhật báo YM, trên trang nhất có bài về nông lâm nghiệp chúng ta phát triển thị trường tuần hoàn, coi trọng chiến lược phát triển thương hiệu... Trong đó còn có một bài bình luận do viện trưởng Chu – viện khoa học xã hội Bắc Kinh viết.

Lúc này thư ký tờ báo mới vào, vừa đến cửa đã nói:

- Bí thư Hồng, tin tức tốt, bộ máy mới của Vĩ Huyền chúng ta được lên nhật báo YM.

- Báo này sao đến muộn như vậy? Hôm qua sao?

Dương Phàm nhíu mày. Hồng Thành Cương cười khổ nói:

- Không sai, báo muốn đến được chỗ chúng ta phải chiều.

Mấy tờ báo được ba người chia nhau xem. Thư ký cũng thông minh, thấy ba vị lãnh đạo đều ở đây, lúc lấy báo liền trưng dụng luôn của các phòng ban khác, vừa lúc mỗi người một phần.

Mặc dù không phải là trang nhất, nhưng đều nói về chiến lược nông lâm nghiệp Vĩ Huyền, điều này cũng đủ rung động.

Dương Phàm đọc báo xong, vỗ đùi nói:

- Không cần nói gì, tôi lập tức rời đi. Sáng mai lên tỉnh, chết sống cũng phải lấy được ba mươi, năm mươi triệu, sửa đường cho tốt.

Lúc này Hạ Tiểu Bình lên tiếng:

- Mọi người chờ chút, nhìn xem bên dưới này, có một bài nói về việc xây dựng nông thôn xã hội chủ nghĩa.

Nhật báo YM, chẳng khác nào một diễn đàn chính thức trong cả nước về vấn đề nông nghiệp.

Vội vàng nhìn xem, Dương Phàm ngẩng đầu lên, phát hiện mắt hai vị lãnh đạo giống hệt như đèn cao áp trong đêm.

Thở dài một hơi, Hồng Thành Cương cố gắng kiềm chế cơn hưng phấn:

- Hình như chúng ta đi đầu.

Dương Phàm một mình lái xe lên đường, lúc qua Uyển Lăng, nhìn đồng hồ một chút, nhắn tin cho Chúc Vũ Hàm:

- Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé.

Rất nhanh Chúc Vũ Hàm nhắn lại một mặt cười:

- Có thể, điều kiện kiên quyết là em phải ở Vu Thành.

Dương Phàm cười cười, trả lời:

- Đang trên đường, gần tiếng nữa là đến.

Xe đến Vu Thành, Dương Phàm theo hẹn với Chúc Vũ Hàm, trực tiếp chạy đến biệt thự. Không lâu sau Chúc Vũ Hàm đã chạy xe tới.

- Đồ lưu manh, đã lâu không gặp.

Chúc Vũ Hàm cười tươi như hoa từ trên xe đi xuống, thấy xung quanh vắng vẻ, Dương Phàm tiến lên ôm một chút, ngửi một hơi, lúc này mới vội vàng buông ra nói:

- Đúng là nhớ mùi trên người chị.

Hai mắt Chúc Vũ Hàm lấp lánh hào quang, vội vàng mở cửa dẫn Dương Phàm vào. Đứng ở cửa, tên lưu manh kia nói mấy câu, không nhịn được muốn làm chuyện xấu.

Dương Phàm cười cười từ từ theo sau, nhìn chằm chằm vào thân hình mặc váy lam nhạt trước mặt. Dáng người của Chúc Vũ Hàm thật đẹp, mông khom khom hình cung, dễ dàng làm Dương Phàm nghĩ nghĩ ***

Chúc Vũ Hàm thích Dương Phàm ôm từ phía sau. Sau khi Dương Phàm vào cửa, lập tức làm như vậy. Cơ thể mềm mại thơm mát như ngọc vừa vào ngực, hắn cảm thấy cả người Chúc Vũ Hàm mềm nhũn ra. Tiểu Dương Phàm lập tức ngóc đầu dậy.

- Đồ lưu manh, bây giờ đừng làm người ta được không? Chiều còn có hai cuộc họp, không đi không được.

Chúc Vũ Hàm nhắm mắt lại, quay đầu, nhỏ giọng nói.

Dương Phàm nhẹ nhàng cắn lên vành tai của nàng, nhỏ giọng nói:

- Làm mệt thì nằm chút đi. Em xuống xem tủ lạnh có gì ăn không, nấu bữa trưa cho chị.

Vừa nói Dương Phàm ôm Chúc Vũ Hàm, ném lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, sau đó xuống bếp. Chúc Vũ Hàm nằm ngơ ngác trên giường, đột nhiên ngồi dậy nói:

- Chị muốn ăn món canh trứng cà chua em làm.

Nói xong không nhịn được dụi dụi mắt.

Dương Phàm đúng là có phong thái của đầu bếp, thuần thục đánh trứng gà, đứng trong phòng bếp lớn tiếng nói:

- Lâu không tự mình nấu cơm, tay chân cũng ngứa ngáy.

Nấu ba món ăn canh trứng cà chua, cá sốt cà chua, thịt rang, dọn lên, Dương Phàm hài lòng xoa xoa tay, về phòng ngủ. Chúc Vũ Hàm không ngờ đã ngủ, cười rất ngọt ngào.

Cũng may Chúc Vũ Hàm ngủ không quá say, chỉ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng bước chan lập tức mở mắt ra. Thấy Dương Phàm đang tựa vào cửa cười cười, cười duyên một chút, ưỡn ưỡn lưng.

- Ngủ một chút, thoải mái thật.

Ăn cơm rất yên tĩnh, hai người dường như không muốn nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt không ngừng nhắn nhủ tâm tư bản thân. Cảm giác này Dương Phàm thấy rất thoải mái, rất hưởng thụ. Đây có lẽ là một trong ba nguyên nhân mà Chúc Vũ Hàm hấp dẫn Dương Phàm.

- Em nằm ngủ lát đi, chị rửa bát.

Chúc Vũ Hàm đứng lên nhận chân rửa bát. Dương Phàm không có ý tranh, về phòng ngủ nằm, thuần thục mở ngăn kéo đầu giường, bên trong quả nhiên có một gói thuốc Gấu Mèo và một chiếc bật lửa. Chúc Vũ Hàm vốn là như vậy, luôn lặng lẽ quan tâm Dương Phàm từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Châm điếu thuốc, Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút, đi đến trước tủ quần áo, mở ra, phía bên phải có một bộ đồ ngủ nam, giống hệt suy nghĩ của Dương Phàm.

Lúc này Chúc Vũ Hàm đã về, khoanh tay đứng trước cửa, lặng lẽ dựa lưng vào tường, nhìn Dương Phàm đang ngây ra trước tủ quần áo.

Dương Phàm cảm thấy có ánh mắt dịu dàng nhìn mình, từ từ đứng lên, đi về giường nằm, nhắm mắt giang tay ra, thân thể mềm mại trong dự đoán tiến đến, khẽ nói vào tai hắn:

- Chờ đến tối nhé.

Dương Phàm khẽ ôm thân thể mềm mại vào trong lòng, khẽ lắc đầu nói:

- Thực ra có thể ôm như vậy, em đã rất thỏa mãn.

Yên tĩnh trở thành chủ đạo trong phòng ngủ, thời gian lặng lẽ trôi qua, không khí nhu tình lưu chuyển. Dưới ánh nắng chiếu qua rèm cửa, giống như một làn khói xanh lượn lờ xung quanh.

- Đọc nhật báo YM hôm qua chưa? Tên của em được nhắc đến năm lần.

Chúc Vũ Hàm tự hào nhỏ giọng nói, phá vỡ sự yên lặng.

- Xem, trung ương có lẽ muốn ra chính sách mới về nông thôn.

Chúc Vũ Hàm ngồi dậy, kéo Dương Phàm lên. Nàng nhìn Dương Phàm:

- Đây là cơ hội mà người ta tạo cho em. Nói thẳng ra nào, em có quan hệ gì với Trần gia?

Dương Phàm gãi đầu, cười khổ nói:

- Tuần trước, mẹ em và Trần Chính Hòa kết hôn. Hơn hai mươi năm chờ đợi, coi như công đức viên mãn.

Chúc Vũ Hàm kinh ngạc, lập tức đau lòng dựa vào người Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Xin lỗi, xin lỗi.

Dương Phàm ôm eo nàng, nhỏ giọng nói:

- Thực ra, em đã sớm muốn nói với chị.

Chúc Vũ Hàm đẩy Dương Phàm ra, cười nói:

- Tối lắm, lấy lại tinh thần nào. Nói đi, hôm nay tìm chị là có việc gì?

Dương Phàm lộ ra vẻ ủy khuất, miệng hơi vểnh lên, nhỏ giọng nói:

- Em có như vậy sao? Em lên tỉnh thành khất thực đây, đi ngang qua Vu Thành có ý muốn đến thăm chị, cũng coi như công tư cùng làm. Chị thấy đó, em vì đến thăm chị nên đã bỏ bê công việc.

Chúc Vũ Hàm trừng mắt nhìn Dương Phàm, đứng lên sửa lại quần áo, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ của một chủ tịch, nghiêm mặt nói:

- đồng chí Tiểu Dương, tôi muốn đi họp. Ngoan ngoãn ở nhà ngủ chờ chị.

Dương Phàm đứng lên, cười nói:

- Không được, em trực tiếp đến tỉnh thành, sáng mai phải đi xin xỏ. Vĩ Huyền thiếu tiền, tất cả trông cậy vào mỗi em mà thôi.

Chúc Vũ Hàm đảo đảo mắt, suy nghĩ một chút, nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Từ trên báo có thể thấy, các người quả thực đi trước một bước. Bây giờ lên tỉnh đòi tiền rất đúng thời cơ. Như vậy đi, em chờ chị hai tiếng, họp xong chị sẽ về, tối chị theo em cùng lên nhà, gặp bố chị. Chuyện này nói với bố chị trước, tiến hành sẽ thuận lợi hơn.

Dương Phàm mỉm cười, đi lên, ôm vai Chúc Vũ Hàm, nhỏ giọng nói:

- Tối, quá phí thời gian? Trưa mai đi, em mời khách.

Mặt Chúc Vũ Hàm đỏ lên, há mồm cắn nhẹ vào tai hắn: - Bố chị chẳng lẽ không có cơm ăn sao? Chiều cùng nhau ăn, ăn xong chị còn phải về Vu Thành, bận lắm đó.

Dương Phàm giả vờ ngửa mặt lên trời than thở. Chúc Vũ Hàm bật cười, xoay người cầm áo ngủ đưa cho Dương Phàm:

- Thay đi, ngoan ngoãn ngủ nhé.

Mấy hôm nay Dương Phàm quả thực rất mệt. Buổi sáng lái xe gần hai tiếng, nằm trên giường nhìn Chúc Vũ Hàm lắc lắc mông rời đi, hai mắt không tự chủ mà nhắm lại.

Trong giấc mơ, Dương Phàm thấy mình đứng trong một căn phòng tối om, trong bóng tối có ba bốn cặp mắt sáng rực đang nhìn mình. Dương Phàm cố gắng thấy được hai khuôn mặt, muốn đuổi theo, mới phát hiện chân đang bị người trói.

Trong lúc hoảng hốt, cảnh tượng trước mặt liền thay đổi. Dương Phàm phát hiện mình đang đứng trong một giếng khô, bốn phía đều đen kịt, chỉ có thể thấy ánh sáng mờ nhạt trên miệng giếng. Dương Phàm cố gắng bò về phía ánh sáng, nửa đường đột nhiên tuột tay, ngã xuống. Cúi đầu xuống nhìn thấy bên dưới là cái động không đáy, ngã xuống không thấy cuối.

"Hô"

Dương Phàm bật dậy, một tia nắng xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu lên gối. Thì ra là đang mơ, Dương Phàm lúc này mới phát hiện cả người toàn mồ hôi.

Nhìn đồng hồ thấy đã là bốn giờ, Chúc Vũ Hàm cũng sắp về, vội vàng chạy vào toilet, rửa mặt. Vừa ra thì thấy tiếng mở cửa.

Chúc Vũ Hàm cầm túi đi vào, đang quay người đi dép, một khí tức đàn ông từ phía sau ập vào. Chúc Vũ Hàm ngả đầu ra sau, nâng tay vuốt ve khuôn mặt kia, nhỏ giọng nói:

- Ngoan, đồ lưu manh, đứng làm loạn.

Lời này không khác gì vô ích. Bởi vì Chúc Vũ Hàm cảm thấy váy bị kéo lên, cả người khẽ bị đẩy về phía trước, hai tay không tự chủ đặt lên giường, *** mát lạnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status