Sỹ đồ phong lưu

Chương 364: Không thể cao hứng



Tống Đại Thành vừa rời đi, cửa phòng ngủ đã lặng lẽ mở ra. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đi ra thấy Dương Phàm đang dựa đầu vào ghế sô pha, một tay đang để trên đầu mà đấm đấm.

Chu Dĩnh đi ra phía sau lưng Dương Phàm, đưa tay lên ấn thái dương cho hắn. Trương Tư Tề bưng một chén trà nóng nhẹ nhàng để lên bàn rồi ngồi xuống nói:

- Tức giận sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Gần đây anh rất hay tức.

Dương Phàm nhắm mắt lại rồi cười lạnh nói:

- Anh không phải một người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Nhưng anh ít nhất cũng có giới hạn về đạo đức và lương tâm. Là bí thư thị ủy, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với nhân dân. Ở đất nước Trung Quốc này rốt cuộc có bao nhiêu quan tham ô lại, anh không thấy thì thôi, nhưng thấy thì bọn chúng sẽ không được tốt đẹp gì.

- Nước trong sẽ không có cá.

Chu Dĩnh thở dài một tiếng, nhỏ giọng khuyên một câu. Dương Phàm mở mắt ra nhìn. Chu Dĩnh bị nhịn không khỏi chột dạ tăng lực tay lên rồi nói:

- Mệt chết anh cho đáng đời.

Trương Tư Tề thấy thế không khỏi hé miệng cười hì hì, nhỏ giọng nói:

- Dù nói như vậy cũng đừng tức quá có hại cho thân thể.

Dương Phàm đứng lên thở dài một tiếng rồi nói:

- Ăn cơm thôi, trưa anh ngủ một chút, chiều còn phải đi làm.

Lúc này trong nhà Mao Vũ ở trên tỉnh thành. Mao Vũ đang cầm chén trà nhìn vợ đang bận rộn làm việc nhà. Mao Vũ đưa tay cầm lấy phong bì trong túi ra, bên trong có một thẻ ngân hàng. Vợ Lâm Mãnh vì cứu chồng nên đã bán cả nhà cửa. Mao Vũ nhìn bóng lưng xinh đẹp của vợ, trong lòng không khỏi thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ nếu như mình bị bắt, bà xã có thể vì mình như vậy không?

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mao Vũ lấy ra nhìn thì thấy là tin nhắn, trong lòng không khỏi nóng lên. Cơ thể trắng nõn và đầy đặn hiện lên trong đầu. Người ta nói tình cũ khôi phục từ đống tro tàn có uy lực rất lớn. Mao Vũ thầm than Trương Diệu Lam so với trước đây còn quấn chặt hơn, cũng thầm cảm ơn người phụ nữ đáp ứng việc của mình mà không có bất cứ điều kiện gì, đồng thời cũng thầm cảnh giác mình không được trễ nải với gia đình.

Mao Vũ đứng dậy nói với vợ phải đi ra ngoài, thuận tay xóa tin nhắn đi. Bà xã từ trong bếp đi ra hỏi:

- Sắp đến giờ ăn cơm rồi? Sao anh còn đi vậy?

Mao Vũ đi tới đặt tay lên vai người phụ nữ rồi nói:

- Anh đang hoạt động để tiến thêm một bước, tranh thủ trở thành người đứng thứ hai trong sở.

- Vậy anh mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu.

Lúc Đái Quân và Ngả Vân cầm tay nhau đi ra khỏi ga xe lửa rồi đứng ở cửa ga đợi bắt taxi. Đột nhiên Ngả Vân cảm thấy có chút không đúng, quay lại thì thấy một thằng bé đang cầm một cái nhíp móc đồ trong ví mình ra.

- Trời ơi.

Ngả Vân hoảng sợ vội vàng thu ví lại. Thằng bé khoảng 3, 4 tuổi kia không thèm để ý rời đi. Đái Quân thấy thế tức giận hét lên:

- Anh .....

Vừa nói còn định đuổi theo thì Đái Quân đã vội vàng kéo lại nói:

- Bỏ đi, bỏ đi, dù sao cũng không mất gì mà.

Lúc hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe máy từ phía sau lao vọt tới, một tay cướp lấy ba lô của Đái Quân, sau đó rú ga vọt đi lưu lại một làn khói đen.

- ......

Đái Quân ra sức đuổi theo mấy chục mét nhưng chiếc xe đã chạy xa. Quay đầu lại nhìn thằng bé ăn trộm vừa nãy thì nó đã chạy vào trong một ngõ hẻm không thấy đâu nữa.

Đái Quân đứng ở chỗ giơ chân đạp vào không khí nhưng chẳng biết làm thế nào cả. Không thể làm gì khác hơn là gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát tới dẫn người về đồn hỏi vài câu. Vẻ lười biếng của cảnh sát làm cho Đái Quân rất tức giận trong lòng. Từ trong đồn công an đi ra, Đái Quân biết chiếc ba lô của mình không tìm được rồi. Chẳng qua cũng may rằng trong ba lô chỉ có mấy độ quần áo và đồ dùng bình thường.

- Ông xã. Hình như giấy đăng ký kết hôn của chúng ta ở trong ba lô.

Ngả Vân đột nhiên giật mình. Đái Quân nghe xong không khỏi đau đầu, nhìn Ngả Vân rồi nói:

- Em không nói đùa với anh đó chứ?

Ngả Vân lắc đầu nói:

- Không đâu. Người ta vất vả lắm mới có thể trở thành vợ chồng trên pháp luật với anh. Tối hôm qua lúc thu dọn đồ đạc em lại cẩn thận cầm giấy đăng ký kết hôn nhìn một lúc, trong lòng em rất vui mừng. Sau đó anh lại từ phía sau sờ sờ, nghịch ngợm. Sáng sớm nay dậy gấp quá nên em nhét giấy đăng ký kết hôn dưới gối vào ba lô của anh.

- Mẹ nó chứ.

Đái Quân rốt cuộc không nhịn được mà mắng.

Hội nghị thường ủy buổi chiều diễn ra rất thuận lợi. Trầm Ninh là cục trưởng cục Công an cũng được mời đến tham gia hội nghị. Trầm Ninh báo cáo về hoàn cảnh an ninh trật tự và việc chỉnh đốn chuyện này trong phạm vi toàn thành phố. Chủ yếu là chỉnh đốn các khách sạn, nhà nghỉ và câu lạc bộ giải trí trong nội thành, thời gian kéo dài nửa tháng.

Để Trầm Ninh đến hội nghị thường ủy báo cáo tự nhiên là do Dương Phàm có một ý đồ. Mắt các thường vụ thị ủy cũng đâu có mù, đều có thể thấy mà. Nhưng tình hình bây giờ làm cho dù ai có bất mãn cũng chỉ có thể coi như không phát hiện ra. Bí thư thị ủy Dương Phàm quá mạnh, sự quyết đoán trong công việc và xử lý mấy vụ việc vừa rồi khiến cho không một ai dám gây sự với hắn.

Có Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên mạnh mẽ ủng hộ, hơn nữa gần đây xảy ra mấy vụ việc liền nên báo cáo này không có vấn đề gì đã được thông qua. Hội nghị thường ủy kết thúc, Trầm Ninh lập tức quay về cục Công an thành phố, thông báo ngày mai sẽ triển khai hội nghị cán bộ toàn cục, chuẩn bị bố trí hành động.

Hôm nay Tống Đại Thành kết thúc đợt điều tra ở huyện Nhai Sơn, kết luận là vấn đề của Nguyễn Bình Hòa là vô căn cứ. Tống Đại Thành lên báo cáo với Dương Phàm, sau đó chuyện này được cho qua.

Tống Đại Thành rời đi, Dương Phàm bảo Lê Quý gọi điện mời Đàm Tuyết Ba đến, khách khí tự mình rót nước mời đối phương. Đối với trưởng ban Tổ chức cán bộ nhiều kinh nghiệm này, Dương Phàm thật sự rất kính nể đối phương.

- Trưởng ban Đàm, tìm đồng chí đến là có một chuyện muốn thương lượng.

Dương Phàm cười cười một tiếng ngồi xuống trước mặt Đàm Tuyết Ba, thuận tay mời một điếu thuốc.

- Bí thư Dương quá khách khí rồi, có chỉ thị gì ngài gọi điện thoại thông báo là được mà.

Đàm Tuyết Ba bây giờ có ấn tượng càng lúc càng tốt với Dương Phàm. Trước đây còn có suy nghĩ không coi Dương Phàm – một người trẻ tuổi vào đâu, hôm nay đã không còn nữa.

- Bên phía chính quyền thành phố còn thiếu một phó thị trưởng. Về việc chọn người này, trưởng ban Đàm có suy nghĩ chưa?

Dương Phàm hỏi một câu như vậy, trong đầu Đàm Tuyết Ba vận chuyển thật nhanh, cẩn thận nắm bắt một phen, cảm thấy nhất định Dương Phàm có suy nghĩ cụ thể về chuyện này nên mới có thể tìm mình.

- Chuyện này tôi cảm thấy Bí thư Dương đưa ra mấy cái tên, sau đó ban Tổ chức cán bộ sẽ tiến hành khảo sát. Như vậy là thích hợp nhất.

Đàm Tuyết Ba nói thật hợp lý, mặt không đổi sắc nói theo đúng ý của Dương Phàm. Hơn nữa đây cũng là chuyện rất bình thường. mặc dù ban Tổ chức cán bộ có quyền lợi đề cử, nhưng Đàm Tuyết Ba ý thức được Dương Phàm vừa đến thành phố Hải Tân, đề bạt người mà mình có thể sử dụng được cũng là hợp tình hợp lý. Lúc này Đàm Tuyết Ba không việc gì phải làm trái ý lãnh đạo.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Vấn đề này tôi vẫn luôn cân nhắc, đã đọc tài liệu của mấy đồng chí. Tôi cảm thấy đồng chí Nguyễn Bình Hòa chủ tịch huyện Nhai Sơn là người trẻ tuổi nhưng làm việc rất được. Tôi cảm thấy đồng chí Nguyễn Bình Hòa là sự lựa chọn khá thích hợp.

Đàm Tuyết Ba vừa nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục. Lần trước khi Nguyễn Tú Tú xuống, Dương Phàm làm gì ở trong trụ sở thị ủy, không ai không biết. Nhưng dù có chuyện này mà bây giờ bí thư thị ủy Dương Phàm lại đề bạt Nguyễn Bình Hòa, có thể thấy bí thư thị ủy thực sự muốn đề bạt nhân tài.

Đàm Tuyết Ba suy nghĩ một chút rồi nói:

- Gần đây các đồng chí bên Ủy ban kỷ luật thị ủy xuống huyện Nhai Sơn, tôi cũng biết. Nếu như không điều tra ra vấn đề gì, lát nữa tôi sẽ đi sửa lại tài liệu về đồng chí Nguyễn Bình Hòa. Đồng chí Nguyễn Bình Hòa không có vấn đề gì thì lúc thích hợp tôi sẽ đưa ra trong hội nghị thường ủy để các đồng chí thảo luận. Còn các đồng chí khác, Bí thư Dương có cần phải thông báo trước không?

- Cứ như vậy đi, lúc thích hợp tôi sẽ đưa ra trong hội nghị thường ủy.

Lời này của Dương Phàm coi như đã xác định xong câu chuyện. Đưa Đàm Tuyết Ba rời đi, Dương Phàm liền bảo Lê Quý mời Ngô Địa Kim đến phòng làm việc của mình.

Ngô Địa Kim chủ quản Đảng và đoàn thể quần chúng, khi Dương Phàm nhắc đến chuyện Nguyễn Bình Hòa, Ngô Địa Kim có chút giật mình, thầm nói chuyện này tại sao lại như vậy? Dương Phàm không phải mới có ý kiến với Nguyễn Tú Tú sao? mặc dù sau này đã đền bù một chút, nhưng việc này nhất định là đã có mâu thuẫn.

Nhưng dù như thế nào nếu Dương Phàm đã nói ra, Ngô Địa Kim nhất định phải tỏ thái độ. Bây giờ không tỏ thái độ, vào hội nghị thường ủy mình lại không ý kiến gì, như vậy mình sẽ đắc tội với bí thư thị ủy.

- Tôi cảm thấy sự lựa chọn của Bí thư Dương không có vấn đề gì.

Trước khi Ngô Địa Kim nói như vậy đã suy nghĩ rất kỹ về nhân tố Nguyễn Tú Tú. Con người đều muốn tiến bộ, Nguyễn Tú Tú gần đây rất được lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng. Chẳng may mình ngăn cản làm Nguyễn Bình Hòa không thể đi lên, sau này mình cũng sẽ không ít lần rơi vào tay người ta. Nói một cách khác đó chính là trong triều có người thân.

Đối phó Ngô Địa Kim xong, Dương Phàm liền gọi điện cho Tào Dĩnh Nguyên đề cập đến chuyện này. Tào Dĩnh Nguyên thật ra không có ý kiến gì nhiều. Đảng ủy quản lý nhân sự. Thị trưởng mặc dù có quyền lên tiếng nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp nói khác đi. Tào Dĩnh Nguyên cũng không có ý nhằm vào chức vụ phó thị trưởng này làm gì, nên tự nhiên không có ý kiến phản đối.

Thấy chuyện này trên cơ bản không có vấn đề gì, lúc này Dương Phàm mới gọi điện cho Nguyễn Tú Tú. Sau khi khách khí một phen liền tỏ vẻ hy vọng phó trưởng ban Nguyễn xuống thành phố Hải Tân chỉ đạo công việc, sau đó liền dập máy.

Nguyễn Tú Tú liền hiểu rõ chuyện đã thành công, trong lòng ghi ơn của Dương Phàm.

Hết giờ làm, Dương Phàm không trực tiếp về nhà khách thị ủy mà đi đến cục Công an thành phố. Bây giờ có rất nhiều việc cần quan tâm bên cục Công an thành phố. Tào Dĩnh Nguyên còn đến sớm hơn cả Dương Phàm. 9 giờ tối nay sẽ bắt đầu cuộc kiểm tra toàn diện tất cả các câu lạc bộ giải trí trong nội thành, bắt đầu cuộc chỉnh đốn an ninh trật tự trong thành phố Hải Tân.

Dương Phàm tiến hành động viên trước hành động một chút rồi chuyển cho Tào Dĩnh Nguyên phát biểu. Sau khi hội nghị động viên kết thúc mới lặng lẽ rời đi. Chuyện tiếp theo giao cho Tào Dĩnh Nguyên chủ trì là thích hợp nhất. Dù sao Tào Dĩnh Nguyên cũng cần như vậy.

Về nhà khách thị ủy tắm rửa, ăn tối rồi chạy vào phòng lên mạng đọc tin tức. Đây là cuộc sống thường ngày của Dương Phàm. Dương Phàm hôm nay có tâm trạng khá vui vẻ nên tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến hai người phụ nữ trong nhà. Trương Tư Tề sai Chu Dĩnh vào phòng kéo Dương Phàm ra, mở một loạt bức ảnh cho Dương Phàm xem. Thì ra các kỹ sư đã làm xong thiết kế ngôi biệt thự, Trương Tư Tề đang buồn bã không biết chọn cái nào cho tốt.

Viên Vĩ là người rất cẩn thận và tỉ mỉ nên đã chuẩn bị ra ba phương án. Một bản thiết kế trang nhã mà mộc mạc theo tư tưởng người phương Đông, một cái là hào hoa tráng lệ. Một thiết kế cuối cùng là kết hợp cả hai. Dương Phàm nhìn thoáng qua liền xác định chọn phương án đầu tiên. Hai người phụ nữ bắt đầu thảo luận các chi tiết cụ thể. Dương Phàm rất nhanh không xen miệng vào được vì thế liền chui vào trong phòng làm việc.

Lúc này phía xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát chói tai, đây chính là báo hiệu cục Công an thành phố bắt đầu hành động. tâm trạng của Dương Phàm cũng không còn bình tĩnh được nữa khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Hắn định ra rót nước cho mình thì thấy hai người phụ nữ đã không ở trong phòng khách.

Dương Phàm cảm thấy tò mò đồng thời cũng cười khổ một tiếng. Gần đây không ngủ trong phòng làm việc thì ngủ trên sô pha, đúng là giống như bị hai người phụ nữ cấm vận. Nhìn quanh một lát, Dương Phàm không pha trà nữa mà vào phòng làm việc lên mạng đọc báo một chút, sau đó tắt máy tính xách tay nằm trên giường ở trong phòng này mà ngủ.

Tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài không ngừng vang lên, Dương Phàm muốn ngủ nhưng trong lúc nhất thời không thể ngủ được. đột nhiên cửa phòng lặng lẽ mở ra, một thân hình linh hoạt tiến vào trong bóng tối, vén chăn lên, một thân hình ấm áp chui vào.

- Người xấu.

Chu Dĩnh vừa nằm xuống đã bị đôi tay nóng bỏng giữ lấy ngực mình, nàng không khỏi nhẹ giọng mắng một câu.

Kéo hai ba cái, vòng eo thon nhỏ mà mềm mại đã nằm trọn trong tay. Dán sát vào da thịt mịn màng kia làm cho Dương Phàm không thể chờ đợi được nữa. Nhưng hắn nghĩ đến lần trước mình uống rượu nên quá thô bạo. Vì thế Dương Phàm cố nín nhịn muốn xông tới ngày mà hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của Chu Dĩnh, hai tay đang lặng lẽ ở đó, cuối cùng bóp bóp, sờ sờ hai nơi mẫn cảm của Chu Dĩnh.

Chu Dĩnh mới đầu còn căng cứng một chút, hôn cũng không thành thạo gì hết. Chẳng qua Dương Phàm cũng không yêu cầu khả năng kỹ thuật cao quá, cảm thấy ngón tay lướt qua khe hở đã hơi ẩm ướt. Hắn liền xoay người đặt Chu Dĩnh trong lòng xuống dưới, tìm lấy mục đích cuối cùng của người đàn ông, đẩy mạnh một chút, hai người đã hòa vào làm một.

Hơi khó khăn tiến vào, Chu Dĩnh không tự giác kêu khẽ một tiếng, hai tay hai chân quấn chặt lấy Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Chờ chút, cho em thở chút.

Dương Phàm không khỏi nở nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng đẩy đẩy, động động. Chu Dĩnh tức giận nhẹ nhàng đánh vào lưng Dương Phàm một chút. Nhưng điều này lại làm cho Dương Phàm trở nên độc ác, liền như cơn mưa to gió lớn phủ lên người Chu Dĩnh. Một lát sau Chu Dĩnh mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào cả.

Khoái cảm như từng cơn sóng biển ập đến bao phủ toàn thân, vòng eo thon nhỏ của Chu Dĩnh ưỡn éo như rắn, trong miệng không nhịn được mà nhỏ giọng kêu lên:

- Em muốn chết.

Kêu xong hai câu, Chu Dĩnh mới cảm thấy không đúng sợ bị người khác nghe thấy liền cầm lấy gốc bịt miệng, tiếp tục chấp nhận những đợt xâm lược như thú dữ của người đàn ông bên trên mình.

Lần này so với lần trước hoàn toàn có cảm giác khác hẳn nhau. Lần trước là đau đớn, bây giờ là hạnh phúc khoái cảm. Quá trình này có thể nói quá tuyệt đẹp. Tính dục ẩn chứa trong cơ thể 26 năm toàn bộ đã phát tiết ra. Cảm thấy hô hấp của người đàn ông bên trên đột nhiên trở nên dồn dập, Chu Dĩnh vô thức co người lại. Dương Phàm không ngờ lúc này lại gặp phải đòn phản công mạnh như vậy, hắn đẩy thêm vài cái thật mạnh rồi phát ra đòn sát thủ.

Tiếng thở nặng nề trở thành giai điệu duy nhất trong phòng. Chu Dĩnh lấy lại chút sức lực ôm lấy mặt Dương Phàm hôn một lúc lâu, trong miệng nhỏ giọng nói như rên rỉ:

- Vừa nãy chút nữa thì em chết.

Dương Phàm nhiệt tình đáp lại, sau một phen thân thiết rồi cuối cùng mới bình tĩnh mà ôm nhau. Gối đầu lên tay Dương Phàm, Chu Dĩnh nhìn trần nhà đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Em cảm thấy mình đúng là không biết thế nào là xấu hổ.

Không đợi Dương Phàm an ủi, tay Chu Dĩnh đưa xuống làm Dương Phàm cảm thấy thật ấm áp. Sau đó thân hình nóng bỏng trườn lên trên đòi làm chủ. Ưỡn ẽo vòng eo thon nhỏ tinh tế, Chu Dĩnh nhỏ giọng nói:

- Vậy tiếp tục không cần mặt mũi nữa.

Sáng hôm sau Dương Phàm thoải mái thức dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi ra ngoài vườn hoa nhà khách thị ủy ngồi. Hôm nay là thứ bảy nhưng nhất định không dễ dàng gì, lát nữa nhất định có người đến báo cáo. Xem xét công việc trong một tuần qua, Dương Phàm vẫn có chút hài lòng. Từ chuyện Nguyễn Bình Hòa có thể thấy được mình coi như nắm chắc vũ khí mạnh nhất trong hội nghị thường ủy thành phố Hải Tân này.

Tất cả coi như thuận lợi nhưng có một điểm duy nhất làm Dương Phàm cảm thấy đau lòng là việc gia đình. Phong lưu kiểu gì cũng phải trả giá gì đó. Khi vấn đề xảy ra trước mặt, Dương Phàm nhất định phải đối mặt. Lần này Trương Tư Tề mặc dù tỏ vẻ chấp nhận cho Chu Dĩnh tiếp tục ở lại trong nhà. Nhưng Dương Phàm biết lời này làm nàng rất đau lòng, nhưng vì nghĩ cho mình nên nàng mới làm như vậy. Thân phận hôm nay khiến rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Trong lòng Dương Phàm biết rõ ở cùng một chỗ thực ra cũng không vấn đề gì. Dù sao ngôi biệt thự cũng đủ lớn, ối phòng thừa ra đó.

Nghĩ đến vấn đề này Dương Phàm lại cảm thấy mình quá ích kỷ. Chẳng qua đàn ông luôn muốn chiếm hữu và tính ích kỷ quá cao. mặc dù đã tiến hóa vô số năm từ thời kỳ thú tính, nhưng hầu hết đàn ông đều giữ thú tính và sự ích kỷ lại.

Tiếng bước chân vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ cười tươi vui vẻ mặc một bộ đồ công sở đi tới, phía sau còn có Lê Quý.

- Cục Công an thành phố đang đầy người, vậy mà Bí thư Dương lại nhàn nhã như vậy.

Tùng Lệ Lệ đi tới đây liền cười cười và khẽ gật đầu với Dương Phàm. Sau đó lấy một quyến sổ nhỏ ra rồi nói:

- Tôi vừa mới đến cục Công an thành phố, con số thống kê cụ thể mặc dù chưa đưa ra, chẳng qua lần này coi như đạt được thành tích rất tốt. Những người bị tạm giữ rất nhiều, phòng họp của cục Công an cũng được dùng để nhốt người.

Dương Phàm nghe xong khẽ cau mày:

- Trong quá trình hành động có tồn tại hành vi dùng bạo lực chấp pháp hay không, đây mới là vấn đề chúng ta cần quan tâm.

Một lúc bắt nhiều người như vậy, Dương Phàm không khỏi giật mình trong lòng.

Tùng Lệ Lệ vội vàng nhìn lướt qua quyển sổ rồi nói:

- Cái này lại là vấn đề khác. Chẳng qua nếu vấn đề không rõ ràng sẽ không đưa về đồn mà trực tiếp xử lý. Cục trưởng Trầm Ninh khi bố trí hành động đã yêu cầu các phòng ban không được giống trước đây. Người bắt được sẽ nhốt lại, sau đó về nhà ngủ một giấc, đợi đến khi đi làm mới xử lý. Nhất định phải xử lý một vài chuyện không lớn trước.

Dương Phàm nghe xong có chút lo lắng, đi vài bước rồi kiên quyết nói:

- Đi, chúng ta đến cục Công an thành phố xem một chút.

Dương Phàm đi đến cục Công an thành phố tuy vội vã. Nơi đây thực ra rất yên tĩnh. Mấy công an đang bưng hộp xôi đứng ăn sáng trên hành lang, thoải mái nói chuyện với nhau. Dương Phàm đột nhiên xuất hiện làm cho bọn họ sợ hãi. Bí thư thị ủy vỗ bàn trong cuộc họp làm cho người ở cục Công an thành phố nhớ rất rõ ràng.

- Bí thư Dương ...

Những tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên. Dương Phàm gật đầu mỉm cười đi thẳng lên phòng làm việc trên lầu. Đi đến trước phòng làm việc của cục trưởng, đưa mắt nhìn vào trong thì thấy Trầm Ninh và mấy vị lãnh đạo cục khác đang mỗi người một nơi mà ngủ. Có người nằm trên sô pha, có người nằm trên bàn.

Tùng Lệ Lệ thấy cảnh này liền nhỏ giọng nói:

- Sáng tôi đến đây cũng không thấy bọn họ. Có lẽ cả đêm không ngủ.

Dương Phàm đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, nhẹ nhàng rời đi, tiếp tục lên phòng họp cục Công an. Bên trong quả nhiên như lời Tùng Lệ Lệ nói, ở trong đó nhốt mấy chục người. Nhìn thấy một đám nam nữa kẻ đứng người ngồi. Nữ đang dựa vào lòng tên con trai mà ngủ rất ngon, Dương Phàm không khỏi phì cười thành tiếng.

Một cảnh sát trẻ tuổi trực ban vội vàng bỏ gói xôi trong tay ra, đi tới chào:

- Kính chào Bí thư Dương.

- Vất vả rồi.

Dương Phàm rất thân thiện cười cười bắt tay. Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi có chút khẩn trương, tay hơi run lên. Dương Phàm cười cười chỉ vào Đái Quân và Ngả Vân ở bên trong rồi nói:

- Đồng chí vào đưa hai người bọn họ ra, tôi ở ngoài này chờ.

Thấy Dương Phàm không hề tức giận, cảnh sát trẻ tuổi yên tâm không ít. Thực ra Dương Phàm cũng hiểu lầm. Dương Phàm đoán Đái Quân và Ngả Vân nhất định không có giấy đăng ký kết hôn mà ngủ với nhau nên người ta cho là phạm pháp mang về đồn.

Đái Quân và Ngả Vân đang mơ mơ màng ngủ bị cảnh sát trẻ tuổi đánh thức. Lại nói Đái Quân đúng là đen đủi. Trong ba lô bị cướp còn có thẻ công tác của hắn. Nếu không với thẻ công tác Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc của hắn, thì đủ để dọa một ít cảnh sát. Theo ý của Đái Quân là tìm một khách sạn tốt mà ở. Nhưng Ngả Vân lại yêu cầu ở cạnh bờ biển, vì thế hai người liền vào ở trong một khách sạn tư nhân gần bở biển. Kết quả khách sạn tư nhân này bị kiểm tra, hai người lại không lấy ra giấy đăng ký kết hôn, bị người giải lên xe. Bọn họ cũng may mắn thuộc nhóm được xử lý trước nên được người của cục Công an đưa về cục chờ xử lý. Nếu không không biết phải đợi đến bao giờ nữa.

Thấy Dương Phàm cười hì hì đứng ở góc hành lang, bên cạnh còn có một nam một nữ như cấp dưới. Đái Quân lập tức đưa tay ra ôm chặt lấy Dương Phàm.

- Bà nó chứ, cuối cùng cũng tìm được tổ chức.

Đái Quân không khỏi than thở nói một câu. Ngả Vân thấy Dương Phàm không khỏi đỏ mặt, có thể là nghĩ đến lúc trước mình đúng là điên rồi nên mới mong cùng với Dương Phàm ... chẳng qua Ngả Vân vẫn đi tới, cười cười bắt tay Dương Phàm mà nói:

- Bạn học cũ, không ngờ có thể gặp anh ở đây.

- Ha ha, anh đang làm việc ở đây mà.

Dương Phàm cười giải thích một câu. Đái Quân chậc chậc hai tiếng rồi nói:

- Thành thật khai báo một câu, bây giờ đang làm gì: Bí thư thị ủy hay là thị trưởng?

Gặp nhau ở tình huống này làm Dương Phàm cảm thấy khá thú vị, nhẹ nhàng đấm vào ngực của Đái Quân rồi nói:

- Mang theo hành lý, tôi thu xếp chỗ ở cho hai vợ chồng ông. Ăn sáng xong rồi nói.

Dứt câu Dương Phàm liền cười nói với Tùng Lệ Lệ:

- Học tỷ (bà chị khóa trên), hai người này cũng là sinh viên đại học B, làm phiền đưa đến nhà khách thị ủy. Tôi ở đây quan sát tình huống rồi sẽ về.

Tùng Lệ Lệ gật đầu mời hai người đi xuống lầu. Đái Quân thấy Dương Phàm càng lúc càng ra vẻ lãnh đạo liền không dây dưa nữa, đi xuống lầu.

Dương Phàm đi quanh nhìn một vòng, suy nghĩ một chút rồi thấy không cần quấy nhiễu giấc ngủ của đám người Trầm Ninh hay không. Dương Phàm vừa xuống lầu đến phòng trực ban thì Trương Hạc ở bên trong đi ra, cười cười chào hỏi:

- Bí thư Dương, ngài đến thật sớm, tôi vừa đi ăn sáng về.

Dương Phàm cười cười đi lên, nhỏ giọng nói:

- Thế nào, kết quả như thế nào rồi?

Trương Hạc lắc đầu cười khổ nói:

- Sao có thể nói là thành tích được cơ chứ, quá xấu hổ. Chỉ trong một đêm đã bắt được hơn 2000 người, thật đáng sợ. Vấn đề an ninh trật tự xã hội tất cả đều phải dựa vào công tác bình thường mà tiến hành. Những đợt đột kích như thế này, tôi hy vọng tương lai càng ít càng tốt.

Dương Phàm cũng cười khổ một tiếng rồi nói:

- Đúng thế, bắt, nhốt, đánh, những việc này kéo dài quá lâu rồi. Chúng ta phải chia ra và điều tra từng phần. Chẳng qua đây là vấn đề của cả xã hội, tạm thời không đến lượt chúng ta lo lắng. Chúng ta có thể làm chính là cố gắng hoàn thiện và đền bù mà thôi. Kết hợp với tình hình đặc thù ở thành phố Hải Tân chúng ta, tôi đề sẽ đề nghị bên phía chính quyền thành phố tăng cường đầu tư tài chính và nhân lực cho cục Công an thành phố. Bên phía cục Công an thành phố, anh cố gắng giúp đỡ Trầm Ninh, thông qua lần chỉnh đốn này không yêu cầu giải quyết hoàn toàn vấn đề, nhưng ít nhất cũng phải dần dần chuyển biến tốt, hoặc là duy trì trong một thời gian dài.

Trương Hạc mỉm cười nói:

- Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, tham gia rất nhiều hành động nên tôi đã tê liệt, không thể cao hứng nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status