Sỹ đồ phong lưu

Chương 623


Dương Phàm nghe xong hơi hơi suy tư một phen nói:
- Tiền Thiên Nguyên không thích hợp. Vu Thành có vị trí thứ hai trong tỉnh, anh nhắc đến anh ta lại khiến tôi có ý tưởng khác. Để Dư Siêu đi thành phố Tam Hà làm phó bí thư đi, từ bí thư Đảng ủy Công an lên làm phó bí thư, xem như đề bạt sử dụng. Bên phía Tam Hà có thể dùng làm lợi thế, trước hết cứ để lão Tiền chờ hai năm, tranh thủ tạo dựng chút chiến tích.
Nói tới đây, nội tâm Chu Tử Dương khó có thể bình tĩnh. Trong cơ quan nhà nước, người đi trà lạnh là chuyện thường xuyên gặp. Với địa vị hiện tại, Dương Phàm hoàn toàn có thể từ trên cao nhìn xuống, chờ Chu Tử Dương ngưỡng mộ và khẩn cầu, nhưng hắn không làm như vậy, mà suy xét thật sự chu toàn cho Chu Tử Dương.
- Cả đời này, có một bằng hữu như cậu, thật sự là may mắn của tôi.
Chu Tử Dương thậm chí nói hơi nghẹn ngào. Dương Phàm hơi kinh ngạc cười cười, khoát tay không nói gì. Dường như lúc này nói gì đều không thích hợp.
... ....
Quan chức làm tới cấp bộ, tự do bố trí thơi gian của mình, nếu muốn nhàn hạ cũng không phải việc gì khó. Biết được Hác Nam liên tiếp gọi người đi nói chuyện, tâm tình Đỗ Trường Phong cũng không được tốt lắm. Tuy nói rằng Đảng ủy quản nhân sự, Đỗ Trường Phong là người đứng đầu bên hành chính, quyền lực trọng tâm là trong chính vụ, nhưng hắn không phải là phó bí thư tỉnh ủy sao? Nếu ở vấn đề nhân sự không có nhiều quyền phát ngôn lắm, không thể nghi ngờ cũng là một loại biểu hiện của sự thất bại.
Trước khi hết giờ làm buổi trưa, Đỗ Trường Phong chợt máy mắt mấy lần, hơn nữa cả hai mắt đầu máy. Theo góc độ khoa học thì đây là một hiện tượng bình thường, nhưng con người ai chẳng có chút việc trái với lương tâm, Đỗ Trường Phong liền cảm thấy đó là một dấu hiệu, chỉ có điều không biết dấu hiệu này tốt hay xấu. Đúng lúc đó thư ký lỡ tay đánh rơi chén trà, ầm một tiếng khiến Đỗ Trường Phong giật mình không nhẹ.
- Sao thế? Tay chân vụng về quá!
Đỗ Trường Phong đi ra nhìn lướt qua, rất bất mãn điểm một câu. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của thư ký, trong lòng Đỗ Trường Phong lại không vui, đang định nói một hai câu thì chuông điện thoại reo vang.
- Tiếp điện thoại! Tìm tôi thì nói tôi không rảnh!
Đỗ Trường Phong hừ một tiếng, chỉ vào điện thoại trên bàn thư ký, trầm ổn xoay người trở về. Đã sắp đến giờ nghỉ buổi trưa, gần đây vẫn khá bận rộn mệt mỏi, Đỗ Trường Phong muốn nghỉ ngơi một chút.
Thư ký nhanh chóng cầm lấy điện thoại, ừ một tiếng, khẩn trương giơ tay bịt điện thoại, quay về phía Đỗ Trường Phong, hạ giọng hỏi:
- Thư ký của Phó bí thư Dương gọi điện thoại hỏi, trưa này ngài có bố trí gì không?
- Tôi đã nói… Cậu nói gì?
Đỗ Trường Phong hơi giận dữ, trước hết gầm lên một tiếng, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, hỏi một câu.
- Thư ký Lý Thắng Lợi của Dương Phàm gọi điện thoại, hỏi ngài có bận gì không, trưa nay Dương Phàm mời khách.
- Cậu dám kêu Dương Phàm sao? Phải gọi là Phó bí thư Dương.
Đỗ Trường Phong trách một câu với giọng rất không thoải mái. Tuy nhiên tâm tình y lập tức tốt lên rất nhiều, vẻ mặt cũng tươi cười nói:
- Ừ, hỏi chỗ nào, tôi sẽ đi thẳng tới.
Biểu tình biến hóa này của Đỗ Trường Phong khiến thư ký giật mình. Bởi vì theo bình thường, Chủ tịch tỉnh Đỗ tuyệt đối sẽ không xuất hiện vẻ cẩn thận như thế. Ở lâu bên cạnh lãnh đạo, thư ký ý thức được rất nhanh, sau bữa ăn trưa này, sẽ phát sinh rất nhiều biến hóa.
... ....
Lý Thắng Lợi buông điện thoại, đứng ở cửa phòng, mỉm cười báo cáo với Dương Phàm:
- Bên kia đáp ứng rất kiên quyết, Chủ tịch tỉnh Đỗ dường như cũng rất sốt ruột.
Dương Phàm liếc Lý Thắng Lợi một cái, thản nhiên nói:
- Trong lòng đều biết là được, vì sao phải nói ra?
Lý Thắng Lợi bị nói, trên mặt hơi hơi nóng lên, hiểu rằng mình muốn thể hiện một chút là tốt, nhưng phương thức không thỏa đáng.
- Cảm tạ lãnh đạo dạy bảo!
Lý Thắng Lợi lập tức bổ sung một câu.
Dương Phàm đứng lên cười nói:
- Hết giờ làm rồi!
Hai chiếc xe gần như là dừng lại ở cửa hội sở Huy Thương cùng một lúc. Thú vị chính là hai vị lãnh đạo cũng không đi chiếc xe chuyên dụng của mình, không hẹn mà cùng lựa chọn một chiếc xe nhãn hiệu bình thường, thậm chí còn là xe Trường Giang do doanh nghiệp trong tỉnh sản xuất.
- Chủ tịch tỉnh Đỗ tới thật nhanh!
Dương Phàm giành xuống xe trước, tiến lên một bước đón.
Đỗ Trường Phong thần tình mỉm cười nhiệt tình bắt tay Dương Phàm nói:
- Vẫn luôn muốn tìm cơ hội ngồi với nhau một chút, hôm nay xem như được toại nguyện.
Lời này nhiều ít hơi nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu lúc trước Dương Phàm không có vốn lớn trong tay, Đỗ Trường Phong cũng không có tâm trạng cấp bách như hiện tại. Có sự tình trong lòng mọi người đều biết rõ, tuy nhiên đều không nói ra mà thôi.
- Cũng vậy! Mời Chủ tịch tỉnh Đỗ!
Dương Phàm hơi hơi nhường bước. Đỗ Trường Phong cũng không khách khí, cất bước đi trước, lúc này mà còn khách khí đưa đưa đẩy đẩy chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân. Tiếp theo trong lúc ăn cơm mới là đi vào trọng điểm. Nếu không đủ thành ý, cũng không có ích lợi chống đỡ, sau khi cơm nước xong, hết thảy mọi việc sẽ chẳng có gì thay đổi.
Trước cửa nghênh đón tự nhiên là Tề Quốc Viễn. Lựa chọn mời khách ở đây là thể hiện sự tín nhiệm của Dương Phàm. Đối với việc này, Tề Quốc Viễn sẽ không nói gì cả mà chỉ ghi nhớ ở trong lòng, cố gắng làm mọi việc thật thỏa đáng là được.
- Tề Quốc Viễn, một ông bạn cũ. Hoàn cảnh nơi đây không tồi, tôi yên tâm thật sự.
Dương Phàm giới thiệu rất đơn giản, nhưng có thể giới thiệu như vậy, liền ý nghĩa được trọng lượng của Tề Quốc Viễn trong lòng Dương Phàm. Nếu không, Dương Phàm sẽ không nói đầy đủ họ tên, nhiều lắm chính là: "ông chủ Tề…". Nói ra tên, chính là muốn nâng Tề Quốc Viễn lên.
- Chào Chủ tịch tỉnh Đỗ, chào Phó bí thư Dương!
Tề Quốc Viễn không hề có ý cố gắng tự kéo lại gần, không kiêu ngạo không siểm nịnh mỉm cười, đưa hai người vào. Hai nữ tiếp viên xinh đẹp một trái, một phải dẫn ba người lên lầu.
Trong hội sở thoạt nhìn rất vắng lặng, không hề có chút hoạt động kinh doanh nào. Dương Phàm biết rất rõ, Tề Quốc Viễn khẳng định là cố ý ngừng kinh doanh, chuyên môn ứng phó việc mời khách hôm nay.
- Lão Tề vất vả!
Dương Phàm không làm ngơ Tề Quốc Viễn, cười nói. Tề Quốc Viễn cười cười, cũng không nói gì, thản nhiên đi theo phía sau. Đỗ Trường Phong không quá để tâm tới hoàn cảnh nơi này, tâm tư đặt cả vào bước kế tiếp.
Vào một phòng riêng bố trí lịch sự tao nhã, nữ tiếp viên xinh đẹp rót rượu xong, chủ động lui ra phía sau ba bước, đứng ở một khoảng cách khá thích hợp. Nếu người trên bàn nói nhỏ một chút, các cô đều không nghe thấy. Tề Quốc Viễn không cùng vào mà tiếp đón hai thư ký ở một căn phòng khác.
Nâng chén rượu lên, Dương Phàm cười nói:
- Chén đầu tiên này, tôi kính ngài.
Đỗ Trường Phong giơ tay nói:
- Chờ, phải có lý do gì chứ?
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Vì song thắng đi! Tôi thích song thắng!
Đỗ Trường Phong thận trọng cười cười nói:
- Song thắng, tôi cũng thích. Tuy nhiên, lúc này không cân bằng.
Hai người nói chuyện như trong sương mù, dù nữ tiếp viên phía sau nghe rõ cũng không hiểu gì cả.
- Không cân bằng thì để cho nó cân bằng lại! Chủ tịch tỉnh Đỗ có đề nghị nào hợp lý, tôi xin khiêm tốn thụ giáo.
Dương Phàm nói xong lại giơ chén rượu lên. Lúc này Đỗ Trường Phong không nói gì mà giơ chén lên uống rất thống thoái.
- Trước kia có thể có chút hiểu lầm, sau hôm nay hiểu lầm sẽ trôi qua. Cho nên, chén rượu này tôi kính ngài. Cụng ly để giải trừ hiểu lầm trước kia giữa chúng ta.
Đỗ Trường Phong nâng chén nói.
Dương Phàm mỉm cười nâng chén hưởng ứng:
- Được, lý do hay.
Lúc này nữ tiếp viên muốn lên rót rượu, Dương Phàm vung tay lên, cầm lấy bình rượu, nói với nữ tiếp viên:
- Để chúng tôi tự làm đi.
Hai nữ tiếp viên lập tức thức thời lui ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.
- Gần đây Hác Nam vẫn đang không ngừng tìm người nói chuyện, chuyện này hẳn là cậu biết chứ?
Đỗ Trường Phong cười hỏi.
Dương Phàm nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Tôi biết, Hác Nam vẫn luôn không kiên nhẫn mà.
- Cậu cũng đừng trát phấn lên mặt ông ấy như vậy. Ha ha… Ông ta đối nhân xử thế như thế nào, cậu còn rõ ràng hơn tôi nhiều. Tôi thấy đây là ông ta đang thừa dịp thắng truy kích!
Đỗ Trường Phong coi như là không nói ra hết, nếu không càng nói càng khó nghe hơn.
- Đảng ủy quản vĩ mô, đại cục không lệch khỏi quỹ đạo, vậy tính độc lập của bên ủy ban là rất cần thiết. Vì thế, Chủ tịch tỉnh Đỗ có cao kiến gì?
Dương Phàm cười hỏi lại, cũng rót đầy chén cho hai người.
- Tài chính, thuế đất, giao thông, công an, mấy bộ môn đó có thông suốt hay không, liên quan đến khả năng cầm quyền của ủy ban nhân dân tỉnh. Tôi nói vậy, Phó bí thư Dương không có gì dị nghị chứ?
Đỗ Trường Phong thu lại nụ cười trên mặt, trở nên nghiêm túc hẳn lên.
- Chủ tịch tỉnh Đỗ có kế hoạch gì tốt, không ngại thì lúc nào mọi người ngồi xuống nói chuyện chứ?
Dương Phàm cũng thu nụ cười lại, bình thản nhìn Đỗ Trường Phong.
- Phó bí thư Dương có ý tưởng gì tốt, sao không đưa ra cho mọi người thảo luận? Mọi việc chỉ cần thương lượng sẽ không khó để kết nối.
Đỗ Trường Phong mỉm cười, giơ chén rượu về phía Dương Phàm.
Dương Phàm cũng giơ chén lên nói:
- Chén này tôi phải uống!
Lần đầu tiên hai cái chén chạm vào nhau, hơi sóng ra một chút rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status