Ta không phải vịt con xấu xí

Quyển 4 - Chương 21: Chân tướng



Sau khi ăn cơm xong, hơn mười giờ rưỡi Phương Triệt tiễn Tần Mạt về phòng.

Tầm mắt hắn nhìn qua kính cửa xe, xa xa thấy bóng hình Tần Mạt biến mất sau cổng sắt cao, tay lại không nhịn được mở chiếc hộp bên cạnh, muốn lấy điếu thuốc từ bên trong.

Phương Triệt rất ít khi hút thuốc, lần đầu tiên hút thuốc là do Lei Louis. Khi đó hắn mới đến Anh, vì sớm nghĩ sẽ học xong học phần, nên mỗi ngày đều nhận đề tài của giáo sư về làm, một đêm, hắn làm đến lực sức kiệt, mới nhận điếu thuốc Lei Louis đưa qua.

Mùi nicotine làm thần kinh não đau đớn co rút, Phương Triệt khi đó nhắm mắt lại, cảm giác tim mình đang nhảy lên.

Từ từ đi xe, hắn quay đầu đến chợ trung tâm. Tay trái Phương Triệt giữ tay lái, tay phải mang cầm điếu thuốc lá, khói sương lượn lờ trong xe, hắn lại mặc kệ.

Cho đến khi tàn thuốc biến thành khói bụi vừa đủ, hắn mới nhẹ nhàng dùng gặt tàn. Sau khi hết một điếu thuốc, hắn đóng nắp gặt tàn lại, thở dài một hơi, lại nở nụ cười tự giễu.

Từ trung học đến đại học, từ trong nước đến Mĩ lại đến Anh, trước giờ hắn đã bị đủ loại người tỏ tình. Trong những người đó, hình tượng của Phương Triệt không khác gì "Hoàn mỹ, lạnh lùng, cao cao tại thượng", cộng thêm "Không gì không làm được".

Thật ra căn bản không phải như vậy, chỉ là rất nhiều người vì khoảng cách mà "Thần hóa" hắn.

Vì sao lại thích, đây là một vấn đề nan giải. Mà khi nhớ mãi không quên đã trở thành một loại thói quen, hắn chỉ dừng chân không thể tiến lên.

Trở về nhà trọ do mạng Thanh Sơn cung cấp cho hắn, Phương Triệt mở máy tính ra, lại theo thói quen ghi chép lại qua notebook:

"Ngày 20 tháng 12 năm 2009

Sau khi tôi về nước thu xếp xong mọi chuyện, việc làm đầu tiên chính là đi tìm em. Có hơi tức giận, lại có người dám dùng cách lãng mạn như thế tỏ tình với em, mà người đó lại không phải tôi. Đương nhiên,ngoài bốn chữ ‘Phượng hoàng vu phi’ này. Đây là một câu chữ vụng về tức cười, mà người đó thật to gan, lại dám nói với em ‘Phượng hoàng vu phi’?

Tôi đến kịp lúc, trong lòng thật ra có điểm đắc ý.

Thấy em không thích người ấy, tôi lại thầm cao hứng. Tâm tư của tôi quả thật là quá phận, bởi vì lại hi vọng em sẽ không thích ai, đến già, cũng chỉ chờ mình tôi. Cho dù tôi muốn dùng tình cảm chân thành để nhận được trái tim em, nhưng ít ra, em có chờ tôi?

Có người nói, nếu tốt với một người, nên buông tay để người ấy đi tìm hạnh phúc. Tôi không cao thượng như thế, tôi hi vọng trên đời này chỉ có tôi có thể mang lại hạnh phúc cho em.

Em tặng tôi một chiếc áo do em vẽ, chiếc áo bình thường lại trở thành thần kỳ dưới bàn tay em. Nhưng tôi không muốn mặc chiếc áo này, vì thật không biết thuốc màu đó sẽ giữ lại được sau bao nhiêu lần nước rửa.

Hôm nay tôi mua một chiếc vòng thủy tinh đơn giản tặng em, khi em nhận vẻ mặt có chút kỳ lạ. Tôi biết trước giờ em không đeo bất kỳ trang sức nào, nhưng càng như thế, tôi càng hi vọng em có thể đeo vòng cổ của tôi. Tôi có dụng ý khác, cho dù em không thể hiểu, nhưng chỉ cần em chịu đeo vòng cổ, tôi vẫn sẽ thầm vui mừng.

Tôi hi vọng rất nhiều, càng lúc càng tham lam."

******

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tần Mạt lại phát hiện Tiền Hiểu còn dậy sớm hơn nàng.

Hôm nay là cuối tuần, màTiền Hiểu từ trước sẽ không bao giờ dậy sớm vào cuối tuần, bình thường nàng sẽ ở nhà cả ngày hoặc là không muốn động thân đến nhà ăn cơm trưa nữa.

Trương Hinh Linh đi giày cao gót duyên dáng lượn từ phòng vệ sinh ra, liền thấy Tiền Hiểu ngồi trước máy tính đến ngẩn người, liền vỗ đầu, sợ hãi than: "Ai u, mỹ nhân ngủ của chúng ta hôm nay không ngủ nướng cơ à! Đây đúng là, mình thấy hôm nay mặt trời phải mọc đằng tây mất thôi!"

Tiền Hiểu rầu rĩ nói: "Hôm nay không có mặt trời."

Trương Hinh Linh "Hứ" một tiếng, ngón tay cốc cốc vào cửa.

"Hiểu hiểu, cậu.." Tần Mạt tiến đến bên tai nàng, "Là tên nước trong lửa làm cậu buồn sao?”

Tiền Hiểu cúi đầu: "Không."

"Vậy là chuyện gì?" Tần Mạt dịu dàng ôm nàng, cười nói: "Được rồi, cậu không muốn nói cũng không sao, nhưng đừng để vẻ mặt rầu rĩ như thế. Làm thế mặt sẽ có nếp nhăn, mau già lắm."

Tiền Hiểu dùng tay kéo hai khóe môi mình, làm mặt quỷ, nhe răng nói: "Cười."

"Quỷ cười!"Tần Mạt nhẹ gõ vào đầu nàng một cái.

"Ai da ai da, dù gì mình cũng không sao, cậu mau đi làm chuyện của cậu đi!" Tiền Hiểu đưa tay đẩy Tần Mạt ra, lại tặc lưỡi cười, "Mạt Mạt, ngày hôm qua soái ca tên Phương Triệt chính là người cậu thầm mến à? Mình thấy các cậu có hi vọng đấy, mọi người đều nói cậu là bạn gái anh ta!

Tần Mạt nhàn nhạt mà nói: "Anh ấy nói chỉ là kế tạm thời thôi."

Tiền Hiểu lại đẩy nàng: "Ai da, dù sao cậu cũng mau hẹn hò với anh ta đi, đừng quản mình, mình động kinh theo chu kỳ, xong rồi sẽ tốt thôi!"

Tần Mạt dở khóc dở cười: "Động kinh theo chu kỳ, đây là từ hình dung gì?"

"Dù sao cậu cũng đừng quản!" Tiền Hiểu một tay chống nạnh, bĩu môi.

Tần Mạt lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nàng đứng bên cạnh bàn học của mình, do dự trong chốc lát, vẫn lấy chiếc vòng thủy tinh Phương Triệt tặng đeo lên cổ. Hôm nay nàng mặc áo len tím cổ chữ V, áo khoác xám dạ gọn gàng, vòng vổ đeo lên, quấn khăn quàng trắng đen, cũng không nhìn ra đã đeo thêm trang sức.

Tiền Hiểu ngồi tại chỗ này ngẩn người, khi Tần Mạt ra đến cửa bỗng nghĩ đến Giang Viễn Hàn, liền hỏi nàng: "Hiểu Hiểu, sau đó Giang Viễn Hàn thế nào?"

Tiền Hiểu như dính lửa dưới mông, bỗng nhảy dựng lên cao.

Tần Mạt kinh ngạc, liền thấy nàng nắm đầu bứt tóc về lại vị trí, mắt đảo loạn nói: "Anh ta chẳng có chuyện gì cả, cậu không cần lo anh ta bị đả kích. Dù sao cậu cũng đi nhanh đi, bao giờ rước người kia về nhà thì mời chúng mình ăn cơm, cậu hạnh phúc rồi!”

"Có lẽ... phải rất lâu." Hai má Tần Mạt khẽ nóng lên, nàng ho nhẹ một tiếng, nghĩ hôm nay phải nắm chặt thời gian về Thiệu Thành, không dám trì hoãn nữa.

Bước nhanh ra cửa, nàng dừng chân trước cửa sắt ở ký túc xá.

"Phương Triệt? Không phải đã nói xe dừng ở bên kia sao?" Tần Mạt có điểm vui mừng nho nhỏ.

"Xe thì dừng ở bên kia, anh đi bộ lại gần đón em, nhân dịp rèn luyện thân thể." Phương Triệt lẳng lặng đứng ở chỗ này, khí chất nổi bật đưa đến không ít ánh mắt. Hắn bước lên vài bước, nhẹ nắm tay Tần Mạt, thấy nàng không có ý phản đối, khóe môi không khỏi cười khoan khoái.

Dắt tay và nắm tay là khác nhau, trước là hai tay tương hợp, sau là một tay kéo đi. Sai một chữ, lại khác nhau điểm nhỏ, đại biểu cho ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Tay Tần Mạt cũng như vóc dáng của nàng, nhỏ nhắn xinh xắn, còn mềm mại không xương.

Phương Triệt nắm tay nàng trong lòng bàn tay to của mình, rất cẩn thận cảm nhận sự khác nhau giữa mình và nàng, cảm thụ cảm giác trân quý này.

Bọn họ đi trên đường mòn, ven đường thỉnh thoảng có không ít người đi qua.

Ánh mắt Phương Triệt thỉnh thoảng rơi xuống bên cạnh, trong lòng nghĩ là: "Dù em nghĩ thế nào, tóm lại mình dắt tay em trước, người khác thấy chúng mình đi như thế, có tâm tính gì không tốt cũng sẽ tan ra.”

Nếu không phải vì muốn tỏ rõ ý, sao hắn lại đặc biệt dừng xe ở bên kia, sau đó đi bộ đến ký túc xá đón nàng?

Hai người đi trong yên lặng, cả hai đều không có ý muốn nói chuyện, trong ngày mùa đông gió lạnh thổi quanh lại không tan đi ấm áp quanh họ.

Lên xe, Phương Triệt hỏi trước: "Đi đâu ăn sáng?"

"Đến phía nam đi, bên công viên có một cửa hàng bánh, bánh bao rất thơm, mùi sữa đậu nành cũng thuần."

Đúng như Tần Mạt đã nói, bánh nóng hổi lại thơm mềm, nhân bánh bột mì ngọt, làm ấm lòng người.

Chờ khi xe đi lên đường cao tốc, Phương Triệt mới cười nói: "Xem ra em rất biết hưởng thụ cuộc sống, chỗ nào có món ngon, em đều nhớ rõ.” Tần Mạt khẽ hừ nhẹ, đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, cuộc sống chỉ có bốn chữ này, ăn ở đi lại. Êm đẹp, em đương nhiên không thể bạc đãi mình. Tóm lại không cần quá quý, nhưng cần thích hợp."

"Không sai, em rất biết hưởng thụ, ngoại trừ..." Phương Triệt mỉm cười, "không biết nấu cơm."

Tần Mạt mặt không đổi sắc, cười tít mắt lấy cớ: "Mỗi người có một chuyên môn."

Phương Triệt thở dài: "Em lại phiền toái như thế, việc nhà đều không làm, về sau ai dám sống với em?"

Tần Mạt thuận miệng phản kích nói: "Không có ư? Ngoài không biết làm cơm, rửa bát quét rác em đều luyện nhiều rồi, em sẽ không thể không sống được, anh không nhìn thấy, sao anh biết rõ em sẽ không sống được?”

Đuôi lông mày Phương Triệt hơi nhếch, cười nói: "Vậy... Nếu không ta ở cùng nhau, xem ngày hôm nay sẽ qua thế nào? Em cũng phải dùng ví dụ thực tế để chứng minh, đỡ phải nói anh kể chuyện cười." Hắn nói xong lời này, năm ngón tay ầm bánh lái trở nên trắng bệch.

"Ở chung?" Tần Mạt lại không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Ai muốn ở chung với anh? Trước giờ em không ở chung!" Đáy lòng nàng hiện lên âm u nho nhỏ——sao có thể ở chung? Từ lúc Phương Triệt nói câu "Mạt Mạt, lại đây”, Tần Mạt đã chuẩn bị muốn cùng đi một đường với hắn rồi.

Trước giờ nàng chưa từng nghiêm túc như thế, nghiêm túc muốn chấp nhận cuộc đời, sao chỉ vỉ một từ “ở chung” mà cam nguyện?

Sống đúng là một đề tài nhìn như nhẹ nhàng nhưng phải cần rất nghiêm túc, nếu may mắn tìm được một người thích hợp, đương nhiên phải vừa lòng đẹp ý cho nhau mới tốt.

Phương Triệt cười nhạt, mở nhạc nhẹ trong xe, sau đó chuyên tâm lái xe nhìn đường.

Khi đi đến quốc lộ Thiệu Thành, Tần Mạt gọi điện cho Bùi Hà trước, biết bà và Tần Bái Tường đang ở cửa hàng, liền gọi điện cho Hàn Trí Viễn.

Về chuyện báo cáo láo bệnh nặng của Hàn Dao, đêm qua Tần Mạt đã thương lượng với Hàn Trí Viễn. Lúc này nàng gọi điện, là cùng Hàn Trí Viễn định ra thời gian cụ thể.

"Phương Triệt, đợi lát nữa chúng ta dừng xe cách cửa hàng không xa, để ba em nhận điện của Hàn Trí Viễn xong, không có ý nói ra, thì em trực tiếp đi hỏi ông đáp án.” Tần Mạt dùng câu trần thuật, nhưng ngữ khí như mang ý hỏi.

"Nếu như thật sự không có manh mối, cũng không nên làm phiền các trưởng bối, vậy cũng chỉ có hỏi thẳng. Nhưng, anh cảm thấy hỏi bác gái tước thì tốt hơn."

"Em cũng cho là như thế." Tần Mạt gật đầu.

May mà kết quả lại không làm họ khó khăn, khi Tần Mạt và Phương Triệt ngồi trong xe; xa xa nhìn thấy Tần Bái Tường vội đi ra từ trong cửa hàng. Ông có chút bất an đi ra đường lớn, vừa nhìn thấy có xe taxi trống, vội vàng đón.

Kỹ thuật điều khiển của Phương Triệt rất không tồi, không xa không gần đi theo xe taxi, chạy thẳng đến phía bắc ngoại thành. Chờ đến khi xe taxi kia dừng ở con đường nhỏ phía trước, Phương Triệt mới rẽ sang một hẻm nhỏ trước mặt, để tầm mắt Tần Bái Tường không thể nhận ra.

Bọn họ xuống xe liền bước nhanh đi, chờ đến khi đi đến ngõ kia, liền thấy xe taxi đã lái đi, mà bóng lưng Tần Bái Tường ngày càng nhỏ dần trên con đường làng.

Tần Mạt thở dài nói: "Be em quả nhiên có liên lạc với chú ba, chỉ không ngờ chú ba cũng ở Thiệu thành."

"Đừng nghĩ nhiều." Phương Triệt lại dắt tay Tần Mạt, "Đi thôi, tóm lại anh đi cùng em."

Hai người đi theo Tần Bái Tường cách khoảng năm chục mét, một đường đi thẳng đến chỗ đồng ruộng. Nơi này rộng lớn, cũng không có gì che, thật ra Tần Bái Tường chỉ cần thoáng quay đầu là có thể phát hiện Tần Mạt và Phương Triệt ở phía sau, nhưng ông đi rất gấp nên không nhìn nơi khác, dáng vẻ khẩn trương vô cùng.

Chờ khi Tần Mạt và Phương Triệt đi theo Tần Bái Tường từ ngoài đồng lên một con đường đất, sau đó đi qua một mỏm núi, mới thấy ven đường có một căn nhà đơn độc.

Nhà rộng khoảng mười mét, chiều sâu bị vách núi che, khiến người ta liếc mắt một cái không thể nhìn rõ. Nhà có hai tầng, bên ngoài là tường gạch trắng, nóc nhà ngói đen, ở giữa mở ra nhà chính, cửa lớn không khóa, hiện ra một căn phòng nhà nông rất bình thường.

Phương Triệt thoáng dùng lực nắm chặt tay Tần Mạt, ra hiệu đi vào nhà chính.

Tần Mạt gật gật đầu, hai người bước chân đi vào, trong đó bên trái hiện ra một cánh cửa, mà bên trong truyền ra tiếng nói.

"A Lâm, năm đó kiên trì của các người anh đều nhìn thấy, hiện giờ cô ấy sắp đi rồi, cậu việc gì phải trốn tránh như thế, đày đọa mình cũng là đày đọa cô ấy biết không?”

Giọng người đàn ông xa lạ lại lạnh lùng như nước: “Anh hai hiểu rõ trong lòng mà, sao phải khuyên em?”

Tần Bái Tường cả giận: "Nếu cậu không phải em ruột của anh, sao anh rảnh mà đi lo cho cậu?"

"Anh hai đi đi, về sau đừng đến thăm em, em không muốn… hại anh."

Tần Bái Tường lại thở dài: "A Lâm, tội gì cậu phải như vậy? Chúng ta là anh em, là người thân trên đời này, nếu cả anh cũng trốn tránh cậu, sao cậu còn có thể sống? Cậu chịu nói chuyện này cho anh, sao không chịu nói với ba và anh cả, còn có Hàn Dao? Anh không trốn tránh cậu, chẳng lẽ họ lại thế?”

"Những lời này, anh đã khuyên em gần mười chín năm rồi." Tần Bái Lâm dùng giọng cực lạnh kể, "Không phải em sợ mọi người kỳ thị, là em sợ sẽ hại mọi người.”

Tần Bái Tường cao giọng, rõ ràng là phẫn nộ: "Được! Anh biết, năm đó không phải là cậu muốn anh giúp cậu chăm sóc Hàn Dao và Mạt Mạt, là cậu quyết định ngay cả anh cậu cũng định giấu! Trong đầu cậu, không tin chúng tôi sao?”

"Anh hai, là em có lỗi với mọi người."

Tần Bái Tường giận dữ, lại cười to: "Ha ha! Cậu xin lỗi chúng tôi? Ai đáng đây?" Giọng ông dần nghẹn ngào, "A Lâm, sao mệnh cậu lại khổ như thế? Là ông trời cố tình chọc ghẹo gia đình chúng ta, để dòng máu của cậu bị lây bệnh, bệnh này…”

"Đừng nói nữa anh hai." Tần Bái Lâm thản nhiên nói: "Anh mau về đi, em sẽ xem lại."

Giọng hai người rất thấp, Tần Mạt và Phương Triệt đứng ở nhà chính, có lúc nghe không rõ, bỗng nghe thấy tiếng đồ va chạm.

Sau đó Tần Bái Lâm kinh hoảng hô to: "Anh hai! Anh mau tránh xa em ra!"

Tần Mạt vọt vào phòng, liền nhìn thấy có một người ngồi trên xe lăn, đang tự lăn bánh lui về phía sau, mà Tần Bái Tường nâng một tay lên, đứng ngẩn ra trong phòng.

Ông vừa xoay đầu, nhìn thấy trước sau là Tần Mạt và Phương Triệt, gương mặt bỗng hiện lên vẻ hoảng sợ.

Người trên xe lăn cũng quay đầu, sắc mặt ông trắng bệch, tầm mắt rơi xuống gương mặt Tần Mạt liền hiện vẻ giằng co, chỉ tạo ra một mảnh mê mang và ôn nhu.

Nhất thời yên tĩnh, cả phòng đô chỉ có trầm mặc và

Tần Mạt bước chân, muốn lại gần người trên xe lăn kia.

"Mạt Mạt!" Tần Bái Tường bỗng hét lớn, "Ra! Mau đi ra!"

Tần Bái Lâm hiện lên hoảng loạn trên mặt, vừa quay đầu, vừa đẩy xe lăn đi vào góc.

Tần Mạt lui về phía sau vài bước, kéo Phương Triệt cùng đứng cạnh cửa, sau đó không nói chuyện, chỉ đem ánh mắt quét qua cha nuôi và cha đẻ.

"Ra!" Sắc mặt Tần Bái Tường nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Mạt Mạt, con không nghe lời ba sao?"

Tần Mạt lại chú ý, Tần Bái Lâm không ngừng run tay.

"Ai cho con một lời giải thích, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tần Mạt thu ánh mắt về, mí mắt nhắm lại, bình tĩnh hỏi.

"Mạt Mạt…" Tần Bái Tường lúng túng, không thể nào mở miệng.

Trong không khí lại tràn ngập trầm mặc, sau hồi lâu, Tần Bái Lâm nhắm mắt lại, dùng giọng cực bình thản nói: "Ta là cha đẻ của con, ta đã bị mắc Acquired Immune Deficiency Syndrome." Sau khi ông nói xong, sắc mặt lại tái nhợt một phần, trắng đến xanh đen lại.

Phương Triệt tiến lên từng bước, nắm tay Tần Mạt cùng đứng cạnh nàng.

Tần Mạt nhất thời không phản ứng kịp, nàng tổ hợp lại vài từ tiếng Anh kia trong đầu, mới hốt hoảng nghĩ ra, trước đó không lâu trong trường từng có đợt tuyên truyền.

Acquired Immune Deficiency Syndrome (Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải), toàn thế giới còn gọi là AIDS!

Tần Bái Tường run rẩy giải thích: "Hồi năm 90, vì ăn không có quy luật lâu dài, bị chảy máu dạ dày nghiêm trọng. Nó đến một bệnh viện tỉnh khám gấp, bác sĩ truyền máu cho nó, trong máu có độc, kết quả là… mắc bệnh truyền nhiễm…”

"Mau đi ra đi!" Tần Bái Lâm nói bình thản nhưng lại như gặm nhấp lòng người: “Đến Anh thăm mẹ con, giờ bà ấy không còn nhiều thời gian nữa, chắc là muốn gặp con.”

Khóe môi Tần Mạt khẽ hướng lên trên, ngược lại lại bước vào trong phòng. Phương Triệt nắm tay nàng, bước đi cùng nàng.

"Ba." Nàng chăm chú nhìn Tần Bái Lâm, ánh mắt nhu hòa, "Con muốn gọi ba như thế, tuy trước khi gặp ba, con có rất nhiều suy đoán ác độc về ba.”

Tần Bái Lâm khẽ gật đầu, không nói chuyện.

"Sinh lão bệnh tử, chúng ta không thể chạy thoát." Tần Mạt từ từ nói: "Lúc trước ba nắm tay mẹ, từ Bắc Kinh về quê, có từng nghĩ đến, dù mẹ gặp cảnh khó khăn thế nào, ba cũng ở bên cạnh mẹ, không bỏ đi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status