Ta không phải vịt con xấu xí

Quyển 4 - Chương 54: Sung sướng



Nói là hội bạn bè, thật ra tham gia họp lớp cũng không nhiều, chỉ có vài người đặc biệt thân mới tham dự.

Sau khi ăn lẩu xong, bọn họ liền đi dọc theo đường cầu học.

Một đoàn người trẻ tuổi không kiêng nể gì đi theo đường cái, tiếng huyên náo, không khí nhiệt tình, còn hoa chân múa tay.

Lỗ Tùng cười hắc hắc nói: "Đây có phải là hành động nghệ thuật không?" Lữ Lâm mặt xịu xuống ôm lấy đầu, nói: "Chúng ta không đến mức ấy chứ? Có phải nên rút về hay không?" "Mình thấy, người diễu phố thị chúng như chúng ta cũng không ít.” Vệ Hải đặc biệt lại gần Trần Yến San, nói xong còn nháy mắt với nàng.

"Diễu phố thị chúng?" Lỗ Tùng cười ha ha, "Vệ Hải, tên nhóc này, có mà vào tù mục xương? Còn diễu phố thị chúng, chúng ta không thảm như vậy chứ!" Trong giây lát, hắn lại cảm thấy vui: "Hắc hắc, Vệ Hải, muốn bơi thì cậu bơi đi, đây gọi là đạp thanh!" Tần Mạt bỗng quay đầu, dùng vẻ mặt bi kịch nhìn Lỗ Tùng.

Lỗ Tùng bị nàng nhìn nên tâm lý có điểm sợ hãi, bờ vai run run, ho khan nói: "Chị cả, chị, vẻ mặt này của chị là ý gì? Sao em lại thấy khủng bố, chị đừng dọa người chứ." "Ai, chỉ nghĩ đến thành quả từ điển năm đó của cậu.” Tần Mạt mở trừng hai mắt, "Hạt thông, hàm ý đạp thanh, cậu có nhớ gì không?" Lỗ Tùng thả lỏng một hơi, da mặt rất dầy nói: "Hắc hắc, chị cả, chị lạc hậu quá.

Bây giờ đang thịnh hành vô văn hóa chị biết không? Có văn hóa chính là phần tử khủng bố, như em đây, không hiểu gì, chính là thật thà phúc hậu!" "Đạp thanh không phải là về cùng ngoại ô sao.” Trần Yến San nghiêng mặt, "Hạt thông, tớ thật coi thường cậu, cậu có phải học Trung văn không đấy." Vẻ mặt Lỗ Tùng ủy khuất: "Tớ làm sao? Cũng không phải tớ muốn học Trung văn, tại điểm không đủ, trường dược gì đó, lại đưa tớ đến hệ Trung văn đấy chứ! Ai, đầu năm nay, người trong giang hồ phiêu bạt, thân bất do kỷ a!" Hắn nói lời này còn nháy mắt mấy cái, ngữ khí này vẻ mặt này, đã buồn cười còn buồn cười hơn.

Nhất thời lại dẫn đến một mảng cười, mọi người cầm tay nhau thành một đoàn, lảo đảo.

Tần Mạt cười đến nghiêng về sau, Phương Triệt giữ eo đỡ lấy nàng, ghé vào tai nàng cười khẽ nó: “Anh thấy hạt thông hiểu đạp thanh là ý gì, đây là cậu ta cố ý muốn trêu em thôi.” "Sao anh biết?" Tần Mạt dựa đầu ra sau, khi nói hơi thở không chú ý lại lướt qua cổ Phương Triệt.

Hắn cúi đầu cười cười nói: “Cậu ta muốn thấy em, không cho vài câu giáo huấn, thì cả người cậu ta không thoải mái.

May mà anh đã tiên hạ thủ vi cường, suy nghĩ của tên tiểu tử này rõ ràng là có điểm tâm ý.” "Sao lại có thể?" Tần Mạt cầm lấy vạt áo hắn, đứng thẳng người, "Nếu thật là như vậy, sao anh còn nói với em?" Phương Triệt liền dắt tay nàng, lại cúi người đến bên tai nàng nói: "Dù sao anh đã tiên hạ thủ vi cường.

Tên nhóc này căn bản không có cơ hội cạnh tranh, cậu ta dù có cách nghĩ như thế, bây giờ cũng sẽ bị bóp chết từ lúc mới hình thành, ngay cả chính cậu ta cũng không phát hiện ra, Mạt Mạt, anh rất hài lòng.” Tần Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi gì, nhưng lông mày lại nhếch lên, ánh mắt long lanh, quả nhiên dáng vẻ rất được.

Một đoàn người đi trên đường, cười đùa cũng thành đoàn, bọn họ nhìn nhau cười, lại tạo ra sức sống tươi trẻ.

Đi lại, cảm giác độc hành và có bạn hoàn toàn khác nhau, hơn nữa họ đều là bạn học cũ, ý chí hăng hái này thật giống như Trường Giang và Hoàng Hà dậy sóng hội tụ, như là có thể dùng tiếng hát vang, phá vỡ bất lỳ gông cùm xiềng xích, ràng buộc hiện thực nào.

Bọn họ đi trên đường, đưa đến không ít ánh mắt.

Da mặt những tên nhóc này, còn dày hơn tường thành, phàm là có người liếc mắt thời gian dài, Lỗ Tùng sẽ huýt gió, huýt sáo, mà Tô Đông Cường lại thét chói tai những âm kỳ quái.

Không khí bị mọi người cảm nhiễm, Trần Yến San nhân lúc hỗn loạn, bỗng cắn răng một cái, đưa tay tóm tay áo Vệ Hải, kéo hắn đến bên cạnh mình.

"A Hải, cậu có không?" Vệ Hải lẳng lặng hỏi lại: "Nghĩ gì?" Trần Yến San bực tức vì tốn hơi thừa lời, nhưng ánh mắt nghẹn lại, nhìn thấy dáng vẻ Tần Mạt cùng Phương Triệt ấm áp hạnh phúc, xúc động trong đầu lại bị kích thích.

"Em nói là," nàng nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ là nói từng chữ một, "Nếu, bây, giờ, anh, dám, thổ lộ ở giữa đường với em, em chấp nhận anh!” Vệ Hải tiếp tục ngẩn người, trong giây lát, hắn lại không chắc chắn hỏi: "San San… San San, em vừa nói gì?" Trần Yến San giận đến hung hăng giẫm vào mũi chân của hắn, cả giận nói: “Tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai!” "Dám đảm đương không?" Vệ Hải thì thào nói nhỏ, trước mặt Trần Yến San lại nói thành lời nói mơ màng, hắn bỗng vui mừng: “San San, là em nói…” "Tôi chẳng nói gì cả!" Trần Yến San dậm chân, hất tay hắn ra đi lên đoàn người phía trước.

Mọi người vốn đi cùng nhau, bây giờ Trần Yến San bỗng đi lên trước, mọi người dừng chân một chút, kinh ngạc nhìn nàng, cũng không biết là ý gì.

Tần Mạt đang nói cười với Lữ Lâm, nghe nàng dùng đủ loại giọng điệu để nói: "Ký túc xá của chúng mình không cho nuôi thú cưng." "Ai da, mỗi lần dì quản lý kiểm tra phòng, mình lại phải đưa bi bô nhà mình nấp đi, cậu không biết đâu bi bô nhà mình luyện thành chiêu rồi, khi không có mình ở đó, nó cũng trốn lũ mèo.

“Bi bô nhà cậu là mèo, nó trốn mèo?” Tần Mạt không nhịn được cười đến đau bụng.

Lữ Lâm phất phất tay nói: "Dù sao, trước mặt dì quản lý, quản lý chính là mèo, bi bô nhà mình chính là con chuột." Tần Mạt "..." Lúc này Trần Yến San chạy đến trước mặt, Lữ Lâm mở to hai mắt, giọng điệu bỗng căng thẳng: "San San hành động rồi!" Liền thấy Vệ Hải cũng phóng ra từ trong đám người, chạy nhanh đến trước mặt Trần Yến San, quay người dùng hai cánh tay chặn nàng lại nói: "San San, chờ đã, anh có lời muốn nói." Những ánh mắt không hiểu dừng trên người họ, những người trẻ tuổi đi cùng thấp giọng, bàn luận nổ ra, phần lớn đều nhạy cảm, lập tức liền ồn lên.

Lỗ Tùng lại lẻn đến bên cạnh Lữ Lâm, nói thầm: "Chúng ta đều là những người trong sáng." Lữ Lâm nghiêng đầu, nhìn nhau cùng cười, chợt cảm thấy lòng có ưu tư.

"Anh muốn nói cái gì?" Trần Yến San lạnh lùng, nhưng bước chân cũng ngừng lại.

"Anh, anh, anh..." Liên tiếp nói ba chữ "anh", Vệ Hải nghẹn giọng, đầu lưỡi lại như bị rút, chỉ có thể vội vàng, lại không nói được thành lời.

Trần Yến San càng tức: "Không nói thì tôi đi!" Nàng sắp sửa đi, Vệ Hải bỗng tiến tới một bước giữ chặt nàng lại, giọng lộ vẻ kích động, giống như nã pháo hàng loạt: "Anhhích em San San! Anh cũng đặc biệt muốn nắm tay em, anh..." Môi hắn khẽ đóng, vốn muốn nói những lời tâm tình lãng mạn, lại không thể nói ra, trong đầu có vô số lời nói bay qua, lại không phải quá buồn nôn thì là quá khô cứng, hắn nghĩ nghĩ, lại không nói gì thành lời.

Trần Yến San đã cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt như mừng như giận.

Mọi người ồn ào: "Đồng ý! Đồng ý!" "San San?" Vệ Hải mắt nhìn vẻ mặt Trần Yến San gần như ngầm đồng ý, trong lòng vui sướng muốn điên.

Hai tay hắn nắm thành quyền, muốn làm điều gì đó, lại cảm thấy chân tay luống cuống.

Mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ lại ngốc nghếch, hắn lại bỗng xoay người vọt vào cửa hàng bên cạnh.

Đó là một cửa hàng văn phòng phẩm, Vệ Hải chạy một vòng qua quầy thủy tinh, thật sự xem không ra món đồ gì sẽ giúp hắn tỏ tình thành công, trong ngày mùa đông mồ hôi lạnh lại ứa ra trên trán.

Chủ quầy trung niên có điểm hứng thú, liền cười nói: “Chàng trai, cháu muốn tỏ tình à, hay là ta tiến cử cho cháu vài món, thế nào?” Vào cửa hàng văn phòng phẩm thì có thể mua được đồ gì để tỏ tình? Vệ Hải bị bà hỏi câu này, đầu óc càng rối bời, chỉ gật đầ liên tục u: "Bác mau nói đi." “Đây, cháu cầm sổ ghi chép này cho cô ấy, cháu nhìn thấy hình trái tim trên bìa không, cháu giao trái tim của cháu ra, để cô ấy viết lên đó.” Bà chủ quán cười tít mắt đặt sổ lên quầy, “"Thế nào? Chủ ý này không tệ "Vậy cháu còn phải mua bút." Vệ Hải xoa tay, lấy một chiêc bút màu xanh nhạt trên giá bút, sau đó lấy hai mươi đồng từ trong túi ra, để lên quầy, rồi cầm vở chạy thẳng ra ngoài.

"San San!" Hắn thở một hơi, cũng không nhìn rõ nét mặt Trần Yến San nét đầy kinh ngạc và bực tức, nhìn quyển sổ trên tay hắn, một bên hắn lại lớn tiếng nói như lời kịch: “San San, về sau trái tim anh ở trên tay em, em muốn viết thế nào thì viết như thế!” Trần Yến San đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng không biết nên giận hay nên thẹn, miệng nhỏ hơi đổi, hừ nói: “Cuốn vở này biểu đạt trái tim anh? Trái tim anh cũng quá yếu đuối rồi, em dùng lực một cái là có thể xé nát nó?” "Anh..." Vệ Hải há miệng thở dốc.

"Dù xử lý thế nào cũng là chuyện của em, không cho phép anh được nói.” Trần Yến San nhét vở và bút vào túi mình, ngay sau đó Vệ Hải phóng đến, cầm lấy tay nàng, vui rạo rực mà nói: "Để anh xách túi giúp em?" Lỗ Tùng hoan hô ở phía sau, vỗ tay mở màn.

Tiếng vỗ tay rất nhanh đã tập trung lại, lại có người hô: "Mời khách mời khách! Vệ Hải mời khách!" Tần Mạt mặc Phương Triệt cầm chặt tay nàng, môi nàng mang theo nụ cười, chợt nghe Phương Triệt thấp giọng nói: "Em tặng anh tượng đất kia, lúc nào có thể mở?” "Ừ?" Tần Mạt nhảy dựng trong lòngg, mơ hồ đoán được Phương Triệt đã thấy lúc đó.

Cúi đầu nghĩ nghĩ, nàng liền cười hỏi: "Khi anh trở về học xoPhương Triệt nắm tay nàng tay, căng thẳng, ngừng lại hồi lâu mới trả lời: "Chờ lần này làm xong việc, cuối năm học, cùng lắm một năm nữa anh sẽ tốt nghiệp.” "Không phải bốn năm sao?" Tần Mạt nghi ngờ.

"Anh có thể hoàn thành học phần trước thời gian." "Vậy..." nàng cười một tiếng, "Chờ anh tốt nghiệp trở về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status