Ta là chí tôn

Chương 1015: Lạc Nguyệt dạy đệ tử


Từ trong rừng cây, vang lên từng tiếng hít khí lạnh.

Sau lưng cũng vang động, từng tiếng oa oa nôn mửa, liên tiếp không ngừng.

Những người phát ra tiếng hít khí lạnh, đương nhiên là đám môn phái kia: Không phải chúng ta tới đây để nắn hồng mềm sao a? Giờ sao lại như đá phải tấm sắt cứng rồi? Cứu mạng a!

Mà những thanh âm nôn mửa, tự nhiên chính là mười vị đệ tử của Khổng Lạc Nguyệt.

Chúng đệ tử dù có thiên tư hơn người, tâm tính kiên nghị, nhưng thực tế bón nó vẫn chỉ là một đám nhỏ, tâm tư tinh khiết không hiểu thế sự, trước đó còn chưa từng gặp qua giang hồ chém giết, chớ nói chi là cảnh tượng đao đao thấy máu, động chút là tuyệt mệnh huyết tinh như thế?

Huyết sắc bắn lên khăp nơi, máu me đầm đìa, tinh phong cuồn cuộn, ai có thể chịu được?!

Đám thiếu nam thiếu nữ cùng biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu, không ai ngoại lệ.

Hóa ra, sư tôn nói mang bọn nó đến xem giang hồ, chính là đến xem giết chóc?

Trực tiếp đối mặt với huyết tinh, động một chút chính là sinh tử?!

- Quy củ giang hồ, kẻ thắng làm vua!

Khổng Lạc Nguyệt âm trầm, Ám Hồn Thứ trong tay lấp lóe u quang, thản nhiên nói:

- Hắc Hổ môn tới đây khiêu chiến, đã bị ta chém tận giết tuyệt, ân oán cũng tự chấm dứt, các đồ nhi, đi thu đầu bọn hắn lại cho ta!

Nghe lời nói ấy, đám thiếu niên thiếu nữ lập tức ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn cứ thế đứng yên tại chỗ.

Còn muốn chặt đầu người thu lại?!

Tàn nhẫn như vậy? Không thể nương tay chút hay sao?

- Ta đếm đến mười, ai không làm được, từ này trục xuất khỏi Cửu Tôn phủ!

Khổng Lạc Nguyệt thản nhiên đếm:

- Một, hai, ba, bốn…

Không chút do dự đếm nhanh, không chút nhân nhượng.

Mười tên đệ tử vẫn kinh ngạc, nhưng từ đáy lòng như xẹt qua một đạo thiểm điện, nào kịp nghĩ tỉ mỉ gì, ngao lên một tiếng, như ào ra như ong vỡ tổ.

Trong núi rừng, có người nghiêm nghị nói:

- Ân oán giang hồ, đến chết là hết, cần gì vũ nhục thi thể người khác? Khổng Lạc Nguyệt, ngươi chớ có quá phận!

Sắc mặt Khổng Lạc Nguyệt vẫn âm tình bất động, chỉ không ngừng đếm:

- … năm, sáu, bảy, tám, chín… mười! Dừng lại!

Cho đến khi Khổng Lạc Nguyệt nói đến dừng lại, tiểu nha đầu chậm nhất cũng đã kịp chặt cổ một bộ thi thể Hắc Hổ môn trên mặt đất, mang theo đầu người đứng dậy, gương mặt thanh tú đã sớm trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, chỉ có trong tay vẫn nắm chặt lấy một cái đầu, đón gió lay động, không hề buông lỏng.

Nắm rất chắc.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn run run, tựa như lúc nào cũng có thể oa oa bật khóc.

Ánh mắt sắc bén như ưng của Khổng Lạc Nguyệt rơi vào trên mặt tiểu nha đầu, nửa ngày không nói một lời.

Ngoại trừ tiểu nha đầu này, chín người khác cũng đều đã nắm theo đầu người, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, tình huống cũng không tốt hơn tiểu nha đầu kia là bao.

Tiểu nha đầu cầm theo đầu người, toàn thân run rẩy, đột nhiên nhanh chân chạy tới, run giọng kêu lên:

- Sư phụ, con… con không quá thời gian a…

Sắc mặt Khổng Lạc Nguyệt lạnh như thép nguội, không chút biến sắc, vẫn không nói gì.

Tiểu nha đầu liều mạng chạy tới, đi tới bên người Khổng Lạc Nguyệt, đột nhiên một đạo hàn quang xuất hiện

Một thanh loan đao yểm nguyệt đột nhiên xuất hiện giữa không trung, hướng thẳng tới cái cố nhỏ nhắn của nha đầu, sát cơ tử ý ngập bốn phía.

Khổng Lạc Nguyệt chỉ lạnh lùng quan sát, vẫn không chút nhúc nhích.

Lúc này, tiểu nha đầu đã sắp chạy đến sau lưng Khổng Lạc Nguyệt, nhưng mà chỉ một khoảng cách nhỏ nhoi ấy, thanh phi nhận từ sâu trong rừng bắn ra, đã chớp lấy khoảng cách này, cường thế đột kích.

Bình tĩnh mà xem xét, lần tập kích này dù đủ bất ngờ, hoàn toàn ngoài ý liệu, nhưng lấy tu vi thực lực của Khổng Lạc Nguyệt hiện tại, chỉ cần phất tay cũng có thể ngăn lại, nhưng hắn vẫn lạnh lùng đứng đó, không nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn phi nhận chém xuống!

Mắt thấy bước chân tiểu nha đầu không chút ngừng lại, sắp mất mạng dưới phi đao.

Khổng Lạc Nguyệt vẫn không chút biến sắc.

Coong!

Một tiếng kim loại va chạm vang lên vang dội, trong lúc cực kỳ nguy cấp, một thanh kiếm đã cản lại phi đao đoạt mệnh.

Tiếp đó là một tiếng kêu thảm vang lên.

Là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi trong số đệ tử hộ tống theo Khổng Lạc Nguyệt bước ra, dùng kiếm trong tay cản lại phi đao đột kích, cứu tiểu nha đầu một mạng nhỏ, nhưng dù hắn cứu được nha đầu kia, bản thân cũng không tránh khỏi bị khí kình cường đại của phi đao phản phệ, không những trường kiếm trong tay bị đánh nát vụn, mà còn thuận thế xâm nhập thân thể nó, đánh vào trong ngũ tạng.

Thiếu niên kêu thảm một tiếng, thân thể không nhịn được mà run rẩy, oa oa oa không ngừng nôn ra máu tươi, tiếp đó lập tức ngã xuống.

- Bạch sư huynh!

Thân thể nhỏ của tiểu nha đầu run lên, trong mắt hiện lên thần sắc không thể tin được, đột nhiên quát to một tiếng, nước mắt cuồn cuộn rơi.

Ngay khi thiếu niên kia ngã xuống, Khổng Lạc Nguyệt mới vươn tay nắm lại.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chúng đệ tử, thản nhiên nói:

- Không đành lòng? Vậy các ngươi có nhẫn tâm, nhìn huynh đệ mình bị người ta một đao chém giết hay không?

Tám đệ tử còn lại cùng đỏ mặt, không chỉ xấu hổ mà còn là thẹn.

Thanh âm Khổng Lạc Nguyệt vẫn âm u lạnh lẽo, vang vọng bên tai mười người:

- Đây, chính là giang hồ!

- Ngươi không chết, chính là ta chết!

- Địch không chết, chính là các ngươi chết!

Kế Linh Tê vịn thiếu niên đã bất tỉnh kia, thản nhiên nói:

- Thu đội!

Chín đệ tử còn lại cùng run lên, không thể tin nổi mà ngẩng đầu, nhìn Khổng Lạc Nguyệt, có mấy người khàn giọng hét lên:

- Sư tôn!

Đối phương xuất thủ đánh lén tiểu sư muội, dẫn đến sư huynh phải trọng thương, sinh tử chưa biết, thế mà sư tôn lại muốn thu binh như chẳng quan tâm?

Khổng Lạc Nguyệt lạnh lùng nói:

- Muốn báo thù? Còn chưa tới phiên các ngươi. Biểu hiện vừa rồi của các ngươi quá kém cỏi, môn phái gọi chúng ta trở về. Chuyện kế tiếp, không phải chuyện của chúng ta.

- Hiện tại biết uất ức rồi? Tất cả cùng ta trở về! Hay là muốn ta nói lại?

Khổng Lạc Nguyệt ôm lấy đệ tử bị thương kia, vừa vô tình gọi chín đệ tử còn lại trở về.

Tiểu nha đầu cuối cùng đã sớm giàn giụa nước mắt, bước lên mấy bước:

- Sư tôn, Bạch sư huynh thế nào rồi?

Khổng Lạc Nguyệt hờ hững nói:

- Thế nào thì thế nào? Nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, sư huynh ngươi đã không cần ngươi hỏi thế nào? Nói chuyện lảm nhảm vô bổ thì có tác dụng gì?!

Hắn nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu, thanh âm như băng tuyết:

- Sau này nếu không muốn hỏi huynh đệ thế nào, vậy nhớ phải sớm chặt đầu địch nhân xuống! Nhớ chưa!

Tiểu nha đầu chấn động:

- Con nhớ kỹ, sư tôn!

- Hừ, trở về!

- Sư tôn, chúng con muốn báo thù!

- Các ngươi đã tự đánh mất tư cách báo thù!

Khổng Lạc Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Việc các ngươi phải làm, chính là trở về cùng ta, mà không phải là nói nhảm ở đây.

Cửa lớn Cửu Tôn phủ, thanh âm Thạch Bất Giai đã truyền tới:

- Ai muốn khiêu chiến Cửu Tôn phủ? Là ai làm sư chất ta bị thương? Cút ra đây nhận lấy cái chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status