Ta là chí tôn

Chương 1028: Thu hoạch lớn


Ngay xế chiều hôm đó.

Đoàn người Thiên Hạ thương minh rời khỏi Cửu Tôn phủ.

Đến lúc phân biệt, Vân Dương mới thấp giọng nhắc nhở:

- Tiếu minh chủ, chuyện hợp tác giữa quý minh cùng bản phủ, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài a.

Thần quang trong mắt Tiêu Vô Ý lóe lên:

- Huynh đệ yên tâm, chuyện này bổn minh nhất định nghiêm ngặt giữ bí mật.

Vân Dương nói:

- Ý của ta là… lần tới thương minh tới đây, tốt nhất là nên cố định trong số người này. Phải biết… mấy lần này, người tới đây đã nhiều lắm rồi… tiểu đệ có chút lo lắng, thương minh có thực lực thì không sao, nhưng Cửu Tôn phủ mới sáng lập, ngay cả hạ phẩm Thiên Vận kỳ còn chưa có đâu…

Tiêu Vô Ý trịnh trọng gật đầu.

Lo lắng của Vân Dương, kỳ thực cũng chính là lo lắng của Tiêu Vô Ý!

Hắn hít một hơi thật sâu, lần nữa trịnh trọng đáp lại:

- Huynh đệ yên tâm! Việc này, tất cả để ta lo!

Nhìn đám người Thiên Hạ thương minh lưu luyến không rời mà phải nhanh chóng rời đi, Vân Dương rốt cục thở dài một hơi.

Vừa trở lại sơn một, lập tức không đợi được nữa mà lập tức tiến vào không gian thần thức:

- Lục Lục, lần này thu hoạch thế nào?

“Ấy da da nha nha nha…”

Lục Lục hưng phấn đến mức không thể tự kiềm.

Lần này thu hoạch thế nào?

Còn cần phải hỏi sao?

Nhiều thiên tài địa bảo như vậy, trực tiếp khiến lá của Lục Lục đậm lên gấp đôi, hơn nữa, dướ mỗi một phiến dá, đều đang sinh sôi ngó sen cỡ ngón tay.

Rõ ràng là dấu hiệu sinh trưởng sau khi được đại bổ a!

Lục Lục vui vẻ giới thiệu một phen, Vân Dương nghe nói liền lập tức kinh hỷ.

Chỉ cần ngó sen tiếp tục sinh trưởng, trưởng thành tới lớn cơ bàn tay, độ dày phiến là cũng đạt tới mức nhất định, như vậy liền có nghĩa lá của Lục Lục đã đạt tới mức trưởng thành. Chân chính đến lúc đó, uy năng của Lục Lục có thể thả ra, liền không chỉ vẻn vẹn hạn chế tại Sinh Linh chi khí, Đại Đạo chi khí… mà dù là Hồng Mông Tử Khí mấy tháng khó sinh một đạo cũng lập trức trở nên dễ như trở bàn tay…

Đến lúc đó, một ngày cũng có thể sinh trưởng mấy trăm đạo Hồng Mông Tử Khí!

Với trạng thái này, nếu còn tăng trưởng thêm phiến lá mới, như vậy sẽ càng thêm khủng bố.

Đúng vậy, khoa trương như thế, nghe mà rợn người!

Thậm chí đó còn chưa phải cực hạn, theo tu vi của Vân Dương không ngừng tăng lên, nhân quả chi khí thu được càng nhiều, chờ Lục Lục sinh trưởng tới phiến lá thứ tám, mà tám lá đều trưởng thành tới mức hoàn mỹ, không gian thần thức của hắn thậm chí còn có thể lột xác, biến thành Hồng Mông không gian!

Biến hậu thiên thành tiên thiên Hồng Môn không gian!

Trái tim Vân Dương lập tức bị tương lai tươi đẹp đập choáng!

Đợi đến khi hơi hạ nhiệt, lại cẩn thận xem xét, mới phát hiện thu hoạch lần này của hắn tuyệt không chỉ dừng lại ở đây, kinh hỷ lần lượt đến, đã không phải là vượt qua mong muốn nữa, mà trực tiếp biến thành vượt qua tưởng tượng.

Lục Lục đại triển thần uy, nhanh chóng phân giải dược tính đặc tính của thiên tài địa bảo mới thu được, sớm đã phân giải ra một bộ phận hạt giống, trồng trong không gian thần thức, trong không gian thần thức hiện giờ, trải rộng một mảnh lại một mảnh dược điền…

Thần thức Vân Dương đi qua, mười mấy khối dược điền xanh mơn mởn, mầm non mang theo sinh mệnh thịnh vượng, tuy nói là mầm non, nhưng mọc rất nhanh, tốc độ sinh trưởng có thể dùng mắt thường quan sát.

Phương xa, từng mảnh đất trống vuôn vức, cơ hồ cách một khoảng lại có một gốc chồi non “Piu” một tiếng chui ra ngoài, gật gù đắc ý, sinh cơ dạt dào.

Hoàn toàn không cần lo chuyện mầm non mới sinh sẽ đấu đá tranh đoạt chất dinh dưỡng, bởi vì khoảng cách từng gốc đều bằng nhau, đoán chừng xem như có dùng thước để đo đạc, cũng không có nửa điểm sai sót.

Trong không gian thần thức, trồng tới trên trăm loại linh dược, mỗi loại đều là thứ bên ngoài khó tìm, mặc dù hiện tại mới chỉ là mầm non, còn chưa thể sử dụng, nhưng Vân Dương tin tưởng, chỉ cần có Lục Lục bồi dưỡng, những linh dược này có thể trưởng thành rất nhanh, thời gian cần chờ, tuyệt không phải xa.

Vân Dương nhìn từng chút một, đảo mắt tít qua ngoài rìa, phát hiện nơi đó có một gốc linh dược dạng dây leo, lúc này đã leo lên tràn ra không dưới vài chục trượng, trên dây lấm ta lấm tấm lá cây.

Đó là Thiên Miên Thụ Đằng, linh dược đặc dị mà Lục Lục đã tốn rất nhiều công sức mới cứu được.

Chính là thứ được phân giải ra từ xích sắt khóa Đổng Tề Thiên.

Mắt thấy Vân Dương chú ý Thiên Miên Thụ Đằng, Lục Lục đắc ý “Ấy da da” một trận.

Dây leo lảo đảo chỉ trỏ, chỉ vào từng mảnh dược điền, dường như cảm thấy rất thành tựu! Ý rất rõ ràng: Những thứ này, chỉ cần có ta ở đây, tất cả đều không có vấn đề gì, đều sẽ rất nhanh rất nhanh!

Sau một hồi hân hoan, Vân Dương không nhịn được lại cười, lại nhìn số linh dược mà hắn thu được từ trước tới nay, đã phần đã sớm hồi phục nguyên khí từ lâu, sinh cơ bừng bừng, chỉ có mười mấy gốc vừa đến, có vẻ hơi uể oải.

Bi thương nhất đương nhiên là Ngọc Tuyết Linh Sâm mười lăm vạn năm tuổi mới đến, đại khái là do bị rút mất Sinh Mệnh Bản Nguyên, nhìn qua thực sự đau lòng, một bộ như tùy thời có thể ô hô.

Nhưng Lục Lục vừa vung qua một đạo Đại Đạo chi khí, Ngọc Tuyết Linh Sâm lấp tức rút cả bộ rễ ra khỏi đất, tham lam nuốt Đại Đạo chi khí, chỉ thấy nó lắc lư hồi lâu, có vẻ như vô cùng thỏa mãn.

Một lát sau mới trở lại mặt đất, bộ rễ lắc lư, lại đem bản thân “Chồng” về đất.

Vân Dương khẽ run rẩy khóe miệng.

Thứ này… còn là dược liệu? Là thực vật sao?

Tại sao lại linh hoạt, linh tính như thế?!

Lại nhìn bên khác, từng đám thiên thạch, kỳ kim… tất cả đều chồng tại một chỗ, chỉ là có rất nhiều đã hóa thành bột phấn, Lục Lục đưa một mảnh lá cây lớn bao trùm.

Quá trình cụ thể đại khái chính là: Lục Lục dùng phiến lá xanh ngát của mình bọc lấy một khối kim loại, sau đó thu nạp…

Phốc.

Phiến lá vừa mở ra, ngoại trừ vô số tàn phấn rơi ra, chỉ còn lại một khối kim loại nhỏ không tới một phần trăm ban đầu.

Những bộ phận khác, đều đã bốc hơi.

Đập vào mắt Vân Dương, phát hiện mảnh không gian này đã sớm có mấy ngàn mai kim loại nhỏ như thế, tất cả đều lóe lên quang hoa kỳ dị.

Chính là bộ phận tinh hoa nhất của những kim loại này.

Nhưng rõ ràng, hứng thú của Lục Lục với số thiên thạch kỳ kim này cũng không phải rất lớn, rất có vẻ đang lười biếng.

Tối thiểu không coi trọng bằng linh dược bên kia.

Chỉ để lại một chiếc lá cúi ở chỗ này, nửa ngày mới động một cái, cực kỳ hữu khí vooluwjc.

Nhưng vô luận thế nào, kỳ kim còn không ít hàng tồn, Vân Dương vẫn rất hài lòng.

- Lục Lục, bên kỳ kim, ngươi tranh thủ nhanh một chút.

Vân Dương thúc dục:

- Lấy tốc độ hiện giờ của ngươi, đến lúc nào mới có thể chế tạo thần binh cho Cửu Tôn phủ?!

“A… nha nha…”

Hiển nhiên Lục Lục không hứng thú lắm, ngữ điệu uể oải, đơn giản nói cũng không muốn nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status