Ta là chí tôn

Chương 182: Bại hoại thanh danh


Hiện tại, Nguyên soái nồi đen nào đó đang trong hoàng cung than thở.

- Ai có thể nghĩ đến, đám gia hỏa này lại không rời đi sau tiệc cưới của Thiết Tranh, vậy mà còn lưu lại, bọn hắn muốn gì? Mục đích của chúng tuyệt không đơn thuần là muốn đi tham quan, ở lại, tất có ý đồ khác.

Lúc này Thu Kiếm Hàn như một đầu Sư tử nổi giận, Sư tử bị nhốt trong lồng không ngừng giương nanh múa vuốt với đối phương, ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta.

- Điểm này, chẳng phải đã sớm nằm trong sự tính toán của chúng ta a?

Hoàng đế Bệ hạ có chút bật cười nhìn Thu Kiếm Hàn:

- Bọn hắn vất vả mới có thể tới một lần, có lẽ cả đời mới có một cơ hội này để tiến vào đế đô Ngọc Đường ta, há có thể tay không mà về?

- Suy nghĩ muốn diệt Ngọc Đường ta của mấy người này chưa bao giờ ngừng lại, khẳng định sẽ có hành động, phân nửa là muốn cài một cái cọc ngầm, ít nhất cũng phải đánh cắp một chút tình báo.

Thu lão nguyên soái lộ vẻ không cam lòng.

- Tùy bọn hắn đi thôi.

Hoàng đế Bệ hạ nhìn vấn đề rất thoáng:

- Ngọc Đường ta hiện tại trăm ngàn lỗ thủng, mạng lưới bí mật của bọn hắn đã sớm trải khắp thiên hạ, còn tình báo gì mà chúng không biết nữa chứ?

- Mặc cho bọn hắn hành động, chẳng nhẽ còn có thể tổn hại thêm mấy phần nữa a? Trẫm lại đúng là hy vọng, bọn hắn đến đây lâu, nếu thực sự không muốn về nữa, ở đây an cư lạc nghiệp, an cư lạc nghiệp. Mới là chuyện tốt.

Tấm lòng bao dung của Hoàng đế Bệ hạ rộng đến mức độ này, khiến Lão Nguyên soái nhìn mà trợn hai mắt:

- Không thể không nói, suy nghĩ này của Hoàng đế Bệ hạ quá mức mỹ hảo, ngay cả ta cũng không dám có suy nghĩ hy vọng xa vời như vậy, chuyện đó, gây ra rung động đến nhường nào a!

Hoàng đế Bệ hạ cười ha ha một tiếng:

- Nói tóm lại một câu, tùy bọn hắn đi, bất quá, chọn ai lại không chọn, lại chọn Vân Dương, Trẫm không khỏi có chút hiếu kỳ, đám tướng quân này có thể bị Vân Dương đưa đến những đâu a.

Nói đến điểm ấy, Lão Nguyên soái có chút khó nhịn cười:

- Nghe nói tiểu tử thúi kia muốn bao nguyên kỹ viện, cho bọn hắn chơi lớn mười ngày...

- Kỹ viện... Chơi... Chơi lớn mười ngày...

Con mắt Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên trở nên tròn trịa, liên thanh ho khan:

- Hụ khụ khụ khụ... Ha ha ha ha ha... Con mẹ nó a! Đối nhân xử thế chi đạo của tiểu tử này, ha ha ha... Quả nhiên là khiến Trẫm đại khoái nhân tâm!

Trong lúc nhất thời, Hoàng đế Bệ hạ cười đến ngửa tới ngửa lui, đột nhiên phát hiện Thu Kiếm Hàn trừng mắt nhìn mình, lập tức nhớ tới một câu vừa rồi của bản thân rất không ổn, thân là quân chủ một nước, thế mà lại bạo nói tục...

Đây cũng quá tổn hại hình tượng quân vương a.

Vội vàng bổ cứu nói:

- Trẫm thực sự cảm thấy bất ngờ, nhịn không được liền muốn mắng hắn vài câu a, cũng chỉ là vui vẻ mồm miệng...

Phốc!

Hoàng đế Bệ hạ không giải thích thì còn tốt, vừa giải thích. Thu Kiếm Hàn cũng không còn kiềm chế được nữa, cười ha ha:

- Ba chữ này của Bệ hạ thực là nói ra tiếng lòng của lão thần ha ha ha...

- Lão thần chỉ cần vừa nghĩ tới, dáng vẻ của Hàn Sơn Hà khi đi kỹ viện, liền muốn cười ha ha, ta thật hy vọng, tiểu tử Vân Dương này có năng lực thêm một chút, có thể giúp... Hàn lão chơi lớn mười ngày...

Thu Kiếm Hàn cười trên nỗi đau khổ của người khác.

...

Bất quá, điều mọng đợi của Hoàng đế Bệ hạ cùng Lão Nguyên soái e là phải thất vọng.

Bởi, Vân Dương dẫn theo một đám người, rồng rắn nối đuôi mà đến Cửu Tôn phủ.

Trên con đường này, Vân đại thiếu đại triển khẩu tài trên lưỡi nở hoa sen, không ngừng giới thiệu cảnh sắc ven đường, chậm rãi bước tới, hạ bút thành văn, thuộc lòng như bàn tay, có điều, phương thức mà hắn giới thiệu rất không giống bình thường...

- Nhìn thấy căn nhà này a? Nhà này có lai lịch không nhỏ. Năm đó, Thái tổ kiến quốc, nơi này, chính là nơi ở của tình nhân em vợ tỷ phu em vợ của Thừa tướng đại nhân, chỗ này nổi tiếng? Cũng thực là bởi vì vị em vợ tỷ phu em vợ Thừa tướng...

Nghe một chuỗi lời giới thiệu khúc triết, rốt cục Chiến Ca không giữ được bình tĩnh, cả giận nói:

- Tỷ phu em vợ Thừa tướng, không phải chính là Thừa tướng đại nhân sao? Em vợ tỷ phu em vợ Thừa tướng đại nhân không phải là em vợ Thừa tướng đại nhân sao? Đơn giản như vậy mà ngươi tha đến tám vòng... Tình nhân em vợ...

Kẻ đầu têu như Vân Dương cũng bị tên Chiến Ca này thuật lại đến phát choáng, nháy mắt mấy cái mới tỉnh thần:

- Khục, chuyện này, có chút phức tạp, trí nhớ của ngươi thật tốt...

Tất cả mọi người đồng thời dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

- Nhìn chỗ này xem, thấy cây này chưa? Các ngươi nhìn, cành lá đan xem khó gỡ, tán cây hùng vĩ, lai lịch cây này càng lớn hơn nhà lúc nãy, theo truyền thuyết, năm đó cây này chính là thụ tinh đắc đạo. Nó có năng lực hô phong hoán vũ, bài sơn đảo hải, ở chỗ này mà phù hộ một phương mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an,. Các ngươi có biết, trong một trăm năm nay, cây này đã trải qua bao nhiêu lần sét đánh sao?

Vân Dương thần bí nói nhỏ.

- Bao nhiêu lần?

Thiếu niên mặt đen kia vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng lại không nhịn được có chút hiếu kỳ mà hỏi.

- Một lần cũng không có!

Vân Dương nghiêm mặt nói.

“...”

Thiếu niên mặt đen trừng mắt như muốn nuốt sống người nào đó.

- Một cái cây lớn như vậy, lại qua nhiều năm như thế, vậy mà ngay cả một lần bị sét đánh trúng cũng không có...

Vân Dương nói:

- Bản thân cái cây này chính là một thức khiến cho người ngạc nhiên.

Một vị tướng quân râu mép lởm chởm bất mãn phản bác:

- Cây này mới to chừng chén cơm, nói nó được mười năm còn hơi quá, lại thế nào có thể trải qua mưa gió trăm năm... Lại nói, xem như thụ linh mấy trăm năm cũng không được tính là cổ thụ... Tiểu tử nhà người nói nhăng nói cuội là muốn làm gì?

Vân Dương cố ý thấp giọng nói:

- Các ngươi xem... Người ở đầu phố kia, gương mặt hèn mọn, nhìn thấy chúng ta liền lách mình mà đi, hành tích vạn phần khả nghi... Liệu có phải thích khách Đông Huyền đế quốc tới không? Muốn phá hoại để gây ra tranh chấp? Chúng ta phải cân nhắc an toàn cho chư vị, tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất... Vạn nhất các vị xuất hiện vấn đề đầu một nơi thân một nẻo ở Ngọc Đường ta, chậc chậc... Đó chính là đại sự liên quan tới ngoại giao hai nước a.

Một đám tướng quân tức đến xạm mặt lại.

Tên hỗn đản này rủa người cũng thật ngoan độc... Tùy tiện nhìn thấy một người bình thường, nếu nhìn thấy nhiều đại lão cùng nhau đồng hành như vậy, phản ứng đầu tiên khẳng định là tranh thủ né tránh, tại sao trong miệng ngươi liền biến thành thích khách? Hơn nữa, còn nói chúng ta đầu một nơi thân một nẻo? Trước đó còn nói chúng ta không còn nhiều ngày, sắp lên đường, chúng ta đều nhịn, nhưng nhìn điệu bộ này, rõ là chơi đến nghiện a...

- Ngươi mới gặp chuyện không may!

- Ngươi mới đầu một nơi thân một nẻo!

- Tiểu tử ngươi mới không còn nhiều thời gian, chuẩn bị lên đường!

Có chút tướng quân tính khí nóng nảy đã bắt đầu la mắng.

- Các ngươi mắng ta? Vậy mà các ngươi lại mắng ta?

Vân Dương giận tím mặt:

- Ta có ý tốt dẫn đường cho các ngươi, điều không rõ đều giải thích, tự hỏi tận tâm tận lực, chỉ mong láng giềng hòa thuận hữu hảo, không nghĩ tới vậy mà các ngươi lại mắng ta... Các ngươi còn có lương tâm hay không, còn có một chút ý thức bản thân là khách hay không? Còn có một chút...

Các tướng tức đến xạm mặt, mắng ngươi? Đến cùng là ai mắng ai trước? Lại còn muốn phát hỏa lý luận?!

- Các ngươi mắng ta!

- Đêm nay ta không dẫn các ngươi đi kỹ viện!

- Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi muốn đi kỹ viện? Không có cửa a!

- Ta cho các ngươi nghẹn đến chết!

- Không những ta không mang các ngươi đi kỹ viện, ta còn muốn hạ xuân dược trong thức ăn của các ngươi! Hạ xuân dược xong còn muốn gọi mấy cô nương tới khiêu vũ, khiêu vũ nhưng không cho các ngươi đụng đến!

- Dám mắng ta...

- Dám mắng ta liền phải nhận lấy hậu quả!

- Hậu quả phi thường đáng sợ!

- Đánh chết cũng không đi, các ngươi tự chơi lẫn nhân đi! Hoa cúc tàn, đầy đít thương a!

- Lại dám mắng ta... Còn có chút công lý hay không, công lý, thiên lý, lẽ nào lại như vậy, đem một mảnh ý tốt của lão tử bị đám lòng lang dạ thú gặm nát... Bản thiếu gia nhiệt tình giới thiệu, có ý tốt mời các ngươi đi kỹ viện... Các ngươi không báo đáp thì thôi, lại còn mắng ta!

Vân Dương miệng mồm lanh lợi, người khác nói hắn một câu, hắn nói lại chí ít ba câu, quả là miệng pháo cao minh.

Mở miệng một tiếng kỹ viện, một tiếng liền khiến người tức chết, nói những lời giống như đám tướng quân quyền cao chức trọng này là một đám lão quang côn nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cả đời chưa từng nhìn thấy nữ nhân vậy...

Trong lúc nhất thời, tiếng mắng rung trời vang lên trên đường lớn, mọi người cùng nhau khai hỏa, mắng chửi lẫn nhau.

Đám tướng quân thầm tức giận, con mẹ nó a, chúng ta đi vạn dặm mà đến, liền vì đi dạo kỹ viện Ngọc Đường ngươi sao?

Lời tên tiểu tử khốn kiếp này nói có thể khiến người uất nghẹn mà chết, lại khiến người chết nằm trong quan tài phải uất nghẹn mà bật dậy!

Người qua đường đều ghé mắt nhìn, nhìn đám đại lão gia hỏa quần áo ngăn nắp, trong miệng lại phát ra lời thô tục, mở miệng một tiếng kỹ viện, ngậm miệng một tiếng kỹ nữ, hé miệng là một tiếng xuân dược, há miệng lại là một tiếng cúc hoa tàn...

Thực sự là khó nghe!

Quả nhiên là thói đời, lòng ngươi không cổ!

Vân Dương đối mặt với đám người đồng thanh mắng, mà không chút yếu thế, khẩu chiến với toàn bộ đám danh tướng,. Bất quá cũng chỉ trực tiếp một câu: ta không dẫn các ngươi đi kỹ viện! Ta khiến các ngươi tức chết! Để các ngươi tự chơi lẫn nhau, hoa cúc tàn, đầy đít thương!

Câu nói này quả là thần lai chi bút, khiến đám tướng quân tức đến gân xanh nổi đầy trán, sa sẩm mặt mày.

Nhất là đến cuối, Vân Dương càng tăng thêm một quả pháo đất:

- Các ngươi muốn thế nào? Ai nấy như đều muốn ăn ta vậy... Chẳng nhẽ, đám tướng quân mấy nước các ngươi chỉ nghĩ đến nữ nhân? Ngoại trừ nữ nhân ra các ngươi còn có truy cầu gì khác a... Chẳng nhẽ không thể tự giải quyết được sao? Coi như không tự giải quyết được, cũng có thể mời người bên cạnh giúp đỡ a!

- Trách không được, mỗi năm các ngươi đều gây chiến, chắc hẳn cũng vì các cô nương xinh đẹp của Ngọc Đường ta đúng không? Ngươi nói các ngươi, tại quốc gia của mình đều không có lấy được vợ sao? Nếu không sao vừa nghe Thiết đại soái cưới vợ, liền lục tục chạy tới, hóa ra bởi vì xem cho đỡ nghiện, có phải là ước ao ghen tỵ Thiết đại soái nhà ta đúng không? Hiện tại, coi như ta thấy được bộ nỗi lòng của các ngươi, đại lục danh tướng, không hổ là đại lục danh tướng, cái miệng cái mặt, tâm tư quỷ quyệt, quả là siêu phàm thoát tục a!

Tất cả những người nghe được một nửa sau đoạn hội thoại, đều không kìm được phẫn nộ từng cơn.

Đám gia hỏa này, vậy mà có thể có... Tâm tư như vậy!

Hừ...

--------------

Phóng tác: xonevictory
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status