Ta là chí tôn

Chương 320: Đối thủ của ngươi là Tứ Quý lâu


Lôi Động Thiên nói:

- Còn gì nữa không?

- Đương nhiên còn nữa!

Vân Dương nói:

- Sau khi vị Phong Tôn đại nhân này trở về, hoặc có thể nói là sau chiến dịch nhằm vào Hà lão đại nhân, chúng ta kinh ngạc phát hiện, Phong Tôn đại nhân không những chỉ có tu vi phong tướng bạo tăng, thậm chí còn trực tiếp biến thành toàn năng! Hắn không chỉ thông hiểu phong tướng chi pháp, còn kiêm tu vân tướng, hỏa tướng, huyết tướng, lôi tướng công pháp! Quả thực vô cùng lợi hại, tựa như Cửu Tôn đông thời gia thân vậy...

Lôi Động Thiên bỗng nhiên nhíu mày, lần này, cho dù lấy “trí tuệ” của hắn cũng có chút nghĩ không thông.

- Phải biết rằng, truyền nhân của Cửu Thiên trận phải là thể chất đơn thuộc tính mới được....

Vân Dương thở dài nói:

- Hơn nữa còn phải là thể chất đơn thuộc tính đạt đến trình độ nhất định mới có thể được Cửu Thiên trận chọn trúng, điểm này sớm đã được chứng minh rõ ràng... Cho nên, bất kỳ ai trong Cửu Tôn đại nhân của chúng ta, đều tuyệt không có khả năng kiêm tu công pháp công thể của người khác...

Chuyện này, Vân Dương nói nửa giả nửa thật.

Trên thế giới này, trừ hắn ra không còn ai biết được chân tướng chuyện này, cho nên, bất lể Vân Dương nói thế nào, đều không sợ bị kẻ khác vạch trần chân tướng.

Hơn nữa, mấy thứ này cơ bản là nhận thức chung nhất của tất cả mọi người, ra đường tùy tiện hỏi một cái là có thể xác nhận phần thật trong đó!

- Đúng vậy, Cửu Thiên trận thần kỳ như vậy, sao có thể tùy tiện truyền thừa, phải là những người có thể chất siêu phàm trác tuyệt, mới may ra có thể được nó tán thành...

- Vân huynh đệ có thể nghĩ đến chuyện này, quả thực rất thông minh!

Lôi Động Thiên hít thở thật sâu:

- Vị Phong Tôn đại nhân này quả là có vấn đề lớn! Trước trước sau sau lại có tới tận chín điểm đáng ngờ, như vậy...

Vân Dương nói:

- Sau khi cao tầng Ngọc Đường chúng ta nghiên cứu hồi lâu, rốt cục rút ra được một kết luận kinh khủng... Vị Phong Tôn đại nhân này, quá nửa... Là giả...

Lôi Động Thiên cũng thở dài, thầm nghĩ, ta chỉ cần nghe được một nửa cũng đã có thể xác định vị Phong Tôn này là giả.

Thế mà các ngươi phải phí thời gian dài như vậy, cho dù là tình thế không cho phép, nhưng cũng phải có hạn độ a...

- Hơn nữa... Vị Phong Tôn đại nhân này, rất có khả năng... Chính là người của Tứ Quý lâu, thậm chí chính là cao tầng Tứ Quý lâu, sau khi phục kích Cửu Tôn, thu được bí tịch của các ngài ấy, mới có thể đem chư tướng công thể tụ về một người...

Vân Dương nói.

“Điểm này ta đã sớm nghĩ đến.”

Lôi Động Thiên khinh thường thầm nghĩ.

- Về phần những tân gian thần Tứ Quý lâu mà vị Phong Tôn đại nhân này bắt ra... Chỉ sợ rằng đều là trung thần Ngọc Đường...

Vân Dương nhắm mắt, trầm thống suy tư:

- Lôi huynh, có lẽ ngươi không thể hiểu được cảm giác của chúng ta lúc đó...

Lôi Động Thiên liên tục thở dài:

- Loại cảm giác này, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được... Đích thực không dễ chịu.

- Nào chỉ là không dễ chịu! Sau khi xác nhận những chuyện này, trong chúng ta thậm chí còn có người muốn tự tử!

Vân Dương nói:

- Theo lời phụ thân ta nói, Hoàng đế Bệ hạ té xỉu tại chỗ, miệng phun máu son...

- Ai!

Lôi Động Thiên thở dài, thầm nghĩ: theo ta, tên quân vương ngu ngốc như vậy bị tức chết, mới là đại hạnh của quốc gia các ngươi.

- Điều càng nghiêm trọng hơn...

Vân Dương nói:

- Trong thời gian này, mỗi một chuyện mà vị Phong Tôn đại nhân này làm ra, đều lấy danh nghĩa Ngọc Đường đế quốc... Mà điều khiến chúng ta càng khó chịu, đó mà mỗi một chuyện mà hắn làm ra, chúng ta đều theo sau dọn dẹp thích đáng giúp hắn!

Lôi Động Thiên cảm thấy có chút không thể tin nổi, từ trên xuống dưới triều đình Ngọc Đường các ngươi lại có thể ngu đến mức này? Thật con mẹ nó hiếm thấy, quả như kỳ quan lóe sáng, ta nhìn thôi mà cũng phải than thở!

Một quốc gia bị một người đùa giỡn cả năm trời... Đến bây giờ vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, thậm chí còn muốn tiếp tục nuốt vào?!

- Hiện tại chúng ta đâm lao phải theo lao, nếu chúng ta để lộ bí mật này, chẳng khác nào toàn bộ triều đình Ngọc Đường đang tự vả vào mặt mình, hơn nữa còn vả cho tới chết...

- Thậm chí, chẳng may tấm màn che này lộ ra ngoài, dân tâm quân tâm, trong nháy mắt sẽ hoàn toàn sụp đổ!

Vân Dương bi phẫn:

- Cho nên dù biết rõ hắn là một tên gian tế, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục ủng hộ... Lấy danh nghĩa hắn để ổn định dân tâm.

Vân Dương nhìn Lôi Động Thiên:

- Lôi huynh... Nói đến chuyện này, ngay cả Hoàng đế Bệ hạ của chúng ta cũng chứa cả thùng huyết lệ.

Lôi Động Thiên nhếch nhếch miệng.

Các ngươi không khóc thành thùng mới là gặp quỷ.

- Bí ẩn như vậy...

Vân Dương cười mà như khóc:

- Chúng ta sao dám nói ra bên ngoài? Chỉ có thể cắn nát răng mà nuốt vào trong bụng, chỉ sợ có chút phong thanh truyền ra... Lúc đó... Dân tâm sụp đổ, quân tâm tan nát, quốc không còn là quốc a...

Hắn chân thành tha thiết nhìn Lôi Động Thiên:

- Lôi huynh, vạn lần mong huynh hiểu giúp, vừa rồi ta cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi.

Lôi Động Thiên đầy cảm động nói:

- Ta hiểu tâm tình của ngươi, càng có thể thông cảm cho ngươi, nếu như thế ta vào vị trí của ngươi, ta cũng sẽ không dám tùy tiện nói chuyện này ra ngoài, chuyện này thực quá mất mặt... Hơn nữa còn là mấy tỷ người trên toàn bộ quốc gia đều phải mất mặt...

- Đổi lại là ta, ta cũng tuyệt đối không gánh được trọng tội này.

Lôi Động Thiên hí hư nói:

- Vân huynh đệ, ta hiểu ngươi, toàn bộ cao tầng Ngọc Đường các ngươi đều không dễ dàng.

- Tạ ơn, tạ ơn.

Vân Dương kích động nắm tay Lôi Động Thiên, liên tục lay động:

- Lôi huynh, vạn lần cảm ơn huynh đã hiểu cho ta.

- Hiện nay, vị Phong Tôn đại nhân kia tựa hồ đã cảm thấy chúng ta xa lánh hắn, trong thời gian này cũng trực tiếp biến mất khỏi Thiên Đường thành, không để lại chút tung tích.

Vân Dương nói:

- Bây giờ chúng ta căn bản không tìm được hắn, không, hẳn phải nói... Từ khi vị Phong Tôn này táu hiện đến nay, chưa có ai trong chúng ta có thể biết được tung tích của hắn... Người này làm việc vô cùng chu đáo chặt chẽ, chặt chẽ đến mức khiến người nhìn cũng phải giận phát sôi, phát rồ. Từ xưa tới này, ta chưa từng thấy nhân vật hung ác nào cẩn thận đến giọt nước cũng không lọt như vậy!

Hắn nhìn Lôi Động Thiên, nói:

- Nếu người này cướp mất vị hôn thê của Lôi huynh... Vậy ta có một kiến nghị...

Lôi Động Thiên khẽ chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn Vân Dương:

- Kiến nghị gì?

- Hắn có biết vị cô nương này là hôn thê của ngươi hay không?

Vân Dương hỏi.

- Chuyện này...

Lôi Động Thiên bỗng nghẹn lời.

Đúng a, hắn có biết hay không? Có lẽ có biết, nhưng cũng rất có khả năng không biết...

Vân Dương liếc mắt, tiếp tục dẫn dắt:

- Vậy, người kia liệu đã nhìn thấy dung mạo của Lôi huynh chưa?

Lôi Động Thiên nói:

- Cái này khẳng định là đã thấy, ngày đó chúng ta đối mặt, hắn có phong tướng công yểm hộ, ta không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng hắn nhất định nhìn hấy bộ dạng của ta!

- Ừm...

Vân Dương nói:

- Nếu như thế, hắn chỉ cần hỏi vị hôn thê của ngươi, hẳn là có thể biết được thân phận của ngươi đi?

Lôi Động Thiên nói:

- Đúng vậy, vị hôn thê của ta đương nhiên biết lai lịch bối cảnh của ta.

Vân Dương trầm ngẫm nói:

- Nếu như vậy...

Hắn ngẩng đầu, cắn răng, hàn quang trong mắt chớp lóe:

- Chỉ cần ngươi kiên nhẫn chờ đợi, hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi.

Lôi Động Thiên nói:

- Tại sao lại nói vậy?

Vân Dương nói:

- Tuy vị hôn thê của Lôi huynh là nữ tử tuyệt sắc hiếm có trong thiên hạ, chỉ cần là nam nhân đều không thể tránh khỏi chuyện động tâm... Nhưng, nhân vật như hắn, ta cảm thấy... Hắn không thiếu nữ nhân, đúng không?

Lôi Động Thiên cười cười:

- Đương nhiên, phàm là Huyền giả có thành tựu nhất định, không có ai là thiếu nữ nhân.

- Nếu như vậy, hắn cướp hôn thê của ngươi, quá nửa là còn có ý đồ khác.

Vân Dương nói:

- Về phần ý đồ này, là đối với hôn thê của ngươi, hay là đối với ngươi, còn phải chờ hắn lộ diện mới biết.

- Nhưng bất kể thế nào. Nếu hắn dám cướp người ngay trước mặt ngươi, ít nhất nói rõ một điều, hắn không sợ ngươi, và đương nhiên phải có chỗ dựa mới dám làm vậy.

- Nếu đối phương đã không sợ ngươi, dù là mục tiêu ban đầu của hắn không phải là ngươi, nhưng hiện tại chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi chuyện có ý đồ với ngươi, cái gọi là một chuyện ô, hai chuyện trọc, người có quá nhiều rận, sẽ không sợ bị cắn. Thân phận của Lôi huynh, ngoài có tác dụng uy nhiếp, đồng thời còn có liên quan tới lợi ích to lớn... Đối phương có ý đồ với ngươi cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

- Cho nên, hắn nhất định sẽ tìm tới ngươi.

- Về phần hắn sẽ nói tới điều kiện gì, cái này tạm thời khó đoán được.

Vân Dương nói:

- Dù sao, hắn hóa thân thành gió, chỉ cần không lộ chân thân, ngươi sẽ không thể tổn thương được hắn. Chớ nói chi hắn còn có con tin trong tay, thẻ đánh bạc nhiều hơn! Chí ít trong giai đoạn hiện tại, hắn chiếm thượng không, không lo tính mạng!

Lúc này nghe Vân Dương phân tích, Lôi Động Thiên cảm thấy tất cả đều rất có lý!

Đầu óc của tên Vân Dương này, cũng thực sự rất linh hoạt thông minh a.

Xem ra, đánh giá hắn ngu xuẩn là oan uổng hắn, hẳn phải là những tên quan viên triều đình kia ngu xuẩn, quốc quân Ngọc Đường cũng ngu xuẩn, hoặc cũng có thể nói, lập trường của bọn hắn quá mức bị động, một bước đi nhầm, cả bàn đều sai!

Ai, đổi ta thành quốc quân Ngọc Đường, nếu gặp tình huống như vậy, chỉ sợ cũng không khá hơn được bao nhiêu... Thực sự quá rối rắm.

- Ngoài ra, ta còn có một chuyện muốn nhắc nhở Lôi huynh, lúc này tuy mọi người có lập trường khác biệt, nhưng... Địch nhân của địch nhân, luôn có một phần thiện ý!

Vân Dương trịnh trọng nói:

- Mặc dù Lôi huynh cùng vị... Lão nhân gia này có tu vi cao cường, thiên hạ cũng khó có thể gặp đối thủ, nhưng... Chỉ sợ Lôi huynh còn không biết, Tứ Quý lâu này là tồn tại như thế nào.

Lôi Động Thiên nhàn nhạt nói:

- Ta mặc kệ Tứ Quý lâu là tồn tại thế nào, nhưng hắn động vào người của ta, là hắn không đúng!

Vân Dương lo lắng nói:

- Lôi huynh, ngươi xuất thân từ ẩn thế gia tộc, có khí khái của gia tộc ẩn thế, nhưng xin huynh hãy nghe ta một lời, lấy hậu thuẫn khổng lồ đằng sau ngươi, chỉ cần dùng Huyền thú phi hành đưa tin, liền có thể điều động vô số cao thủ. Tội gì phải đưa thân thể vàng ngọc của mình đặt vào hiểm địa? Tứ Quý lâu tuyệt không phải tay mơ, Ngọc Đường ta dù không tốt, cũng là cường quốc đương thường, vậy mà vẫn bị nó đùa giỡn trong lòng bàn tay, từ đó cũng có thể thấy được thực lực Tứ Quý lâu cường thịnh đến mức nào, thậm chí, thực lực hiện tại mà nó lộ ra cũng chỉ là một góc của băng sơn. Truyền thuyết như “Bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ”, “Đối cứng với thiên hạ đệ nhất cao thủ không xuống hạ phong”... Nhiều không kể xiết. Lôi huynh đệ không thể không đề phòng, không thể không thận trọng a!

Ngụ ý đương nhiên là: gia tộc của ngươi trâu bò đến vậy, chi bằng dứt khoát phái thêm người, trực tiếp tiêu diệt Tứ Quý lâu không phải là tốt hơn sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status