Ta là chí tôn

Chương 357: Điều kiện


Hiểu lầm?

Chuyện... Chuyện này là thế nào?

Tại sao lại như vậy?

Thậm chí coi như Vân Dương đã sớm có dự cảm Tuyết Tôn Giả liên tục hạ thủ lưu tình nhất định phải có duyên cớ, nhưng lại vẫn không tránh khỏi cảm thấy kỳ quái vạn phần, Tuyết Tôn Giả đại nhân, hai chữ hiểu lầm của ngài, đến cùng phải có cảm xúc như thế nào mới có thể nói ra a?

Tứ Quý lâu các ngươi dẫn quân tới đây, ý tại tất sát, đầu tiên là tứ đại Tôn chủ ác chiến Lôi Động Thiên cùng lão Mục, sau đó ngay cả Niên tiên sinh cũng tự mình xuất thủ, giơ tay nhấc chân liền phá hủy Vân phủ của ta!

Hiện tại ngươi lại chạy đến nói với ta, tất cả là hiểu làm?

Nhà ngươi dùng hiểu lầm như thế hả?

Băng Tôn Giả cũng đột nhiên quay đầu, ngạc nhiên nhìn Nhị ca của mình, tròng mắt như muốn lồi cả ra!

Nhị ca, ngươi nói vậy là có ý gì? Vừa rồi ta suýt bị người ta tháo thành tám khối, ngươi nhảy ra lại hô đúng một câu hiểu lầm?

Chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt tay đối phương, nói cái gì mà quân tử không đánh không quen rồi kết giao các kiểu hay sao?

Vừa rồi lại còn nhảy ra ngăn cản ta phản công, sợ ta thuận thế diệt sát bầy kiến hôi kia, ngài như vậy là muốn làm gì a?!

Tuyết Tôn Giả tràn đầy phiền muộn, ta cũng không muốn là hiểu lầm a. Nhưng hiện tại Lão đại trúng độc của người ta, mắt thấy hắn phải chết, ta còn có thể làm sao?

Ta cũng rất không muốn a.

Hắn thở dài một hơi:

- Tuyết mỗ đến đây, thực sự không có ác ý, muốn cùng Vân công tử thương lượng chút chuyện.

Vân Dương tập tễnh bước tới, hồ nghi hỏi:

- Thương lượng chút chuyện??

Đúng là Vân Dương nghĩ tới nhất định có chuyển cơ, nhưng lại không nghĩ tới đối phương có yêu cầu gì, mà lại phải hạ thấp tư thái đến vậy?

Vừa rồi hắn còn cân nhắc nên cứu vãn tình thế trước mắt thế nào, tỉ như bỏ Lôi Động Thiên, thậm chí tự mình ra tay xử lý Lôi Động Thiên, làm dịu lửa giận trước mắt của Tứ Quý lâu, nhưng cuối cùng, vẫn bị Vân Dương từ bỏ, lúc này Lôi Động Thiên cũng đã sắp chết, người lại ngay đó không xa, căn bản không thể đem ra làm thẻ đánh bạc, như vậy, hắn còn có thẻ đánh bạc nào để đánh bạc với Tứ Quý lâu a?!

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai vội vàng chạy đến, một trái một phải đỡ Vân Dương, bọn họ đều có thể thấy được, hiện tại Vân Dương vô cùng suy yếu!

Vân Dương phân phó:

- Bạch Y, ngươi ôm Lôi Động Thiên tới cho ta.

Bạch Y Tuyết ứng thanh chạy đi, trong nháy mắt đã ôm Lôi Động Thiên trở lại:

- Công tử, hắn ngất rồi!

Tròng mắt Vân Dương khẽ động, đến trước Lôi Động Thiên thử mạch, gật gật đầu, lập tức lấy ra mấy khỏa đan dược nhét vào cho Lôi Động Thiên, sau đó khẽ dùng lực sờ sờ lên cổ.

Như vậy, coi như thương thế Lôi Động Thiên có chuyển biến tốt đẹp, nhưng trong thời gian ngắn cũng không tỉnh được nữa.

- Không biết Tuyết Tôn Giả có chuyện gì cần thương lượng với Vân mỗ?

Vân Dương lúc này vô cùng thanh tỉnh, đối phương nhất định có điều sở cầu, nếu không cũng sẽ không nói chuyện như thế, chuyển cơ này hắn nhất định phải nắm chắc, nếu không chiến sự mở lại, phe hắn trừ số ít may mắn chạy trốn, nhưng người khác sẽ không tránh khỏi bị hủy tại đây!

Mà số ít người có thể trốn thoát, cũng phải được thực hiện dưới điều kiện tiên quyết, là hắn bại lộ thân phận Phong Tôn mới có thể làm được.

Đúng vậy, chỉ vẻn vẹn là mới có thể làm được mà thôi!

Cho nên, bây giờ đối phương chủ động yêu cầu thương lượng, như vậy thì thương lượng a.

Chờ sau khi nói xong rồi tính tiếp.

Coi như song phương không thể thỏa hiệp, khi đó lại chạy cũng không muộn, dù sao hiện tại Lôi Động Thiên cũng đã ngất xỉu. Mà chủ yếu nhất... Vân Dương cảm giác được, bản thân hiện tại không một chút khí lực, đàm phán một lúc tranh thủ khôi phục khí lực cũng được!

Vừa rồi tiến vào cảnh giới huyền diệu, Thiên Ý đao pháp được hắn diễn luyện trên người Băng Tôn Giả cả trăm lầm?

Chỉ nghĩ chút thôi Vân Dương cũng đều muốn tặc lưỡi!

Bình thường hắn dùng có ba bốn lần đã mệt đến hữu khí vô lực, coi như sau khi tu vi tiến nhanh, đạt đến Thiên cảnh cũng chỉ có thể dùng thêm hai ba lần, mà lần này trọn vẹn sử dụng hơn trăm. Hắn thật không hiểu bản thân làm thế nào để kiên trì nổi?

Trước đó đè đánh Băng Tôn Giả, thoải mái đến cực điểm, nhưng bây giờ toàn thân không chỗ nào không đau, khó chịu đến cực điểm, nghe nói sau khi làm cái kia quá mức, ngày tiếp theo sẽ bị đau eo, không biết so với hắn hiện tại thì như thế nào!

- Ta cũng không vòng vo, mau đưa giải dược!

Lúc này Tuyết Tôn Giả đã sớm gấp đến nổ đóm mắt, mở miệng lập tức đi vào chủ đề, nói rõ điểm mấu chốt, dù sao tình huống của Kiếm Tôn Giả hiện rất nguy hiểm, chỉ cần chận trễ một chút, cũng đều có thể tạo thành kết quả không thể vãn hồi.

- Giải dược?

Vân Dương tâm tư linh xảo, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, biết rõ mục đích đối phương, cười ha ha một tiếng:

- Kiếm Tôn Giả đại nhân sao lại không cẩn thận như vậy, chẳng những bị thương, lại còn trúng độc?

Tuyết Tôn Giả hừ một tiếng:

- Bớt nói nhảm! Biết rõ còn cố hỏi, cố lộng huyền hư!

Kỳ thực trong lòng hắn cũng thầm kinh ngạc.

Tên gia hỏa này sao lại chắc chắn rằng là Kiếm Tôn Giả bị thương, mà không phải người khác?

Vân Dương cười hắc hắc:

- Ngưng huyết chi độc là ta hạ, giải dược đương nhiên ta cũng có.

Tuyết Tôn Giả cắn răng, ánh mắt như muốn phun lửa:

- Mau giao giải dược, tha các ngươi khỏi chết!

Hắn biết muốn thu được giải dược, nhất định phải trả một cái giá tương đương, dứt khoát chủ động nhượng bộ, phải nhanh chóng lấy được giải dược, trở về cứu mạng Kiếm Tôn Giả!

- Ngươi có thể giết ta, từ trên người ta tìm kiếm giải dược a? Chẳng phải càng thêm tiện lợi hơn sao?

Vân Dương hảo tâm nhắc nhở.

Cơ mặt Tuyết Tôn Giả khẽ co lại, nếu có thể làm như thế, còn cần ngươi nói ra sao? Cái thứ gian xảo nhà ngươi, liệu có thể để giải dược trên người? Thậm chí coi như trên người có thuốc, cũng làm sao biết được cái nào là giải dược?!

- Ngươi muốn cái gì? Mau nói một tiếng!

Tuyết Tôn Giả cả giận nói:

- Thời gian cấp bách, đối với ngươi cũng vậy mà với chúng ta cũng thế! Nếu đại ca ta không giữ được, vậy các ngươi cũng đừng hòng sống thoát!

Vân Dương đương nhiên hiểu rõ, thời gian giao giải dược quyết không thể quá lâu. Một khí kéo dài, Kiếm Tôn Giả phải chết không thể ngờ, nhưng lúc đó, đám người bọn hắn chỉ sợ cũng phải bồi táng theo.

Điều Vân Dương muốn, đầu tiên chính là không để Kiếm Tôn Giả chết, thứ yếu mới là tranh thủ điều kiện có lợi nhất cho phe mình!

- Lão đại bị gì rồi?

Băng Tôn Giả nghe đến đó, mới hiểu là có chuyện gì xảy ra, cũng hiểu nguyên nhân hành động khác thường của Tuyết Tôn Giả.

- Trúng độc, ngưng huyết chi độc,

Tuyết Tôn Giả nói từng chữ.

Vừa giải thích, con mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Dương, lưu ý nhất cử nhất động.

- Nói không sai, lúc này để lâu đối với cả ngươi và ta đều bất lợi. Có điều, ta vẫn có thể chờ được một thời ba khắc.

Vân Dương bình tĩnh nói:

- Thương lượng không tốt, ta cứu được Kiếm Tôn Giả của các ngươi, chúng ta chỉ sợ vẫn sẽ phải chết. Cho nên chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là song phương phải thành lập nhận thức chung, Vân Dương ta đương nhiên sẽ không làm chuyện lấy đá đập chân mình, nhưng cũng không mù quáng tin người khác!

Tuyết Tôn Giả vội vàng xao động nói:

- Nói đi, rốt cục ngươi muốn gì? Cái gọi là nhận thức chung lại là cái gì?!

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Ta có ba điều kiện. Đầu tiên chính là chuyện hôm nay dừng ở đây. Thứ hai là sau này các ngươi không được đến tìm ta cùng bằng hữu của ta gây chuyện. Còn thứ ba, thế lực Tứ Quý lâu phải lập tức rời khỏi Ngọc Đường! Đồng ý, ta đưa giải dược cho ngươi!

Tuyết Tôn Giả quả quyết cực tuyệt:

- Điều đó không có khả năng! Mối thù huynh đệ, nhất định phải báo! Lôi Động Thiên nhất định phải chết, cùng lắm ta chỉ có thể đáp ứng ngươi không ra tay với hắn trong ngày hôm nay!

Vân Dương thở dài:

- Ta cũng không nói không cho ngươi tìm Lôi Động Thiên báo thù a? Trước đó Lôi Động Thiên là khách Vân phủ, thân là chủ nhà, Vân mỗ tuyệt không thể để khách ở Vân phủ xảy ra chuyện, nhưng sau hôm nay, ta tuyệt không nhúng tay vào ân oán của các ngươi! Chỉ giới hạn trong hôm nay, như vậy mà thôi!

Hai mắt Tuyết Tôn Giả tỏa sáng:

- Ngươi thực sự chỉ cần chúng ta buông tha cho Lôi Động Thiên trong hôm nay?!

So với chuyện tru sát Lôi Động Thiên, tính mệnh Kiếm Tôn Giả mới là điều quan trọng hơn, nếu Vân Dương một mực muốn che trở Lôi Động Thiên, Tuyết Tôn Giả cũng sẽ quyết tạm thời nhả ra, chờ sau khi bắt được giải dược lại lật lọng cũng không muộn, nhưng Vân Dương đột nhiên giải thích, đem chuyện không giết Lôi Động Thiên giới hạn trong một ngày, tình thế lại hoàn toàn khác biệt, chí ít đã nằm trong hạn mức cao nhất của Tuyết Tôn Giả!

Vân Dương thở dài nói:

- Vân mỗ suy cho cùng vẫn là Vân phủ thế tử, tôn nghiêm hoàng thất tuyệt không cho phép có chuyện khách trong phủ xảy ra chuyện! Nhất là Tứ Quý lâu các ngươi đã từng nhiều lần nhắm vào Ngọc Đường chúng ta, lập trường hai bên hoàn toàn đối lập, xuất thủ tương trợ, chẳng những là chuyện nên làm, càng là chuyện không thể không làm.

- Ừm, còn nữa, Lôi Động Thiên với ta coi như cũng là tri giao, sau này hắn đến Thiên Đường thành, có lẽ sẽ còn tìm ta. Ta hy vọng quý phương sẽ không bởi vậy mà gây phiền phức cho ta.

Vân Dương tỏ vẻ bội phục:

- Nói một câu thực lòng, từ đầu ta đã không muốn đối nghịch với Tứ Quý lâu. Nếu bây giờ có chỗ giảm sóc, ta cũng hy vọng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, dù sao chọc đến Tứ Quý lâu, khó có ngày được an gối.

Tuyết Tôn Giả hận đến cắn răng, Ngũ đệ của chúng ta đã chết, ngươi thế mà còn vọng tưởng muốn biến chiến tranh thành tơ lụa?!

- Ta không hiểu ý ngươi.

Tuyết Tôn Giả cắn răng nói:

- Nói rõ ra đi.

- Một câu vô cùng đơn giản, sau này vô luận có chuyện gì, Tứ Quý lâu cũng không được tìm ta gây phiền phức. Coi như Lôi Động Thiên cùng đường mạt lộ chạy đến nhà ta, các ngươi cũng không được phéo tiến để khai sát!

Vân Dương nói:

- Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?

Tuyết Tôn Giả giận tím mặt:

- Như vậy sau này chúng ta động thủ chiến đấu với Lôi Động Thiên, hắn không địch lại liền chạy đến nhà ngươi nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi xong lại ra đánh với chúng ta?

Vân Dương mỉm cười:

- Ngươi lý giải hoàn toàn chính xác, chính là có ý như vậy, hiện tại đã hiểu ý ta a!

Tuyết Tôn tức đến không nói thành lời:

- Lẽ nào lại vậy! Tuyệt không thể được! Trước đó nghe ngươi nói còn thấy ngươi có mấy phần thành ý, hiện tại xem ra, ngươi căn bản muốn ra giá trên trời, tín khẩu nói bậy!

Vân Dương ngồi yên thản nhiên nói:

- Nếu như vậy cũng không được, sau này chẳng phải sẽ không ngừng bị Tứ Quý lâu các ngươi quấy rối hay sao? Vậy không bằng ta chết luôn bây giờ, nói đến còn có Kiếm Tôn Giả bồi táng! Nếu như sau này mới chết, lúc đó ngay cả đệm lưng cũng không có! Chút chuyện như vậy, ta vẫn còn có thể so sánh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status